Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 30
2024-10-26 06:03:39
Dương Gia Nhiên ngồi bên cạnh, nhìn Ôn Chung Ý bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Ngươi thật sự rất lợi hại, từ lúc nào đã học được nhiều như vậy rồi?"
Ôn Chung Ý chỉ cười nhẹ, không trả lời. Đối với hắn, kiến trúc không chỉ là những bản vẽ hay lý thuyết khô khan, mà còn là một thế giới mà hắn luôn muốn khám phá. Đó là giấc mơ bị chôn vùi từ lâu, giờ mới có cơ hội được sống lại.
Sau giờ học, hai người bước ra khỏi giảng đường. Dương Gia Nhiên tò mò hỏi: "Ngươi có từng nghĩ tới việc chính thức thi vào đại học không? Với trình độ của ngươi bây giờ, thi vào không phải là vấn đề quá lớn."
Ôn Chung Ý lắc đầu: "Hiện tại ta chỉ muốn học vì sở thích, không đặt nặng chuyện thi cử."
Dương Gia Nhiên nhăn mặt: "Nhưng ngươi có khả năng thực sự! Nếu có bằng cấp, ngươi sẽ dễ dàng tìm được một công việc tốt hơn nhiều so với việc làm ở hiệu sách."
Ôn Chung Ý dừng bước, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt: "Ta biết, nhưng ta không chắc mình có thể ở lại đây mãi mãi. Ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng về một ngày nào đó có thể trở về nơi ta thuộc về."
Dương Gia Nhiên nghe xong chỉ biết im lặng, không biết phải khuyên nhủ thế nào. Cảm giác như giữa thế giới thực tại này và giấc mơ của Ôn Chung Ý luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, mà dù cố gắng đến mấy cũng khó có thể lấp đầy.
Cả hai im lặng đi bên nhau trên con đường rợp bóng cây. Những tán lá xanh um tỏa bóng mát, gợi lên cảm giác yên bình giữa dòng đời hối hả. Ôn Chung Ý cầm một cuốn sách kiến trúc, lật từng trang một cách trân trọng, trong lòng chứa đựng hy vọng và những hoài niệm sâu kín về tương lai chưa rõ ràng.
Dương Gia Nhiên chợt nghĩ tới Mạnh Xuyên, người mà Ôn Chung Ý chưa từng nhắc tới nhưng luôn hiện diện trong ánh mắt hắn mỗi khi nói về quá khứ: "Ngươi có nhớ hắn không?"
Ôn Chung Ý giật mình, tay khẽ run, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh: "Không có gì phải nhớ. Hắn đã không còn là người ta từng quen biết nữa."
Dương Gia Nhiên biết lời này không thật lòng, nhưng cũng không muốn hỏi thêm. Cả hai chỉ tiếp tục bước đi trong sự im lặng trầm mặc. Mỗi người đều có những suy tư riêng, không thể nói thành lời.
Ôn Chung Ý đi chậm lại, giữ một khoảng cách vừa đủ với nhóm nữ sinh phía trước. Tiếng cười của họ vang vọng trong hẻm nhỏ, mang lại chút sinh động cho con đường tối tăm. Hắn lặng lẽ bước đi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.
Đến cuối con hẻm, ánh đèn sáng hơn một chút, Ôn Chung Ý nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chờ sẵn. Mạnh Xuyên dựa vào tường, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, ánh lửa đỏ lấp lánh trong màn đêm. Hắn đứng thẳng khi thấy Ôn Chung Ý đến gần, nhếch môi cười: "Đi bộ một mình? Cũng gan thật đấy."
Ôn Chung Ý bất ngờ dừng lại, nhưng sau đó vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục bước tới. "Ngươi muốn gì?" Giọng hắn lạnh lùng, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Mạnh Xuyên nhún vai, dụi điếu thuốc xuống đất: "Không muốn gì cả, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi." Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Ôn Chung Ý, mắt lóe lên một tia quan tâm thoáng qua. "Ngươi dạo này trông có vẻ gầy hơn."
Ôn Chung Ý không để tâm đến lời bình luận đó, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đã không còn lý do gì để quan tâm ta."
Mạnh Xuyên khẽ nhíu mày, không còn giữ được nụ cười giả lả ban nãy. "Ta đã nói rồi, ta muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong bốn năm đó. Và ngươi là người duy nhất có thể giúp ta."
Ôn Chung Ý thở dài, vẻ mặt thoáng hiện chút mệt mỏi: "Nhưng ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi."
Câu trả lời dứt khoát của hắn khiến Mạnh Xuyên trầm mặc trong giây lát. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua hẻm nhỏ. "Vậy ngươi không thể coi ta là một người quen cũ sao?" Mạnh Xuyên hỏi, giọng nói có chút van xin.
Ôn Chung Ý quay mặt đi, không nhìn vào mắt Mạnh Xuyên: "Ngươi đã từng là tất cả với ta. Nhưng giờ đây, ta không chắc ngươi còn lại gì."
Mạnh Xuyên sững người, rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Ta không biết ta đã làm gì sai trong bốn năm đó, nhưng ta hứa sẽ không làm tổn thương ngươi thêm lần nào nữa."
Ôn Chung Ý khẽ nhắm mắt, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Lời hứa của ngươi giờ chỉ là gió thoảng mây bay thôi, Mạnh Xuyên. Ta không còn tin tưởng được nữa."
Ôn Chung Ý chỉ cười nhẹ, không trả lời. Đối với hắn, kiến trúc không chỉ là những bản vẽ hay lý thuyết khô khan, mà còn là một thế giới mà hắn luôn muốn khám phá. Đó là giấc mơ bị chôn vùi từ lâu, giờ mới có cơ hội được sống lại.
Sau giờ học, hai người bước ra khỏi giảng đường. Dương Gia Nhiên tò mò hỏi: "Ngươi có từng nghĩ tới việc chính thức thi vào đại học không? Với trình độ của ngươi bây giờ, thi vào không phải là vấn đề quá lớn."
Ôn Chung Ý lắc đầu: "Hiện tại ta chỉ muốn học vì sở thích, không đặt nặng chuyện thi cử."
Dương Gia Nhiên nhăn mặt: "Nhưng ngươi có khả năng thực sự! Nếu có bằng cấp, ngươi sẽ dễ dàng tìm được một công việc tốt hơn nhiều so với việc làm ở hiệu sách."
Ôn Chung Ý dừng bước, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt: "Ta biết, nhưng ta không chắc mình có thể ở lại đây mãi mãi. Ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng về một ngày nào đó có thể trở về nơi ta thuộc về."
Dương Gia Nhiên nghe xong chỉ biết im lặng, không biết phải khuyên nhủ thế nào. Cảm giác như giữa thế giới thực tại này và giấc mơ của Ôn Chung Ý luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, mà dù cố gắng đến mấy cũng khó có thể lấp đầy.
Cả hai im lặng đi bên nhau trên con đường rợp bóng cây. Những tán lá xanh um tỏa bóng mát, gợi lên cảm giác yên bình giữa dòng đời hối hả. Ôn Chung Ý cầm một cuốn sách kiến trúc, lật từng trang một cách trân trọng, trong lòng chứa đựng hy vọng và những hoài niệm sâu kín về tương lai chưa rõ ràng.
Dương Gia Nhiên chợt nghĩ tới Mạnh Xuyên, người mà Ôn Chung Ý chưa từng nhắc tới nhưng luôn hiện diện trong ánh mắt hắn mỗi khi nói về quá khứ: "Ngươi có nhớ hắn không?"
Ôn Chung Ý giật mình, tay khẽ run, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh: "Không có gì phải nhớ. Hắn đã không còn là người ta từng quen biết nữa."
Dương Gia Nhiên biết lời này không thật lòng, nhưng cũng không muốn hỏi thêm. Cả hai chỉ tiếp tục bước đi trong sự im lặng trầm mặc. Mỗi người đều có những suy tư riêng, không thể nói thành lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Chung Ý đi chậm lại, giữ một khoảng cách vừa đủ với nhóm nữ sinh phía trước. Tiếng cười của họ vang vọng trong hẻm nhỏ, mang lại chút sinh động cho con đường tối tăm. Hắn lặng lẽ bước đi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.
Đến cuối con hẻm, ánh đèn sáng hơn một chút, Ôn Chung Ý nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chờ sẵn. Mạnh Xuyên dựa vào tường, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, ánh lửa đỏ lấp lánh trong màn đêm. Hắn đứng thẳng khi thấy Ôn Chung Ý đến gần, nhếch môi cười: "Đi bộ một mình? Cũng gan thật đấy."
Ôn Chung Ý bất ngờ dừng lại, nhưng sau đó vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục bước tới. "Ngươi muốn gì?" Giọng hắn lạnh lùng, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Mạnh Xuyên nhún vai, dụi điếu thuốc xuống đất: "Không muốn gì cả, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi." Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Ôn Chung Ý, mắt lóe lên một tia quan tâm thoáng qua. "Ngươi dạo này trông có vẻ gầy hơn."
Ôn Chung Ý không để tâm đến lời bình luận đó, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đã không còn lý do gì để quan tâm ta."
Mạnh Xuyên khẽ nhíu mày, không còn giữ được nụ cười giả lả ban nãy. "Ta đã nói rồi, ta muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong bốn năm đó. Và ngươi là người duy nhất có thể giúp ta."
Ôn Chung Ý thở dài, vẻ mặt thoáng hiện chút mệt mỏi: "Nhưng ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi."
Câu trả lời dứt khoát của hắn khiến Mạnh Xuyên trầm mặc trong giây lát. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua hẻm nhỏ. "Vậy ngươi không thể coi ta là một người quen cũ sao?" Mạnh Xuyên hỏi, giọng nói có chút van xin.
Ôn Chung Ý quay mặt đi, không nhìn vào mắt Mạnh Xuyên: "Ngươi đã từng là tất cả với ta. Nhưng giờ đây, ta không chắc ngươi còn lại gì."
Mạnh Xuyên sững người, rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Ta không biết ta đã làm gì sai trong bốn năm đó, nhưng ta hứa sẽ không làm tổn thương ngươi thêm lần nào nữa."
Ôn Chung Ý khẽ nhắm mắt, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Lời hứa của ngươi giờ chỉ là gió thoảng mây bay thôi, Mạnh Xuyên. Ta không còn tin tưởng được nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro