Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 31
2024-10-26 06:03:39
Họ đứng đối diện nhau trong im lặng, như thể giữa họ có một vực sâu không thể vượt qua. Mạnh Xuyên chợt bước lên một bước, ánh mắt hắn mang theo sự chân thành hiếm thấy: "Dù thế nào, ta vẫn muốn sửa sai. Ngươi cho ta một cơ hội được không?"
Ôn Chung Ý mở mắt, nhìn sâu vào mắt Mạnh Xuyên. "Cơ hội không phải thứ có thể cầu xin. Ngươi đã có nó rồi, nhưng ngươi đã đánh mất nó từ lâu."
Mạnh Xuyên không biết phải đáp lại thế nào. Hắn chỉ đứng đó, nhìn bóng dáng Ôn Chung Ý dần khuất trong màn đêm, cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó thực sự quan trọng.
Ôn Chung Ý bình thản nhìn theo bóng dáng tên trộm vội vã trốn vào quán bar, rồi quay lại trấn an hai nữ sinh: "Đừng lo, cảnh sát sẽ xem lại camera giám sát, có thể bắt được hắn."
Cô gái vừa bị trộm điện thoại vẫn còn kích động, mắt sáng lên khi nhìn Ôn Chung Ý: "Thật may là có ngươi ở đây, không thì mất luôn điện thoại rồi!"
Ôn Chung Ý chỉ gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản: "Không có gì. Về sau cẩn thận hơn là được."
"Ngươi thực sự là anh hùng đó!" Cô gái bạn liền tán thưởng, đồng thời không quên cười tươi rói: "Cảm ơn ngươi lần nữa, soái ca!"
Ôn Chung Ý chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Hắn quay lưng bước tiếp về phía trạm tàu điện ngầm, dáng vẻ lặng lẽ, nhưng vẫn mang theo khí chất không thể đến gần.
---
Đêm đã khuya, Ôn Chung Ý cuối cùng cũng về đến căn hộ của mình. Anh mở cửa, để ánh sáng trong phòng tràn ngập khắp không gian yên tĩnh. Hắn cởi áo khoác, tiện tay treo lên móc, rồi chậm rãi bước vào bếp rót một ly nước.
Uống một ngụm nước ấm, Ôn Chung Ý dựa vào bàn bếp, mắt nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đêm ngoài kia vẫn tối đen, nhưng trong lòng hắn lại không một chút bình yên. Cuộc chạm trán với tên trộm vừa rồi chẳng là gì so với những trận chiến hắn từng trải qua, nhưng lại gợi nhớ những ký ức khó quên về Mạnh Xuyên—người đã từng là tất cả của hắn, nhưng giờ lại trở thành một người xa lạ đến đau lòng.
Ôn Chung Ý nhắm mắt, như muốn gạt đi tất cả những ý nghĩ rối bời. Nhưng trái tim hắn, dù đã từng lạnh giá như băng tuyết, vẫn không ngừng thổn thức mỗi khi nhớ về Mạnh Xuyên.
Một lần nữa, hắn tự nhắc mình rằng quá khứ đã khép lại, và cuộc sống hiện tại mới là điều hắn phải đối mặt.
Dù cho Mạnh Xuyên có tìm lại được ký ức hay không, Ôn Chung Ý biết mình phải tiếp tục bước đi, dù con đường ấy có mỏi mệt và cô đơn đến nhường nào.
Ôn Chung Ý quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người còn lại, giọng nói trầm và rõ: "Còn ai muốn thử nữa không?"
Bọn họ lùi dần, nỗi sợ hãi dần hiện rõ trên khuôn mặt. Gã đầu trọc cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự sợ hãi, lắp bắp: "Mày... mày chờ đấy! Tụi tao sẽ không bỏ qua đâu!"
"Biến đi," Ôn Chung Ý nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Ngay lúc đó, Mạnh Xuyên xuất hiện ở đầu hẻm, mắt nhìn không chớp về phía Ôn Chung Ý và đám người nằm la liệt trên mặt đất. Hắn bước nhanh về phía Ôn Chung Ý, lộ vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?"
Ôn Chung Ý bất ngờ trước sự xuất hiện của Mạnh Xuyên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu: "Không sao."
Mạnh Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng Ôn Chung Ý không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong mắt vẫn hiện rõ sự bực dọc: "Ngươi không biết gọi cảnh sát à? Tại sao phải tự mình đánh nhau thế này?"
Ôn Chung Ý khẽ nhếch môi, vẻ mặt hờ hững: "Gọi cảnh sát thì họ đến kịp không? Với lại, ta tự mình xử lý cũng được."
Mạnh Xuyên chợt giận dữ, giọng điệu đầy trách móc: "Ngươi có biết nguy hiểm đến mức nào không? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao? Ngươi..."
Hắn bỗng khựng lại, dường như ý thức được rằng mình đang quan tâm quá mức. Mạnh Xuyên vội quay mặt đi để che giấu cảm xúc, giọng đã dịu lại: "Lần sau đừng liều như vậy nữa, có biết không?"
Ôn Chung Ý im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống. Rồi hắn đột nhiên bật cười, tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mỉa mai: "Ta tưởng ngươi không quan tâm đến ta cơ."
Mạnh Xuyên bất giác chột dạ, không biết nên trả lời thế nào. Hắn lúng túng đứng đó, vẻ mặt rối bời.
Ôn Chung Ý nhìn thấy Mạnh Xuyên không biết đáp lại ra sao, cơn giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Hắn thở dài, rồi bất ngờ vỗ nhẹ vào vai Mạnh Xuyên, giọng có phần dịu dàng hơn: "Đừng lo, ta vẫn ổn."
Ôn Chung Ý mở mắt, nhìn sâu vào mắt Mạnh Xuyên. "Cơ hội không phải thứ có thể cầu xin. Ngươi đã có nó rồi, nhưng ngươi đã đánh mất nó từ lâu."
Mạnh Xuyên không biết phải đáp lại thế nào. Hắn chỉ đứng đó, nhìn bóng dáng Ôn Chung Ý dần khuất trong màn đêm, cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó thực sự quan trọng.
Ôn Chung Ý bình thản nhìn theo bóng dáng tên trộm vội vã trốn vào quán bar, rồi quay lại trấn an hai nữ sinh: "Đừng lo, cảnh sát sẽ xem lại camera giám sát, có thể bắt được hắn."
Cô gái vừa bị trộm điện thoại vẫn còn kích động, mắt sáng lên khi nhìn Ôn Chung Ý: "Thật may là có ngươi ở đây, không thì mất luôn điện thoại rồi!"
Ôn Chung Ý chỉ gật đầu, giọng điệu vẫn bình thản: "Không có gì. Về sau cẩn thận hơn là được."
"Ngươi thực sự là anh hùng đó!" Cô gái bạn liền tán thưởng, đồng thời không quên cười tươi rói: "Cảm ơn ngươi lần nữa, soái ca!"
Ôn Chung Ý chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Hắn quay lưng bước tiếp về phía trạm tàu điện ngầm, dáng vẻ lặng lẽ, nhưng vẫn mang theo khí chất không thể đến gần.
---
Đêm đã khuya, Ôn Chung Ý cuối cùng cũng về đến căn hộ của mình. Anh mở cửa, để ánh sáng trong phòng tràn ngập khắp không gian yên tĩnh. Hắn cởi áo khoác, tiện tay treo lên móc, rồi chậm rãi bước vào bếp rót một ly nước.
Uống một ngụm nước ấm, Ôn Chung Ý dựa vào bàn bếp, mắt nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đêm ngoài kia vẫn tối đen, nhưng trong lòng hắn lại không một chút bình yên. Cuộc chạm trán với tên trộm vừa rồi chẳng là gì so với những trận chiến hắn từng trải qua, nhưng lại gợi nhớ những ký ức khó quên về Mạnh Xuyên—người đã từng là tất cả của hắn, nhưng giờ lại trở thành một người xa lạ đến đau lòng.
Ôn Chung Ý nhắm mắt, như muốn gạt đi tất cả những ý nghĩ rối bời. Nhưng trái tim hắn, dù đã từng lạnh giá như băng tuyết, vẫn không ngừng thổn thức mỗi khi nhớ về Mạnh Xuyên.
Một lần nữa, hắn tự nhắc mình rằng quá khứ đã khép lại, và cuộc sống hiện tại mới là điều hắn phải đối mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cho Mạnh Xuyên có tìm lại được ký ức hay không, Ôn Chung Ý biết mình phải tiếp tục bước đi, dù con đường ấy có mỏi mệt và cô đơn đến nhường nào.
Ôn Chung Ý quét ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người còn lại, giọng nói trầm và rõ: "Còn ai muốn thử nữa không?"
Bọn họ lùi dần, nỗi sợ hãi dần hiện rõ trên khuôn mặt. Gã đầu trọc cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự sợ hãi, lắp bắp: "Mày... mày chờ đấy! Tụi tao sẽ không bỏ qua đâu!"
"Biến đi," Ôn Chung Ý nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Ngay lúc đó, Mạnh Xuyên xuất hiện ở đầu hẻm, mắt nhìn không chớp về phía Ôn Chung Ý và đám người nằm la liệt trên mặt đất. Hắn bước nhanh về phía Ôn Chung Ý, lộ vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?"
Ôn Chung Ý bất ngờ trước sự xuất hiện của Mạnh Xuyên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu: "Không sao."
Mạnh Xuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng Ôn Chung Ý không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong mắt vẫn hiện rõ sự bực dọc: "Ngươi không biết gọi cảnh sát à? Tại sao phải tự mình đánh nhau thế này?"
Ôn Chung Ý khẽ nhếch môi, vẻ mặt hờ hững: "Gọi cảnh sát thì họ đến kịp không? Với lại, ta tự mình xử lý cũng được."
Mạnh Xuyên chợt giận dữ, giọng điệu đầy trách móc: "Ngươi có biết nguy hiểm đến mức nào không? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao? Ngươi..."
Hắn bỗng khựng lại, dường như ý thức được rằng mình đang quan tâm quá mức. Mạnh Xuyên vội quay mặt đi để che giấu cảm xúc, giọng đã dịu lại: "Lần sau đừng liều như vậy nữa, có biết không?"
Ôn Chung Ý im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống. Rồi hắn đột nhiên bật cười, tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mỉa mai: "Ta tưởng ngươi không quan tâm đến ta cơ."
Mạnh Xuyên bất giác chột dạ, không biết nên trả lời thế nào. Hắn lúng túng đứng đó, vẻ mặt rối bời.
Ôn Chung Ý nhìn thấy Mạnh Xuyên không biết đáp lại ra sao, cơn giận trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Hắn thở dài, rồi bất ngờ vỗ nhẹ vào vai Mạnh Xuyên, giọng có phần dịu dàng hơn: "Đừng lo, ta vẫn ổn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro