Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Thân phận của a...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
Anh còn mặt áo khoác trùm kín đầu nhưng chỉ khoác hờ nên không che phần bụng.
- Em tự giới thiệu bản thân với mọi người đi!
- Tôi là Tần Ngự Phong.
Một khoảng lặng...
- Anh ấy lạnh lùng quá!
- Hú hú!
- Ờm... em chọn một chỗ để ngồi đi.
Quanh đi quẩn lại anh cũng chỉ thấy chỗ Vương Khắc Kỷ còn trống nên anh đến ngồi cạnh cậu. Cậu bị bọn kia bắt nạt nên chẳng ai dám đến gần, sợ bị liên lụy.
Vừa vào chỗ, anh nắm lấy bàn tay đang bị lủng một lỗ của cậu. Anh chọt nhẹ vào lỗ đó làm cậu điếng người. Anh thả ra, nằm gục xuống bàn ngủ. Cậu thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Đến giờ ra chơi, bọn kia lại đến gây sự với cậu. Bởi anh ngồi ngoài nên chúng có vô tình đụng chạm anh.
- Ồn ào quá! Để tôi ngủ.
- Học sinh mới mà cũng dám lên mặt dạy đời à? Mày muốn chết không?
Anh không nói, đột ngột đứng dậy. Thân hình cao lớn của anh khiến cả đám kia như một lũ chuột nhắt. Anh nắm lấy tay của tên cầm đầu rồi /rắc/.
- Aaaaaa!
- Đại... đại ca...
"Đại ca sao? Lũ trẻ con! Các cậu chắc không biết đại ca thật sự của một băng đảng sẽ như thế nào đâu!"
Bọn kia sợ hãi chạy trốn, không dám động đến anh lần nữa.
Giờ ra chơi sớm kết thúc, tiết học tiếp theo là thể dục. Vì những vết thương, cậu lúc nào cũng phải thay đồ cuối cùng, đợi mọi người đến nhà đa năng hết, cậu mới có thể lột bỏ bộ đồng phục và chiếc áo hoodie ra. Mặc vào bộ thể dục và chiếc áo hoodie vào.
Hôm nay, lớp cậu sẽ được dạy nhảy bục tobibako (1). Và tất nhiên cậu cố tình không qua, dù bậc càng ngày càng được giảm xuống.
(1) tobibako: một vật dụng dùng trong lớp giáo dục thể chất ở các trường học Nhật Bản. Học sinh phải chạy và giang rộng chân để nhảy qua chiếc hộp.
- Các cậu không để ý sao? Dù bậc có hạ thấp xuống thì cậu ấy vẫn giữ trạng thái là gần qua thì lại rơi xuống. Rõ ràng là cố tình không qua. - anh vạch mặt cậu.
- Tôi thật sự không qua nổi.
- Một triệu đủ không? - anh cầm ra hai tờ 500 nghìn.
- Uầy, cậu ấy giàu quá!
- Đại gia chính hiệu.
- Dù có tiền thì cậu cũng không thể biến điều không thể thành có thể đâu.
Vương Khắc Kỷ suy nghĩ:
- Vậy hai triệu cho năm bậc thì sao?
Thầy thể dục đứng bên cạnh hoang mang.
- Chịu bại lộ rồi à? Vậy hai triệu!
Vừa nghe xong, Vương Khắc Kỷ liền nhảy qua bục bậc năm một cách dễ dàng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, trong đó chứa đựng rất nhiều sự mơ hồ.
- Cảm ơn nhé!
Khắc Kỷ bước đến lấy hai triệu. Kèo thơm như thế sao không chấp nhận được.
Thời gian trôi qua, chiều hôm ấy, cậu đến nhà người đã dạy võ cho cậu và đưa anh hai triệu mình vừa kiếm được.
- Em... em lấy đâu ra tiền vậy? Mà tay em bị sao thế?
- Anh cứ nhận đi, không cần quan tâm đâu!
Cậu dúi tiền vào tay anh rồi bỏ chạy một mạch về biệt thự.
Gió đông se lạnh lùa vào gáy khiến cậu rùng mình. Màn tuyết trắng phau nhè nhẹ rơi, mang theo mùi hương thoang thoảng, dễ chịu đến lạ thường. Cái màu trắng tinh khôi ấy chẳng hiểu sao lại đem đến cho ta sự thanh thản, bình lặng của những ngày giữa đông. Lớp tuyết ngần dày nặng che đi hết cái nhơ bẩn, ố hoen và xấu xí của thành phố. Đem lại sự thuần khiết, ngây thơ cho lòng người.
Bông tuyết rơi vào trong bàn tay cậu, thấm qua lớp băng và tận vết thương. Thật buốt mà cũng thật dịu nhẹ biết nhường nào. Nó như vị thuốc chữa lành tâm hồn cậu.
Vừa về, ông trùm đã cho gọi cậu đến gặp. Cậu phải đi cửa sau vào phòng ông.
- Ông cho gọi tôi có việc gì?
- Với cương vị là người xuất sắc nhất hiện tại. Tôi giao cho cậu nhiệm vụ cực kì quan trọng. Tôi đã cử nhiều người đi nhưng đều thất bại, giờ chúng đều nằm viện cả. Chỉ có cậu mới giúp được tôi.
- Ông cứ nói.
- Hãy chơi với con trai ta và làm nó khuất phục.
Vương Khắc Kỷ ngơ ngác nhìn ông.
- Tối nay lúc tám giờ ở tầng hầm biệt thự.
- Vâng.
Dù hơi ngờ ngợ nhưng cậu vẫn tập luyện chăm chỉ để đợi đến hẹn. Đúng tám giờ, cậu có mặt tại tầng hầm với chiếc áo ba lỗ đen.
"Tần Ngự Phong, sao cậu ấy lại ở đây? Không lẽ... dựa vào các dữ kiện thì đúng thật là như vậy rồi."
- Chào, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
- Ồ, cậu là người xuất sắc nhất mà cha tôi đã nói sao? Thú vị thật đấy! Mọt sách lại bị dao đâm lủng tay thì đúng là hơi kì lạ thật!
- Bị phát hiện rồi!
Tần Ngự Phong lao đến tấn công Vương Khắc Kỷ. Tốc độ của anh nhanh hơn rất nhiều so với những kẻ cậu từng giết chết. Nhưng anh dùng nắm đấm chứ không dùng dao. Cậu né tránh những đòn tấn công một hồi lâu, anh dừng lại.
- Cậu thật sự rất mạnh, tôi chịu thua! Vậy hai triệu...
- Tôi xài hết rồi.
- Gì? Tiêu vặt hằng tháng tôi được mười triệu thôi đấy!
- Tôi xài rồi, sao lấy lại được!
- Thì thôi.
Hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện.
- Vậy, cậu chủ, cậu là con ông trùm, sao tôi chưa từng thấy cậu trước đây?
- Tôi mới đi du học về. Mà ngày nào cậu cũng làm nhiệm vụ cả à?
- Tùy thôi.
- Cậu tên gì?
- Vương Khắc Kỷ!
"Họ Vương?"
- Cậu suy nghĩ gì thế?
- À, không có gì! Vào phòng tôi không? Tôi thay băng cho.
- Thôi, tôi tự làm cũng được.
Dần dần, cả hai bắt đầu thân thiết hơn, đi đâu cũng có nhau, dù gì cũng ở chung một nhà mà.
Tần Ngự Phong không phải dạng vừa, bài thi môn chuyên toán anh đều trên 80 điểm trong khi hầu hết mọi người chỉ dưới 50. Đã vậy còn giỏi thể thao bởi thế mà mới qua nửa học kì, anh đã nhận được cả trăm bức thư tình. Và tất nhiên, anh từ chối.
Trong kỳ này, điểm anh cao nhất trường. Dù không full 100 như Khắc Kỷ nhưng hai người được xếp ở hai bảng khác nhau. Anh xuất sắc còn cậu khá.
- Này, Kỷ Kỷ.
- Hả? Cậu chủ gọi tôi?
- Gọi mày tao đi! Thân như thế rồi còn tôi với cậu.
- À ừ. Có chuyện gì không?
- Tao cần một người dạy cho tao học. Và tao chọn mày. Mày phải làm cho học bạ tao được full 100.
- Hả? Không được đâu.
Anh tiến sát lại rồi đè cậu vào tường, lúc này hai người đang ở hầm biệt thự. Anh ghé sát tai cậu, nói như đe dọa:
- Mày dám cãi lời cậu chủ?
- Thôi, bỏ tôi... tao ra đi. T... tao đồng ý.
Cuối năm.
- Lớp ta có hai bạn xuất sắc, tổng kết được 100 điểm. Tiếc là Khắc Kỷ lại không được xuất sắc. Nhưng không sao! Khắc Kỷ, em có thể chia sẻ bí quyết của em không?
- Em không có, đi làm cả ngày thì làm gì có thời gian học.
- À... ừm... Vậy Tần Ngự Phong?
- Cậu ấy được trả lương để dạy em học. Bí quyết của em là trở thành học sinh của cậu ấy.
- À... ừm... Bỏ qua chuyện này đi ha. - cô bất lực, vẻ mặt sượng trân vì ngượng.
Hè có lẽ là thời gian tốt nhất để luyện tập.
- Em tự giới thiệu bản thân với mọi người đi!
- Tôi là Tần Ngự Phong.
Một khoảng lặng...
- Anh ấy lạnh lùng quá!
- Hú hú!
- Ờm... em chọn một chỗ để ngồi đi.
Quanh đi quẩn lại anh cũng chỉ thấy chỗ Vương Khắc Kỷ còn trống nên anh đến ngồi cạnh cậu. Cậu bị bọn kia bắt nạt nên chẳng ai dám đến gần, sợ bị liên lụy.
Vừa vào chỗ, anh nắm lấy bàn tay đang bị lủng một lỗ của cậu. Anh chọt nhẹ vào lỗ đó làm cậu điếng người. Anh thả ra, nằm gục xuống bàn ngủ. Cậu thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Đến giờ ra chơi, bọn kia lại đến gây sự với cậu. Bởi anh ngồi ngoài nên chúng có vô tình đụng chạm anh.
- Ồn ào quá! Để tôi ngủ.
- Học sinh mới mà cũng dám lên mặt dạy đời à? Mày muốn chết không?
Anh không nói, đột ngột đứng dậy. Thân hình cao lớn của anh khiến cả đám kia như một lũ chuột nhắt. Anh nắm lấy tay của tên cầm đầu rồi /rắc/.
- Aaaaaa!
- Đại... đại ca...
"Đại ca sao? Lũ trẻ con! Các cậu chắc không biết đại ca thật sự của một băng đảng sẽ như thế nào đâu!"
Bọn kia sợ hãi chạy trốn, không dám động đến anh lần nữa.
Giờ ra chơi sớm kết thúc, tiết học tiếp theo là thể dục. Vì những vết thương, cậu lúc nào cũng phải thay đồ cuối cùng, đợi mọi người đến nhà đa năng hết, cậu mới có thể lột bỏ bộ đồng phục và chiếc áo hoodie ra. Mặc vào bộ thể dục và chiếc áo hoodie vào.
Hôm nay, lớp cậu sẽ được dạy nhảy bục tobibako (1). Và tất nhiên cậu cố tình không qua, dù bậc càng ngày càng được giảm xuống.
(1) tobibako: một vật dụng dùng trong lớp giáo dục thể chất ở các trường học Nhật Bản. Học sinh phải chạy và giang rộng chân để nhảy qua chiếc hộp.
- Các cậu không để ý sao? Dù bậc có hạ thấp xuống thì cậu ấy vẫn giữ trạng thái là gần qua thì lại rơi xuống. Rõ ràng là cố tình không qua. - anh vạch mặt cậu.
- Tôi thật sự không qua nổi.
- Một triệu đủ không? - anh cầm ra hai tờ 500 nghìn.
- Uầy, cậu ấy giàu quá!
- Đại gia chính hiệu.
- Dù có tiền thì cậu cũng không thể biến điều không thể thành có thể đâu.
Vương Khắc Kỷ suy nghĩ:
- Vậy hai triệu cho năm bậc thì sao?
Thầy thể dục đứng bên cạnh hoang mang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chịu bại lộ rồi à? Vậy hai triệu!
Vừa nghe xong, Vương Khắc Kỷ liền nhảy qua bục bậc năm một cách dễ dàng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, trong đó chứa đựng rất nhiều sự mơ hồ.
- Cảm ơn nhé!
Khắc Kỷ bước đến lấy hai triệu. Kèo thơm như thế sao không chấp nhận được.
Thời gian trôi qua, chiều hôm ấy, cậu đến nhà người đã dạy võ cho cậu và đưa anh hai triệu mình vừa kiếm được.
- Em... em lấy đâu ra tiền vậy? Mà tay em bị sao thế?
- Anh cứ nhận đi, không cần quan tâm đâu!
Cậu dúi tiền vào tay anh rồi bỏ chạy một mạch về biệt thự.
Gió đông se lạnh lùa vào gáy khiến cậu rùng mình. Màn tuyết trắng phau nhè nhẹ rơi, mang theo mùi hương thoang thoảng, dễ chịu đến lạ thường. Cái màu trắng tinh khôi ấy chẳng hiểu sao lại đem đến cho ta sự thanh thản, bình lặng của những ngày giữa đông. Lớp tuyết ngần dày nặng che đi hết cái nhơ bẩn, ố hoen và xấu xí của thành phố. Đem lại sự thuần khiết, ngây thơ cho lòng người.
Bông tuyết rơi vào trong bàn tay cậu, thấm qua lớp băng và tận vết thương. Thật buốt mà cũng thật dịu nhẹ biết nhường nào. Nó như vị thuốc chữa lành tâm hồn cậu.
Vừa về, ông trùm đã cho gọi cậu đến gặp. Cậu phải đi cửa sau vào phòng ông.
- Ông cho gọi tôi có việc gì?
- Với cương vị là người xuất sắc nhất hiện tại. Tôi giao cho cậu nhiệm vụ cực kì quan trọng. Tôi đã cử nhiều người đi nhưng đều thất bại, giờ chúng đều nằm viện cả. Chỉ có cậu mới giúp được tôi.
- Ông cứ nói.
- Hãy chơi với con trai ta và làm nó khuất phục.
Vương Khắc Kỷ ngơ ngác nhìn ông.
- Tối nay lúc tám giờ ở tầng hầm biệt thự.
- Vâng.
Dù hơi ngờ ngợ nhưng cậu vẫn tập luyện chăm chỉ để đợi đến hẹn. Đúng tám giờ, cậu có mặt tại tầng hầm với chiếc áo ba lỗ đen.
"Tần Ngự Phong, sao cậu ấy lại ở đây? Không lẽ... dựa vào các dữ kiện thì đúng thật là như vậy rồi."
- Chào, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
- Ồ, cậu là người xuất sắc nhất mà cha tôi đã nói sao? Thú vị thật đấy! Mọt sách lại bị dao đâm lủng tay thì đúng là hơi kì lạ thật!
- Bị phát hiện rồi!
Tần Ngự Phong lao đến tấn công Vương Khắc Kỷ. Tốc độ của anh nhanh hơn rất nhiều so với những kẻ cậu từng giết chết. Nhưng anh dùng nắm đấm chứ không dùng dao. Cậu né tránh những đòn tấn công một hồi lâu, anh dừng lại.
- Cậu thật sự rất mạnh, tôi chịu thua! Vậy hai triệu...
- Tôi xài hết rồi.
- Gì? Tiêu vặt hằng tháng tôi được mười triệu thôi đấy!
- Tôi xài rồi, sao lấy lại được!
- Thì thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện.
- Vậy, cậu chủ, cậu là con ông trùm, sao tôi chưa từng thấy cậu trước đây?
- Tôi mới đi du học về. Mà ngày nào cậu cũng làm nhiệm vụ cả à?
- Tùy thôi.
- Cậu tên gì?
- Vương Khắc Kỷ!
"Họ Vương?"
- Cậu suy nghĩ gì thế?
- À, không có gì! Vào phòng tôi không? Tôi thay băng cho.
- Thôi, tôi tự làm cũng được.
Dần dần, cả hai bắt đầu thân thiết hơn, đi đâu cũng có nhau, dù gì cũng ở chung một nhà mà.
Tần Ngự Phong không phải dạng vừa, bài thi môn chuyên toán anh đều trên 80 điểm trong khi hầu hết mọi người chỉ dưới 50. Đã vậy còn giỏi thể thao bởi thế mà mới qua nửa học kì, anh đã nhận được cả trăm bức thư tình. Và tất nhiên, anh từ chối.
Trong kỳ này, điểm anh cao nhất trường. Dù không full 100 như Khắc Kỷ nhưng hai người được xếp ở hai bảng khác nhau. Anh xuất sắc còn cậu khá.
- Này, Kỷ Kỷ.
- Hả? Cậu chủ gọi tôi?
- Gọi mày tao đi! Thân như thế rồi còn tôi với cậu.
- À ừ. Có chuyện gì không?
- Tao cần một người dạy cho tao học. Và tao chọn mày. Mày phải làm cho học bạ tao được full 100.
- Hả? Không được đâu.
Anh tiến sát lại rồi đè cậu vào tường, lúc này hai người đang ở hầm biệt thự. Anh ghé sát tai cậu, nói như đe dọa:
- Mày dám cãi lời cậu chủ?
- Thôi, bỏ tôi... tao ra đi. T... tao đồng ý.
Cuối năm.
- Lớp ta có hai bạn xuất sắc, tổng kết được 100 điểm. Tiếc là Khắc Kỷ lại không được xuất sắc. Nhưng không sao! Khắc Kỷ, em có thể chia sẻ bí quyết của em không?
- Em không có, đi làm cả ngày thì làm gì có thời gian học.
- À... ừm... Vậy Tần Ngự Phong?
- Cậu ấy được trả lương để dạy em học. Bí quyết của em là trở thành học sinh của cậu ấy.
- À... ừm... Bỏ qua chuyện này đi ha. - cô bất lực, vẻ mặt sượng trân vì ngượng.
Hè có lẽ là thời gian tốt nhất để luyện tập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro