Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Đến đâu hay đấy...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
Ngự Phong ngậm chiếc bàn chải đầy bọt trong miệng, bàn tay thon dài gần guốc đưa lên véo chiếc má hồng bị những tấm băng cá nhân che đi của Khắc Kỷ mà không ngừng lắc lư, cái chất giọng trầm bổng êm tai bị lũ bọt ngăn cản thành tiếng ồm ồm: (69)
- Nói như thế thì không phải em lại thành ông cụ non à? Nào, cười lên! - anh dùng hai ngón cái nâng cơ mặt cậu thành nụ cười mà ngắm nghía - Thế mới đáng yêu chứ! ( 3 )
Khắc Kỷ hất tay anh:
- Thôi, không đùa! Em đang hỏi thật đấy! 2
Ngự Phong không nói gì, cúi mặt tiếp tục đánh răng. Đôi mắt mị hoặc lơ đãng, đầu óc suy tư. Tốc độ của bàn chải ngày một nhanh hơn, có lẽ anh muốn sớm kết thúc công việc này.
Tay anh đột ngột dừng lại, nhanh chóng súc miệng.
- Đánh nhanh thế? Có sạch không đó? - Khắc Kỷ nhướng mày. ( 5
Không một lời hồi âm, Ngự Phong nằm dài ra giường, hai chân buông thõng, mắt ngưng động tại một thứ gì lơ lững trên không, tâm trí lang thang khắp chốn giang hồ. (1
- Bại lộ thì sao? Tôi bỏ em chắc?
Khắc Kỷ im lặng một hồi lâu, môi hồng khe khẽ mỉm cười. Anh nói đúng, bại lộ thì sao chứ?
- Em nghe cho kĩ đây! Dẫu cho con tim này có ngừng đập thì nó vẫn mãi là của em!- Anh... nói thật đúng không?
Khắc Kỷ không hiểu tại sao mắt mình lại nhòe đi nữa. Dưới hoen mi, sắc hồng dịu áng lên lấp lánh như sao trời. Hơi thở cậu bị cái hơi cay ngăn cản, môi mím chặt. Mọi vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể dùng trí nhớ mà mường tượng.
Đôi mắt nặng trĩu của cậu không tài nào trụ được nữa, mí mắt buông thả.
"Gió mơn man làn da em, gian trá thổi tắt nụ cười theo màn tuyết tan. Giọt sương mờ níu kéo hàng mi cong, chầm chậm lướt theo gò má em hồng.." (4
Khắc Kỷ cảm nhận được cái rát khi cái hạt ươn ướt khẽ khàng len lỏi vào vết thương, cái mặn chát khi nó mon men thấm vào đôi môi mộng mơ sắc hồng.
Cậu sững sờ rồi đột nhiên hoảng loạn khi khoang miệng bị thứ nước thuần đắng nghét chạm đến. Cậu cố xóa những nét mực trong suốt đó đi song càng cố xóa nó lại càng loang ra, nhem nhuốc cả khuôn mặt không lành lặn. Bàn tay trắng nõn vội vàng mở vòi nước, cánh bướm mềm mại run rẩy liên tục hất làn nước lạnh lẽo vào mặt. (1
- Không không phải! Em... em không khóc! Không phải... là... là bụi...
Dù chiếc mũi thon mịn màng đã phổng lên và khóe mắt đã đỏ ửng nhưng cậu vẫn phủ nhận điều đó. Nhưng... tại sao cậu lại khóc? Cậu sợ anh sẽ bỏ cậu mà di? @
Ngự Phong chưa từng thấy dáng vẻ này cậu. "Ai đã bắt em nhốt gió đông vào khung cửa sổ tâm hồn để làm lòng tôi lạnh lẽo?" (4)
Anh lao đến mà ôm chặt lấy Khắc Kỷ dẫu cho cậu có vùng vẫy. Anh quát:- Em thôi đi! Đúng! Em nói dối rất giỏi nhưng dù em có lừa được tôi, lừa được mọi người thì mãi mãi không lừa dối được bản thân mình! Khắc Kỷ à, đừng vùng vắng nữa, nghe tôi nói đi! ( 5
Anh bình tĩnh hơn, bàn tay ấm áp xoa dịu Khắc Kỷ:
Em đang khóc em có hiểu không? Em đừng có cố tỏ ra là mình ổn nữa dù sao cũng có tôi ở bên mà. Tôi không bảo vệ được em nhưng tâm hồn em, trái tim em tôi nguyện nâng niu một đời! Nghe rõ rồi thì đừng có nuốt cơn nghẹn vào trong nữa... (2
Giọng trầm ấm như mặt trời giữa đông nhẹ đưa vào lòng người:
- Đờm thì phải nhổ ra chứ sao lại nuốt vào, đúng không? 49
- Hức... hức...
Khắc Kỷ ngừng phản kháng, tiếng khóc nấc nghẹn được giải tỏa ra bên ngoài, cậu hét lớn, hét đến khản cả cổ họng: 1
- Aaaaaaa!
Tiếng hét khiến dây thanh quản khô rát của cậu muốn đứt lìa song nó khiến cậu thư giãn hơn. Cậu vô lực ngã xuống sàn, dòng lệ chực trào lăn dài thành những hạt lớn nhỏ lốm đốm trên nền đất lạnh như băng. (1)
Anh ôm chặt lấy cơ thể săn chắc của chàng trai bé nhỏ đang nằm co ro trên mặt đất, nước mắt cũng bất giác không nhịn được mà ứa ra, giọng nói dịu dàng cất lên:
- Khóc đi! Khóc lớn lên! Khóc cho đến khi thỏa mãn rồi thôi. Chỉ cần sau này... sau này hãy cười nhiều hơn, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Đầu tôi chỉ có em và sau này tâm trí em cũng chỉ được có những kỉ niệm đẹp về tôi. Hiểu chưa?
1
- Hức... hức...
Khắc Kỷ gật đầu, sụt sùi nấc lên. Đã bao lâu rồi cậu chưa được khóc một cách thoải mái như thế? Có lẽ nó lâu đến mức cậu suýt quên đi cách để yếu đuối rồi... (2)
- Yêu em... tôi đau lắm em có biết không? - Ngự Phong kéo cậu sát lại ngực mình, lệ sầu xuôi theo cảm xúc mà quyện vào nỗi buồn, cơn đau thành giọt rơi lã chã.
Tần Ngự Phong anh rất hay khóc nhưng tinh thần anh không yếu đuối. Trái lại, nó kiên cường hơn bất kì một thứ sắt đá nào. Anh có cơ thể to lớn, có những tấm huy chương vàng võ thuật nhưng lại cần một người bảo vệ bởi lẽ trong giới xã hội đen thì có võ cũng như lấy trứng chọi đá.
Vương Khắc Kỷ cậu từ khi bố mẹ mất đã thề rằng không khóc nữa song từ khi gặp anh, cậu đã lấy lại được những hạt ngọc thuần. Dù gương mặt lanh như băng như cậu lại có trái tim nứt nẻ và rất dễ tổn thương. Nó cần được trải thảm mà nâng mà hứng. Dù không học hành bài bản nhưng kĩ năng chiến đấu của cậu là thượng thừa, bởi thế cậu tự tin có thể bảo vệ được "chú cún" lớn
xác.
Luật bù trừ đấy! Họ bù đắp cho nhau, chữa lành cho nhau, ủ ấm cho nhau và nguyện trao hết linh hồn và thể xác cho đối phương. (7)
Lạc trôi trong dòng nước mắt, sóng vỗ êm bên tai nhè nhẹ đưa cậu vào giấc ngú.
- Haizz... - anh nhìn em bé đã mệt đến mức hôn mê, ủ rũ cụp tai mà khóc.- Tại sao lại yêu em?
Anh giật mình "Không phải em ấy đã ngủ rồi sao?" Anh rướn người về phía trước, chăm chú quan sát đôi mắt đã nhắm nghiền, mê man gọi, anh mới yên tâm nằm xuống. Ngự Phong vu vơ trả lời câu hỏi, chỉ mong cậu không nghe thấy:
- Yêu một người không có lí do... dù em vô tình làm tôi tổn thương... tôi vẫn không thay đổi... vẫn yêu em. Không ngày nào tôi ngừng nghĩ về em, tình yêu mỗi lúc một sâu đậm... Tôi... có thể hôn vào tóc em không? Chỉ một lần thôi... rồi... rồi tôi sẽ đợi 360 ngày nữa...
-Ờ.
Khắc Kỷ vẫn mơ màng trả lời, giọt nước mắt lăn dài đến khóe miệng khẽ cong lên.
Anh đưa mũi mình nhẹ chạm vào đầu cậu. Hương thơm mà cũng có thể ấm sao? Có lẽ nó là cảm giác của con người nhưng biết đâu... nó là sự thật?
Mái tóc mềm mượt nghịch ngợm làn da ngăm để môi hờ chạm nhẹ vào đầu nhỏ. Anh nhắm nháp những sợi tóc mang mùi hương dịu nhẹ, môi sẫm mấp máy:
Ngủ ngon, tình yêu của tôi!
Anh trở mình, nhẹ nhàng bế Khắc Kỷ lên giường bệnh.
- Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để không làm gánh nặng cho em!
- Nói như thế thì không phải em lại thành ông cụ non à? Nào, cười lên! - anh dùng hai ngón cái nâng cơ mặt cậu thành nụ cười mà ngắm nghía - Thế mới đáng yêu chứ! ( 3 )
Khắc Kỷ hất tay anh:
- Thôi, không đùa! Em đang hỏi thật đấy! 2
Ngự Phong không nói gì, cúi mặt tiếp tục đánh răng. Đôi mắt mị hoặc lơ đãng, đầu óc suy tư. Tốc độ của bàn chải ngày một nhanh hơn, có lẽ anh muốn sớm kết thúc công việc này.
Tay anh đột ngột dừng lại, nhanh chóng súc miệng.
- Đánh nhanh thế? Có sạch không đó? - Khắc Kỷ nhướng mày. ( 5
Không một lời hồi âm, Ngự Phong nằm dài ra giường, hai chân buông thõng, mắt ngưng động tại một thứ gì lơ lững trên không, tâm trí lang thang khắp chốn giang hồ. (1
- Bại lộ thì sao? Tôi bỏ em chắc?
Khắc Kỷ im lặng một hồi lâu, môi hồng khe khẽ mỉm cười. Anh nói đúng, bại lộ thì sao chứ?
- Em nghe cho kĩ đây! Dẫu cho con tim này có ngừng đập thì nó vẫn mãi là của em!- Anh... nói thật đúng không?
Khắc Kỷ không hiểu tại sao mắt mình lại nhòe đi nữa. Dưới hoen mi, sắc hồng dịu áng lên lấp lánh như sao trời. Hơi thở cậu bị cái hơi cay ngăn cản, môi mím chặt. Mọi vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể dùng trí nhớ mà mường tượng.
Đôi mắt nặng trĩu của cậu không tài nào trụ được nữa, mí mắt buông thả.
"Gió mơn man làn da em, gian trá thổi tắt nụ cười theo màn tuyết tan. Giọt sương mờ níu kéo hàng mi cong, chầm chậm lướt theo gò má em hồng.." (4
Khắc Kỷ cảm nhận được cái rát khi cái hạt ươn ướt khẽ khàng len lỏi vào vết thương, cái mặn chát khi nó mon men thấm vào đôi môi mộng mơ sắc hồng.
Cậu sững sờ rồi đột nhiên hoảng loạn khi khoang miệng bị thứ nước thuần đắng nghét chạm đến. Cậu cố xóa những nét mực trong suốt đó đi song càng cố xóa nó lại càng loang ra, nhem nhuốc cả khuôn mặt không lành lặn. Bàn tay trắng nõn vội vàng mở vòi nước, cánh bướm mềm mại run rẩy liên tục hất làn nước lạnh lẽo vào mặt. (1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không không phải! Em... em không khóc! Không phải... là... là bụi...
Dù chiếc mũi thon mịn màng đã phổng lên và khóe mắt đã đỏ ửng nhưng cậu vẫn phủ nhận điều đó. Nhưng... tại sao cậu lại khóc? Cậu sợ anh sẽ bỏ cậu mà di? @
Ngự Phong chưa từng thấy dáng vẻ này cậu. "Ai đã bắt em nhốt gió đông vào khung cửa sổ tâm hồn để làm lòng tôi lạnh lẽo?" (4)
Anh lao đến mà ôm chặt lấy Khắc Kỷ dẫu cho cậu có vùng vẫy. Anh quát:- Em thôi đi! Đúng! Em nói dối rất giỏi nhưng dù em có lừa được tôi, lừa được mọi người thì mãi mãi không lừa dối được bản thân mình! Khắc Kỷ à, đừng vùng vắng nữa, nghe tôi nói đi! ( 5
Anh bình tĩnh hơn, bàn tay ấm áp xoa dịu Khắc Kỷ:
Em đang khóc em có hiểu không? Em đừng có cố tỏ ra là mình ổn nữa dù sao cũng có tôi ở bên mà. Tôi không bảo vệ được em nhưng tâm hồn em, trái tim em tôi nguyện nâng niu một đời! Nghe rõ rồi thì đừng có nuốt cơn nghẹn vào trong nữa... (2
Giọng trầm ấm như mặt trời giữa đông nhẹ đưa vào lòng người:
- Đờm thì phải nhổ ra chứ sao lại nuốt vào, đúng không? 49
- Hức... hức...
Khắc Kỷ ngừng phản kháng, tiếng khóc nấc nghẹn được giải tỏa ra bên ngoài, cậu hét lớn, hét đến khản cả cổ họng: 1
- Aaaaaaa!
Tiếng hét khiến dây thanh quản khô rát của cậu muốn đứt lìa song nó khiến cậu thư giãn hơn. Cậu vô lực ngã xuống sàn, dòng lệ chực trào lăn dài thành những hạt lớn nhỏ lốm đốm trên nền đất lạnh như băng. (1)
Anh ôm chặt lấy cơ thể săn chắc của chàng trai bé nhỏ đang nằm co ro trên mặt đất, nước mắt cũng bất giác không nhịn được mà ứa ra, giọng nói dịu dàng cất lên:
- Khóc đi! Khóc lớn lên! Khóc cho đến khi thỏa mãn rồi thôi. Chỉ cần sau này... sau này hãy cười nhiều hơn, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Đầu tôi chỉ có em và sau này tâm trí em cũng chỉ được có những kỉ niệm đẹp về tôi. Hiểu chưa?
1
- Hức... hức...
Khắc Kỷ gật đầu, sụt sùi nấc lên. Đã bao lâu rồi cậu chưa được khóc một cách thoải mái như thế? Có lẽ nó lâu đến mức cậu suýt quên đi cách để yếu đuối rồi... (2)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Yêu em... tôi đau lắm em có biết không? - Ngự Phong kéo cậu sát lại ngực mình, lệ sầu xuôi theo cảm xúc mà quyện vào nỗi buồn, cơn đau thành giọt rơi lã chã.
Tần Ngự Phong anh rất hay khóc nhưng tinh thần anh không yếu đuối. Trái lại, nó kiên cường hơn bất kì một thứ sắt đá nào. Anh có cơ thể to lớn, có những tấm huy chương vàng võ thuật nhưng lại cần một người bảo vệ bởi lẽ trong giới xã hội đen thì có võ cũng như lấy trứng chọi đá.
Vương Khắc Kỷ cậu từ khi bố mẹ mất đã thề rằng không khóc nữa song từ khi gặp anh, cậu đã lấy lại được những hạt ngọc thuần. Dù gương mặt lanh như băng như cậu lại có trái tim nứt nẻ và rất dễ tổn thương. Nó cần được trải thảm mà nâng mà hứng. Dù không học hành bài bản nhưng kĩ năng chiến đấu của cậu là thượng thừa, bởi thế cậu tự tin có thể bảo vệ được "chú cún" lớn
xác.
Luật bù trừ đấy! Họ bù đắp cho nhau, chữa lành cho nhau, ủ ấm cho nhau và nguyện trao hết linh hồn và thể xác cho đối phương. (7)
Lạc trôi trong dòng nước mắt, sóng vỗ êm bên tai nhè nhẹ đưa cậu vào giấc ngú.
- Haizz... - anh nhìn em bé đã mệt đến mức hôn mê, ủ rũ cụp tai mà khóc.- Tại sao lại yêu em?
Anh giật mình "Không phải em ấy đã ngủ rồi sao?" Anh rướn người về phía trước, chăm chú quan sát đôi mắt đã nhắm nghiền, mê man gọi, anh mới yên tâm nằm xuống. Ngự Phong vu vơ trả lời câu hỏi, chỉ mong cậu không nghe thấy:
- Yêu một người không có lí do... dù em vô tình làm tôi tổn thương... tôi vẫn không thay đổi... vẫn yêu em. Không ngày nào tôi ngừng nghĩ về em, tình yêu mỗi lúc một sâu đậm... Tôi... có thể hôn vào tóc em không? Chỉ một lần thôi... rồi... rồi tôi sẽ đợi 360 ngày nữa...
-Ờ.
Khắc Kỷ vẫn mơ màng trả lời, giọt nước mắt lăn dài đến khóe miệng khẽ cong lên.
Anh đưa mũi mình nhẹ chạm vào đầu cậu. Hương thơm mà cũng có thể ấm sao? Có lẽ nó là cảm giác của con người nhưng biết đâu... nó là sự thật?
Mái tóc mềm mượt nghịch ngợm làn da ngăm để môi hờ chạm nhẹ vào đầu nhỏ. Anh nhắm nháp những sợi tóc mang mùi hương dịu nhẹ, môi sẫm mấp máy:
Ngủ ngon, tình yêu của tôi!
Anh trở mình, nhẹ nhàng bế Khắc Kỷ lên giường bệnh.
- Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để không làm gánh nặng cho em!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro