Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường

Chương 6

2024-10-25 23:39:06

Trong lúc đó, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng mưa gõ lên chiếc ô và mặt đất tạo nên một bản nhạc buồn bã cho cuộc gặp gỡ của họ. Ôn Chung Ý, dưới cơn mưa lạnh lẽo, cố gắng nén đau để đứng thẳng, dường như anh đang chiến đấu với mọi thứ, không chỉ là cơn đau trong cơ thể mà cả nỗi đau trong lòng khi người mình yêu không nhận ra mình.

Quý Thù, bạn của Mạnh Xuyên, đứng từ xa quan sát cảnh tượng này, không biết nên can thiệp thế nào. Anh chỉ có thể nghe những lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy tuyệt vọng từ Ôn Chung Ý, một người mà theo như anh biết, từng có một quá khứ gắn bó mật thiết với Mạnh Xuyên.

Câu hỏi "Ngươi thật không nhớ rõ ta?" cất lên trong không khí ẩm ướt, đầy tuyệt vọng và nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để làm rung động trái tim những ai chứng kiến. Mạnh Xuyên, dù đã cố gắng tìm kiếm trong ký ức, không thể tìm ra bất kỳ mảnh ghép nào liên quan đến người đàn ông này. Sự kiên nhẫn và ánh mắt đau khổ của Ôn Chung Ý chỉ khiến câu hỏi càng trở nên nặng nề hơn.

Mạnh Xuyên cuối cùng chỉ có thể đưa ra câu trả lời là anh không nhận ra Ôn Chung Ý, khiến cho khoảng cách giữa họ càng trở nên xa cách. Sự thật phũ phàng này không chỉ làm đau lòng Ôn Chung Ý mà còn để lại một dấu hỏi lớn cho Mạnh Xuyên về những gì đã xảy ra với anh trong quá khứ và tại sao anh lại quên mất một người quan trọng như vậy.

Ôn Chung Ý đứng dưới vòi nước lạnh, cảm giác lạnh buốt cắt vào da thịt khiến anh không thể không rùng mình. Mỗi giọt nước lạnh chạm vào da thịt đều như những mũi kim nhỏ, khắc sâu vào cơ thể anh cảm giác của sự cô đơn và tuyệt vọng. Trong khi đó, Mạnh Xuyên, người từng là tất cả với anh, nay lại chỉ là một bóng hình xa lạ không nhận ra anh giữa dòng người tấp nập.

Sau khi rời khỏi Mạnh Xuyên dưới cơn mưa, Ôn Chung Ý cảm thấy mọi thứ xung quanh mình càng trở nên vô nghĩa. Màn đêm bao phủ lấy thành phố, và anh cảm thấy mình như đang lạc lõng giữa dòng chảy của cuộc sống này. Lúc này, hơn bao giờ hết, anh thấy mình cần phải mạnh mẽ, để không chỉ vượt qua nỗi đau của cơ thể mà còn cả nỗi đau trong lòng.

Trở lại phòng khách sạn của mình, anh nằm xuống trên chiếc giường cứng ngắc, ánh đèn mờ ảo và âm nhạc từ xa xa không thể xoa dịu nỗi buồn trong anh. Những suy nghĩ về Mạnh Xuyên, về những kỷ niệm đã qua, cứ thế quay cuồng trong đầu anh. Anh tự hỏi liệu Mạnh Xuyên có bao giờ nhớ đến anh, liệu anh có bao giờ trở lại là một phần quan trọng trong cuộc đời Mạnh Xuyên không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt khác, Mạnh Xuyên, dù bị bạn bè thúc giục hát trong không khí náo nhiệt của KTV, vẫn cảm thấy một sự trống rỗng không thể giải thích. Tiếng nhạc lớn và tiếng cười của bạn bè không thể lấp đầy khoảng trống trong tim anh. Sâu thẳm trong trái tim mình, Mạnh Xuyên biết rằng có điều gì đó không ổn, một phần ký ức về Ôn Chung Ý - dù anh không thể nhớ rõ - vẫn khiến anh không thể thật sự vui vẻ.

Những giọt mưa tối hôm ấy, cái lạnh của dòng nước trong phòng tắm, và ánh mắt buồn bã của Ôn Chung Ý, tất cả bắt đầu khiến Mạnh Xuyên phải suy ngẫm. Anh bắt đầu tự hỏi về thực chất của mối quan hệ và những ký ức đã mất, về lý do tại sao, sau tất cả những năm tháng, người đàn ông ấy vẫn có sức ảnh hưởng sâu sắc đến anh.

Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe lắm.” Ôn Chung Ý nhẹ nhàng từ chối, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi. Anh cố gắng cất điện thoại và quay lại chiếc giường nhỏ, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để nghỉ ngơi.

Trong lúc Ôn Chung Ý cố gắng vượt qua cơn sốt và đau nhức khắp người, hình ảnh của Mạnh Xuyên lại hiện lên trong tâm trí. Anh nhớ lại những ngày mưa khi Mạnh Xuyên luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, không để anh một mình đối mặt với cơn đau. Những kỷ niệm đó vẫn sáng ngời, nhưng giờ đây chúng chỉ là dĩ vãng.

Trong suốt đêm dài, Ôn Chung Ý thức giấc nhiều lần, mỗi lần đều thấy mình ướt đẫm mồ hôi, thân thể run rẩy không ngừng. Anh cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng mà không thể tỉnh lại. Sự cô đơn và tuyệt vọng càng khiến anh khó chịu, nhớ đến Mạnh Xuyên, người từng là nguồn an ủi lớn nhất của anh.

Khi bình minh ló dạng, Ôn Chung Ý quyết định không thể tiếp tục như vậy. Anh biết mình cần phải làm điều gì đó để thoát khỏi sự trầm uất này. Dương Gia Nhiên đã cố gắng giúp đỡ anh, nhưng Ôn Chung Ý biết rằng chỉ có anh mới có thể quyết định làm thế nào để vượt qua nỗi đau này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường

Số ký tự: 0