Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen
Màu vàng, trắng...
AquariusAce
2024-11-11 23:30:20
'Lưng em sao rồi? Đã đỡ chưa?' Dưới ánh đèn mờ ảo nho nhỏ kế bên, Ngự Phong nằm trên giường, hí hoáy viết rồi nhét mảnh giấy nhỏ vào tay Khắc Kỷ.
Cậu mở ra đọc rồi viết tiếp xuống phía dưới. 'Lưng em không đau, em đau mông! Thật ra cậu không đau, dù sao cũng không đâm trúng chỗ, chỉ là lúc đó
mông đột nhiên lún sâu vào, hơi bất ngờ nên có chút giật thột. Biết là rất ngại nhưng cậu vẫn muốn nhắc. "Em ngại thì anh cũng phải ngại!" Cậu dúi vào tay
anh.
'Thế để anh lấy đá xoa cho đỡ đau nhé!' Khắc Kỷ đọc xong, sợ hãi lùi về mép giường.
- Không... không cần! Tao hết đau rồi! - cậu ôm khư khư cái mông nhỏ như để bảo vệ nó.
[Sao em lại xưng hô như vậy nữa rồn] - con sói già gian xảo đó lại trưng ra cái mặt đáng thương - [Mà... lúc trưa tôi chưa được sờ gì cả... bây giờ... em chiều tôi đi, có được không?
- Nhớ là ở trên thôi đấy! - Khắc Kỷ đúng là mềm lòng thật rồi, cậu cởi chiếc áo len màu đen kia ra, phơi bày thân thể cứng những múi cơ bóng lưỡng.
"Mùa đông thì cái cơ thể này thật uổng phí. Tám múi căng thế đấy, bắp tay khỏe khoắn chắc nịch là vậy mà lại bị cái áo len khốn kiếp đó che đi, giữ cho mình nó. Thà mùa hè em mặc ba lỗ hoặc nóng thì em cởi trần chứ lạnh thế này cóng em tôi mất. May mà em giấu thân phận nên body của em chỉ có mình tôi được nhòm. Tám múi đã là gì? Dù em có cả trăm múi đi nữa thì phận em cũng đã nằm dưới thân thẳng sáu múi này thôi! Hahaha!" Trông anh lúc đó dê lắm!
Anh cười cười, gương mặt ranh mãnh của kẻ săn mồi chỉ chực chờ cắn nuốt miếng mồi ngon béo bở. Anh dùng vòng tay ấm ôm trọn tấm thân cậu vào lòng như dụ nai vào hang cọp. Xong, anh trùm chăn kín mít, lắp cả đầu của cả hai.
Khi Khắc Kỷ đã nằm gọn trong vòng tay thì làm sao có cơ hội chạy trốn, anh
tha hồ mà trêu ghẹo. Bàn tay manh động dần mon men đến vết may đã được rút chỉ trên bụng.
- Đừng... đừng làm thế! Em nhột... - Kỷ như con thỏ nhỏ, bất động trong lòng anh, trái tim không ngừng chạy loạn.
Mặc cho anh sờ soạng khắp nơi, cậu vẫn đơ như pho tượng. Bao giờ anh đụng chạm thân thể, cậu cũng mang tâm trạng sợ hãi, thấp thỏm như thế.
Chơi dưới bụng chưa đã anh chuyển lên nhũ hoa hồng hào, bé bé xinh xinh.
- Phù... phù... phù...
'Làm gì mà em thở dốc thế? Sao tim lại đập liên hồi vậy nè? Em đang sợ hãi sao?' Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên ngực vuông, nhột gần chết!
- Không... phù... không có! Em... phù... em thì sợ... phù... gì chứ? Chỉ là em... em nóng thôi!
"Kỷ nói dối tệ thật!" Anh cười 'Thế cởi hết đồ ra cho khỏi nóng!
- Đồ biến thái! Anh muốn làm gì? - em bé tội nghiệp nằm co ro, tay ôm lấy thân mình.
[Chỉ đùa thôi! Nào, lại đây với tôi
Khắc Kỷ chẳng đáp lời, cơ thể tự động xích sát lại gần anh như cục sắt nhỏ bị nam châm hút, chẳng thể phản kháng được.
Anh xoa xoa chà chà cái núm nhỏ rồi trườn dần lên đến yết hầu, chẳng mấy chốc đã lên đến miệng cậu.
'Muốn uống thử máu tôi không, hỡi kẻ điên cuồng huyết?
- Ha! Máu anh dở thế ai mà...
Chưa nói hết câu, miệng cậu đã bị anh bóp chặt, hàm răng sắc xuyên qua lớp da chai làm nó rách tung ra. Dòng máu phụt mạnh vào khoang miệng, chạm vào đầu lưỡi nóng hổi.
- Um...
Khắc Kỷ mút chùn chụt ngón tay anh.
'Dở lắm sao?
Cậu không đáp lời, đôi mắt như bị mê hoặc, đôi tay thon thả nắm chắc lấy cổ tay anh, giữ mãi ngón tay kia trong miệng. Cậu liếm láp đến tận giọt cuối cùng, vẻ mặt đáng yêu trông có vẻ vẫn còn thèm khát lắm. Thật quá mất mặt
'Trả lời được những câu hỏi của tôi rồi chúng ta tiếp tục nhé?
- Ờ ờ, nhanh lên! - Khắc Kỷ mơ màng, mi cong đã buông xuống từ lâu.
'Em thích chuối người ta trồng như thế vậy chuối tôi trồng thì sao?
Cậu như rơi vào cơn mê lạc, chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời:
-
- To quá!
'To như thế thì có đút vừa không?
- Hả? - giờ Kỷ mới tỉnh lại - Đút? Đút vào đâu? Em là con trai mà? - cậu ngây thơ mà hỏi lại.
"Em ấy thật sự trong sáng thế à? Đột nhiên thấy em thật ngốc nghếch, đáng yêu! Nhưng giờ phải giải thích làm sao cho em hiểu đây?"
Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh viết 'Hoa cúc!
- Hoa cúc? Sao lại... đút cái đó vào hoa cúc? Anh có biết phấn hoa cúc là một trong những loại phấn độc nhất không? Nó gây kích ứng cho da nhạy cảm, mà cái đó còn là vùng... Nói chung là phải được vệ sinh sạch sẽ. - ừ thì kiến thức cũng uyên bác nhưng mà... lạc đề.
Anh vò đầu bứt tai, lông mày cau có, khó chịu không tả nổi. "Thôi thì như thế cũng tốt!"
- Em nói sai gì sao? Sao anh lại khó chịu? Em làm sai gì, anh nói cho em nghe đi! Xin lỗi mà...
Đúng, em bé vừa nói ra lời xin lỗi!
'Em không làm sai gì cả, em còn nhỏ, mau đi ngủ đi, tôi ấp em ngủ!'
- Vâng... thế máu... - chắc vẫn còn lưu luyến.
'Em có trả lời được câu hỏi của tôi đâu mà đòi! Hư quá! Mau ngủ đi!
Khắc Kỷ xịu xuống, cậu chẳng hiểu anh đang ám chỉ điều gì, đầu lại nhảy số "Hay mai tôi tra google xem sao?"
- Meo mèo mèo mèo meo meo meo meo mèo, mẹo meo meo meo meo meo méo! - Hắc Bạch nhìn cái chăn cứ phập phồng, vừa tò mò lại vừa ngứa mắt mà than vãn.
[Ta là mèo mà không cho ta ăn cơm mèo, tự nhiên cho ta ăn cơm chó!]
[Em đang xem gì vậy?] - Ngự Phong mở cửa vào phòng, thấy Kỷ đang chăm chăm vào màn hình điện thoại anh dùng ngôn ngữ kí hiệu mà hỏi.
Cậu mãi lướt xem, đâu để ý đến anh, chỉ biết anh vừa vào phòng, thế thôi!
Phong bước đến, choàng tay lên cổ cậu, mắt cũng thuận lợi rọi đến màn hình.
"Gì đây? "Bông cúc có rất nhiều màu sắc khác nhau như màu vàng, màu trắng, màu tím,..." Phong đọc dòng nội dung trên bài báo, ngã ngửa ra đất, cười lăn lộn.
"Em ấy tra google kìa, chắc bảy đời cũng tìm không ra đâu... nhưng mà nếu thêm... "của con trai" thì chắc ra đấy! Nhưng mà.." Đầu óc đen tối của anh bắt đâu suy diễn ra những hình ảnh khi cúc hoa bung nở với sắc vàng, trắng, tím,... "Eo ôi, kinh quá!" Anh phải chúng ném ra khỏi đầu.
- Cười gì mà cười! Do anh không giải thích rõ nên em mới phải tìm chứ bộ!
[Tôi đã bảo rồi, em không cần hiểu đâu! Sau này lớn tôi sẽ giải thích rõ, giờ em cũng chẳng cần tò mò gì, nghe lời tôi đi, có được không?]
- Thế em nghe anh vậy!
Cánh hoa đào chầm chậm rơi hết ngày tháng, Ngự Phong cũng thường xuyên đến khám song đều vô vọng, dần dà, em bé cũng chán ngán việc phải nhìn vào những bức hình xấu xí kia, chẳng hoài bận tâm nữa. Nhưng chắc chắn rồi, thức ăn của anh luôn được Khắc Kỷ chuẩn bị riêng để tránh tổn thương họng.
Cậu mở ra đọc rồi viết tiếp xuống phía dưới. 'Lưng em không đau, em đau mông! Thật ra cậu không đau, dù sao cũng không đâm trúng chỗ, chỉ là lúc đó
mông đột nhiên lún sâu vào, hơi bất ngờ nên có chút giật thột. Biết là rất ngại nhưng cậu vẫn muốn nhắc. "Em ngại thì anh cũng phải ngại!" Cậu dúi vào tay
anh.
'Thế để anh lấy đá xoa cho đỡ đau nhé!' Khắc Kỷ đọc xong, sợ hãi lùi về mép giường.
- Không... không cần! Tao hết đau rồi! - cậu ôm khư khư cái mông nhỏ như để bảo vệ nó.
[Sao em lại xưng hô như vậy nữa rồn] - con sói già gian xảo đó lại trưng ra cái mặt đáng thương - [Mà... lúc trưa tôi chưa được sờ gì cả... bây giờ... em chiều tôi đi, có được không?
- Nhớ là ở trên thôi đấy! - Khắc Kỷ đúng là mềm lòng thật rồi, cậu cởi chiếc áo len màu đen kia ra, phơi bày thân thể cứng những múi cơ bóng lưỡng.
"Mùa đông thì cái cơ thể này thật uổng phí. Tám múi căng thế đấy, bắp tay khỏe khoắn chắc nịch là vậy mà lại bị cái áo len khốn kiếp đó che đi, giữ cho mình nó. Thà mùa hè em mặc ba lỗ hoặc nóng thì em cởi trần chứ lạnh thế này cóng em tôi mất. May mà em giấu thân phận nên body của em chỉ có mình tôi được nhòm. Tám múi đã là gì? Dù em có cả trăm múi đi nữa thì phận em cũng đã nằm dưới thân thẳng sáu múi này thôi! Hahaha!" Trông anh lúc đó dê lắm!
Anh cười cười, gương mặt ranh mãnh của kẻ săn mồi chỉ chực chờ cắn nuốt miếng mồi ngon béo bở. Anh dùng vòng tay ấm ôm trọn tấm thân cậu vào lòng như dụ nai vào hang cọp. Xong, anh trùm chăn kín mít, lắp cả đầu của cả hai.
Khi Khắc Kỷ đã nằm gọn trong vòng tay thì làm sao có cơ hội chạy trốn, anh
tha hồ mà trêu ghẹo. Bàn tay manh động dần mon men đến vết may đã được rút chỉ trên bụng.
- Đừng... đừng làm thế! Em nhột... - Kỷ như con thỏ nhỏ, bất động trong lòng anh, trái tim không ngừng chạy loạn.
Mặc cho anh sờ soạng khắp nơi, cậu vẫn đơ như pho tượng. Bao giờ anh đụng chạm thân thể, cậu cũng mang tâm trạng sợ hãi, thấp thỏm như thế.
Chơi dưới bụng chưa đã anh chuyển lên nhũ hoa hồng hào, bé bé xinh xinh.
- Phù... phù... phù...
'Làm gì mà em thở dốc thế? Sao tim lại đập liên hồi vậy nè? Em đang sợ hãi sao?' Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên ngực vuông, nhột gần chết!
- Không... phù... không có! Em... phù... em thì sợ... phù... gì chứ? Chỉ là em... em nóng thôi!
"Kỷ nói dối tệ thật!" Anh cười 'Thế cởi hết đồ ra cho khỏi nóng!
- Đồ biến thái! Anh muốn làm gì? - em bé tội nghiệp nằm co ro, tay ôm lấy thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chỉ đùa thôi! Nào, lại đây với tôi
Khắc Kỷ chẳng đáp lời, cơ thể tự động xích sát lại gần anh như cục sắt nhỏ bị nam châm hút, chẳng thể phản kháng được.
Anh xoa xoa chà chà cái núm nhỏ rồi trườn dần lên đến yết hầu, chẳng mấy chốc đã lên đến miệng cậu.
'Muốn uống thử máu tôi không, hỡi kẻ điên cuồng huyết?
- Ha! Máu anh dở thế ai mà...
Chưa nói hết câu, miệng cậu đã bị anh bóp chặt, hàm răng sắc xuyên qua lớp da chai làm nó rách tung ra. Dòng máu phụt mạnh vào khoang miệng, chạm vào đầu lưỡi nóng hổi.
- Um...
Khắc Kỷ mút chùn chụt ngón tay anh.
'Dở lắm sao?
Cậu không đáp lời, đôi mắt như bị mê hoặc, đôi tay thon thả nắm chắc lấy cổ tay anh, giữ mãi ngón tay kia trong miệng. Cậu liếm láp đến tận giọt cuối cùng, vẻ mặt đáng yêu trông có vẻ vẫn còn thèm khát lắm. Thật quá mất mặt
'Trả lời được những câu hỏi của tôi rồi chúng ta tiếp tục nhé?
- Ờ ờ, nhanh lên! - Khắc Kỷ mơ màng, mi cong đã buông xuống từ lâu.
'Em thích chuối người ta trồng như thế vậy chuối tôi trồng thì sao?
Cậu như rơi vào cơn mê lạc, chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời:
-
- To quá!
'To như thế thì có đút vừa không?
- Hả? - giờ Kỷ mới tỉnh lại - Đút? Đút vào đâu? Em là con trai mà? - cậu ngây thơ mà hỏi lại.
"Em ấy thật sự trong sáng thế à? Đột nhiên thấy em thật ngốc nghếch, đáng yêu! Nhưng giờ phải giải thích làm sao cho em hiểu đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh viết 'Hoa cúc!
- Hoa cúc? Sao lại... đút cái đó vào hoa cúc? Anh có biết phấn hoa cúc là một trong những loại phấn độc nhất không? Nó gây kích ứng cho da nhạy cảm, mà cái đó còn là vùng... Nói chung là phải được vệ sinh sạch sẽ. - ừ thì kiến thức cũng uyên bác nhưng mà... lạc đề.
Anh vò đầu bứt tai, lông mày cau có, khó chịu không tả nổi. "Thôi thì như thế cũng tốt!"
- Em nói sai gì sao? Sao anh lại khó chịu? Em làm sai gì, anh nói cho em nghe đi! Xin lỗi mà...
Đúng, em bé vừa nói ra lời xin lỗi!
'Em không làm sai gì cả, em còn nhỏ, mau đi ngủ đi, tôi ấp em ngủ!'
- Vâng... thế máu... - chắc vẫn còn lưu luyến.
'Em có trả lời được câu hỏi của tôi đâu mà đòi! Hư quá! Mau ngủ đi!
Khắc Kỷ xịu xuống, cậu chẳng hiểu anh đang ám chỉ điều gì, đầu lại nhảy số "Hay mai tôi tra google xem sao?"
- Meo mèo mèo mèo meo meo meo meo mèo, mẹo meo meo meo meo meo méo! - Hắc Bạch nhìn cái chăn cứ phập phồng, vừa tò mò lại vừa ngứa mắt mà than vãn.
[Ta là mèo mà không cho ta ăn cơm mèo, tự nhiên cho ta ăn cơm chó!]
[Em đang xem gì vậy?] - Ngự Phong mở cửa vào phòng, thấy Kỷ đang chăm chăm vào màn hình điện thoại anh dùng ngôn ngữ kí hiệu mà hỏi.
Cậu mãi lướt xem, đâu để ý đến anh, chỉ biết anh vừa vào phòng, thế thôi!
Phong bước đến, choàng tay lên cổ cậu, mắt cũng thuận lợi rọi đến màn hình.
"Gì đây? "Bông cúc có rất nhiều màu sắc khác nhau như màu vàng, màu trắng, màu tím,..." Phong đọc dòng nội dung trên bài báo, ngã ngửa ra đất, cười lăn lộn.
"Em ấy tra google kìa, chắc bảy đời cũng tìm không ra đâu... nhưng mà nếu thêm... "của con trai" thì chắc ra đấy! Nhưng mà.." Đầu óc đen tối của anh bắt đâu suy diễn ra những hình ảnh khi cúc hoa bung nở với sắc vàng, trắng, tím,... "Eo ôi, kinh quá!" Anh phải chúng ném ra khỏi đầu.
- Cười gì mà cười! Do anh không giải thích rõ nên em mới phải tìm chứ bộ!
[Tôi đã bảo rồi, em không cần hiểu đâu! Sau này lớn tôi sẽ giải thích rõ, giờ em cũng chẳng cần tò mò gì, nghe lời tôi đi, có được không?]
- Thế em nghe anh vậy!
Cánh hoa đào chầm chậm rơi hết ngày tháng, Ngự Phong cũng thường xuyên đến khám song đều vô vọng, dần dà, em bé cũng chán ngán việc phải nhìn vào những bức hình xấu xí kia, chẳng hoài bận tâm nữa. Nhưng chắc chắn rồi, thức ăn của anh luôn được Khắc Kỷ chuẩn bị riêng để tránh tổn thương họng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro