Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 7
2024-10-26 06:03:39
Quyết tâm tìm lại chính mình, Ôn Chung Ý lên kế hoạch bắt đầu một cuộc hành trình mới. Anh quyết định tìm hiểu về các phương pháp chữa trị cho chấn thương của mình, không chỉ dựa vào ký ức về Mạnh Xuyên mà còn tìm kiếm sự giúp đỡ từ chuyên gia. Anh cũng quyết tâm tìm lại Mạnh Xuyên, người có thể không nhớ anh, nhưng trong trái tim Ôn Chung Ý, Mạnh Xuyên vẫn là người quan trọng nhất.
Nỗi nhớ và tình cảm dành cho Mạnh Xuyên không phải là gánh nặng, mà là lực đẩy giúp Ôn Chung Ý tiếp tục bước đi, dù phía trước có bao nhiêu khó khăn và thử thách. Anh biết mình không thể quay lại quá khứ, nhưng anh có thể làm cho tương lai tốt đẹp hơn.
Dương Gia Nhiên im lặng một lát, cảm thấy thật khó để tiếp tục câu chuyện. Anh biết rằng Ôn Chung Ý đã trải qua nhiều điều đau khổ, và không muốn làm anh cảm thấy tồi tệ hơn.
"Xin lỗi về câu hỏi vừa rồi." Dương Gia Nhiên chân thành nói. "Nếu có thể giúp gì cho cậu, cứ nói với tôi."
Ôn Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu, biết rằng Dương Gia Nhiên chỉ muốn tốt cho mình. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng ấm áp. "Cảm ơn cậu, Dương Gia. Chỉ cần có thể nói chuyện với cậu như thế này, tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Hai người ngồi yên trong im lặng một lúc, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa giúp làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí. Dương Gia Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm về tình bạn giữa họ, cảm thấy biết ơn vì đã có thể ở bên cạnh Ôn Chung Ý lúc này.
Sau một hồi, Ôn Chung Ý đột nhiên nói: "Dương Gia, tôi đã mơ thấy Mạnh Xuyên. Trong giấc mơ, anh ấy vẫn như xưa, luôn quan tâm đến tôi. Nhưng khi tỉnh dậy, thực tế lại cứ thế đâm sâu vào tim."
Dương Gia Nhiên nghe và cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của Ôn Chung Ý. Anh chọn cách lắng nghe thay vì nói nhiều, biết rằng đôi khi sự im lặng cũng có thể mang lại an ủi.
"Hy vọng rồi sẽ tốt hơn," Dương Gia Nhiên khẽ nói, đặt tay lên vai Ôn Chung Ý. "Cậu không đơn độc, Ôn Chung. Tôi ở đây với cậu."
Ôn Chung Ý nhìn vào mắt Dương Gia Nhiên, cảm thấy một chút ấm áp truyền vào từ ánh mắt chân thành và đầy lo lắng của bạn mình. Anh nhẹ nhàng cười, một nụ cười mang theo cảm giác biết ơn và sự cam chịu. Có lẽ, cho dù không thể quay trở lại quá khứ hay thay đổi những gì đã mất, anh vẫn có thể tìm thấy sự bình yên trong hiện tại, bên cạnh những người bạn tốt như Dương Gia Nhiên.
Ôn Chung Ý tiếp tục công việc của mình tại hiệu sách, cố gắng tập trung vào từng nhiệm vụ một để không phải nghĩ về những chuyện khác. Anh bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút khi có công việc để làm, dù vẫn còn hơi đau đầu và mệt mỏi.
Trong giờ nghỉ trưa, Ôn Chung Ý ngồi một mình ở góc quán cà phê gần hiệu sách, nhâm nhi ly cà phê nóng và suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình. Anh cố gắng không để bản thân trôi dạt vào những ký ức về Mạnh Xuyên mà thay vào đó, anh tập trung vào việc tìm kiếm sự bình yên trong hiện tại.
Điều đó không hề dễ dàng. Mỗi khi anh nhìn thấy cặp đôi nào đó tình tứ bên nhau, trái tim anh lại thắt lại. Những giọt nước mắt âm thầm tuôn rơi mỗi khi anh nhớ đến Mạnh Xuyên, người từng là tất cả với anh, giờ đây chỉ là một người xa lạ không còn nhớ gì về anh.
Khi màn đêm buông xuống, Ôn Chung Ý bước ra khỏi hiệu sách và hít thở không khí mát mẻ của buổi tối. Anh quyết định đi bộ về nhà thay vì bắt xe buýt như thường lệ. Đi bộ giúp anh có thời gian để suy nghĩ và lấy lại tinh thần.
Anh dừng chân ở một công viên gần nhà và ngồi xuống một chiếc ghế dài. Cảnh vật xung quanh vắng lặng khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thư thái. Anh nhắm mắt lại, để cho gió nhẹ thổi qua khuôn mặt mệt mỏi của mình.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, hình ảnh của Mạnh Xuyên lại hiện lên trong tâm trí anh. Lần này, Ôn Chung Ý không cố gắng xua đuổi nó đi. Anh để cho ký ức về Mạnh Xuyên, về những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ đã từng có cùng nhau, tràn ngập tâm trí. Có lẽ, như Dương Gia Nhiên đã nói, một ngày nào đó, họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ, Mạnh Xuyên sẽ nhớ lại anh, và họ có thể tìm lại được tình cảm đã mất.
Mặc dù đau khổ và mất mát là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống, nhưng Ôn Chung Ý bắt đầu thấy được một tia hy vọng. Hy vọng về một ngày mới, một bắt đầu mới, nơi anh có thể đối mặt với quá khứ mà không cảm thấy đau lòng, và mở lòng mình ra cho tương lai, dù nó có thể mang lại điều gì.
Nỗi nhớ và tình cảm dành cho Mạnh Xuyên không phải là gánh nặng, mà là lực đẩy giúp Ôn Chung Ý tiếp tục bước đi, dù phía trước có bao nhiêu khó khăn và thử thách. Anh biết mình không thể quay lại quá khứ, nhưng anh có thể làm cho tương lai tốt đẹp hơn.
Dương Gia Nhiên im lặng một lát, cảm thấy thật khó để tiếp tục câu chuyện. Anh biết rằng Ôn Chung Ý đã trải qua nhiều điều đau khổ, và không muốn làm anh cảm thấy tồi tệ hơn.
"Xin lỗi về câu hỏi vừa rồi." Dương Gia Nhiên chân thành nói. "Nếu có thể giúp gì cho cậu, cứ nói với tôi."
Ôn Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu, biết rằng Dương Gia Nhiên chỉ muốn tốt cho mình. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng ấm áp. "Cảm ơn cậu, Dương Gia. Chỉ cần có thể nói chuyện với cậu như thế này, tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Hai người ngồi yên trong im lặng một lúc, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa giúp làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí. Dương Gia Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm về tình bạn giữa họ, cảm thấy biết ơn vì đã có thể ở bên cạnh Ôn Chung Ý lúc này.
Sau một hồi, Ôn Chung Ý đột nhiên nói: "Dương Gia, tôi đã mơ thấy Mạnh Xuyên. Trong giấc mơ, anh ấy vẫn như xưa, luôn quan tâm đến tôi. Nhưng khi tỉnh dậy, thực tế lại cứ thế đâm sâu vào tim."
Dương Gia Nhiên nghe và cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của Ôn Chung Ý. Anh chọn cách lắng nghe thay vì nói nhiều, biết rằng đôi khi sự im lặng cũng có thể mang lại an ủi.
"Hy vọng rồi sẽ tốt hơn," Dương Gia Nhiên khẽ nói, đặt tay lên vai Ôn Chung Ý. "Cậu không đơn độc, Ôn Chung. Tôi ở đây với cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Chung Ý nhìn vào mắt Dương Gia Nhiên, cảm thấy một chút ấm áp truyền vào từ ánh mắt chân thành và đầy lo lắng của bạn mình. Anh nhẹ nhàng cười, một nụ cười mang theo cảm giác biết ơn và sự cam chịu. Có lẽ, cho dù không thể quay trở lại quá khứ hay thay đổi những gì đã mất, anh vẫn có thể tìm thấy sự bình yên trong hiện tại, bên cạnh những người bạn tốt như Dương Gia Nhiên.
Ôn Chung Ý tiếp tục công việc của mình tại hiệu sách, cố gắng tập trung vào từng nhiệm vụ một để không phải nghĩ về những chuyện khác. Anh bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút khi có công việc để làm, dù vẫn còn hơi đau đầu và mệt mỏi.
Trong giờ nghỉ trưa, Ôn Chung Ý ngồi một mình ở góc quán cà phê gần hiệu sách, nhâm nhi ly cà phê nóng và suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình. Anh cố gắng không để bản thân trôi dạt vào những ký ức về Mạnh Xuyên mà thay vào đó, anh tập trung vào việc tìm kiếm sự bình yên trong hiện tại.
Điều đó không hề dễ dàng. Mỗi khi anh nhìn thấy cặp đôi nào đó tình tứ bên nhau, trái tim anh lại thắt lại. Những giọt nước mắt âm thầm tuôn rơi mỗi khi anh nhớ đến Mạnh Xuyên, người từng là tất cả với anh, giờ đây chỉ là một người xa lạ không còn nhớ gì về anh.
Khi màn đêm buông xuống, Ôn Chung Ý bước ra khỏi hiệu sách và hít thở không khí mát mẻ của buổi tối. Anh quyết định đi bộ về nhà thay vì bắt xe buýt như thường lệ. Đi bộ giúp anh có thời gian để suy nghĩ và lấy lại tinh thần.
Anh dừng chân ở một công viên gần nhà và ngồi xuống một chiếc ghế dài. Cảnh vật xung quanh vắng lặng khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thư thái. Anh nhắm mắt lại, để cho gió nhẹ thổi qua khuôn mặt mệt mỏi của mình.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, hình ảnh của Mạnh Xuyên lại hiện lên trong tâm trí anh. Lần này, Ôn Chung Ý không cố gắng xua đuổi nó đi. Anh để cho ký ức về Mạnh Xuyên, về những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ đã từng có cùng nhau, tràn ngập tâm trí. Có lẽ, như Dương Gia Nhiên đã nói, một ngày nào đó, họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ, Mạnh Xuyên sẽ nhớ lại anh, và họ có thể tìm lại được tình cảm đã mất.
Mặc dù đau khổ và mất mát là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống, nhưng Ôn Chung Ý bắt đầu thấy được một tia hy vọng. Hy vọng về một ngày mới, một bắt đầu mới, nơi anh có thể đối mặt với quá khứ mà không cảm thấy đau lòng, và mở lòng mình ra cho tương lai, dù nó có thể mang lại điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro