Ôn Chung Ý: Tìm Lại Yêu Thương Trong Xã Hội Bình Thường
Chương 9
2024-10-26 06:03:39
Khi món ăn được dọn lên, sự giàu có của màu sắc và hương vị làm Ôn Chung Ý không khỏi ngạc nhiên. Anh từ từ dùng đũa thử một miếng, hương vị thật sự vượt ngoài sự mong đợi của anh. Dù đã sớm nghe nói về sự xa hoa của nhà hàng này qua lời Mạnh Xuyên, nhưng trải nghiệm trực tiếp mới thực sự cho anh thấy sự khác biệt.
Mạnh Xuyên, thấy Ôn Chung Ý có vẻ hài lòng, cũng bắt đầu thưởng thức món ăn. Anh không ngần ngại chỉ vào từng món, giải thích nguồn gốc và đặc điểm của chúng, cố gắng tạo ra một bầu không khí thư giãn và thân mật.
Giữa bữa ăn, Mạnh Xuyên bắt đầu hỏi về cuộc sống của Ôn Chung Ý tại thế giới mới này. Anh cố ý không đề cập gì đến quá khứ hay những chuyện đã xảy ra giữa họ, chỉ đơn thuần tập trung vào hiện tại và tương lai.
Ôn Chung Ý hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng mở lòng chia sẻ một số điều về công việc tại hiệu sách và cuộc sống hàng ngày của mình. Anh nói về sự thích nghi với một thế giới hoàn toàn mới, về những thách thức và cả những điều nhỏ nhặt anh tìm thấy niềm vui.
Mạnh Xuyên lắng nghe một cách chăm chú, đôi khi đưa ra những câu hỏi thông minh hoặc đề nghị hữu ích. Sự quan tâm thực sự trong ánh mắt anh khiến Ôn Chung Ý cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dần dần cảm nhận được rằng dù có thế nào, anh cũng có thể tìm được sự an ủi trong sự hiện diện của Mạnh Xuyên.
Bữa ăn kết thúc trong không khí ấm áp và dễ chịu. Khi họ rời khỏi nhà hàng, Mạnh Xuyên đề nghị, “Có muốn đi dạo một chút không? Có một công viên gần đây rất đẹp vào buổi tối.”
Ôn Chung Ý suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Họ cùng nhau đi bộ đến công viên, ánh đèn đường và tiếng ồn của thành phố dần nhạt dần phía sau họ.
Trong công viên, ánh đèn mờ ảo và tiếng côn trùng kêu râm ran tạo nên một không gian yên bình, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của nhà hàng. Họ đi bên nhau trên con đường nhỏ, dưới hàng cây rợp bóng. Không khí trong lành sau cơn mưa chiều tạo cảm giác sảng khoái, khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Khi họ dừng lại trước một chiếc ghế đá, Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông và một chút điều gì đó khó nói. Anh nói nhỏ, “Nếu có bất cứ điều gì anh có thể giúp, hãy nói với tôi, Ôn Chung Ý.”
Ôn Chung Ý nhìn vào mắt Mạnh Xuyên, thấy sự chân thành sâu sắc đó, và trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy có thể, chỉ có thể, họ có thể bắt đầu lại một cách khác.
Ôn Chung Ý giải thích rằng, theo lý thuyết về vũ trụ song song, có thể có nhiều phiên bản của một người ở các thế giới khác nhau, và đôi khi các sự kiện có thể khiến những phiên bản đó chuyển đổi giữa các thế giới.
Mạnh Xuyên nghe xong, nét mặt từ hứng thú chuyển sang nghiêm túc. Anh ta dường như đang cố gắng tiếp thu một ý tưởng khó tin như vậy.
“Thế nên mày nghĩ tôi không nhớ gì về mày, vì tôi... đã từ một thế giới khác chuyển đến?” Mạnh Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt sâu xa như đang cố gắng hiểu ý.
“Phần nào như thế,” Ôn Chung Ý tiếp tục, “Những ký ức của tôi về mày, những trải nghiệm chúng ta có cùng nhau, có lẽ đối với phiên bản của mày ở thế giới này, chúng chưa từng xảy ra.”
Mạnh Xuyên suy ngẫm một chút rồi nói: “Nếu thế, làm thế nào mày có thể chắc chắn đây không chỉ là... tưởng tượng của mày?”
Ôn Chung Ý mỉm cười buồn bã, “Tôi không chắc. Nhưng những gì tôi nhớ về mày, cảm giác của tôi về mày, chúng quá mạnh mẽ để chỉ là hư cấu. Tôi nhớ từng chi tiết, từng vết sẹo trên cơ thể mày, từng lời mày nói.”
Mạnh Xuyên dường như bị chạm tới, anh ta nhìn Ôn Chung Ý một cách chăm chú hơn, rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy... mày muốn gì từ tôi bây giờ? Mày muốn tôi tin tưởng vào một cuộc sống mà tôi không nhớ?”
Ôn Chung Ý lắc đầu, “Không, tôi không mong mày tin ngay lập tức. Tôi chỉ hy vọng có thể bắt đầu lại, như hai người xa lạ. Và có lẽ qua thời gian, chúng ta có thể khám phá ra liệu có điều gì đó thực sự tồn tại giữa chúng ta hay không.”
Mạnh Xuyên im lặng một lúc, rồi gật đầu, “Được, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Như hai người xa lạ.” Anh mỉm cười, ánh mắt lần này dịu dàng hơn, “Xin chào, Ôn Chung Ý.”
“Xin chào, Mạnh Xuyên,” Ôn Chung Ý đáp lại, trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào, cảm thấy có lẽ, chỉ có lẽ, đây là bước đầu tiên đến với một khởi đầu mới, dù họ có thể không bao giờ trở lại như trước.
Mạnh Xuyên, thấy Ôn Chung Ý có vẻ hài lòng, cũng bắt đầu thưởng thức món ăn. Anh không ngần ngại chỉ vào từng món, giải thích nguồn gốc và đặc điểm của chúng, cố gắng tạo ra một bầu không khí thư giãn và thân mật.
Giữa bữa ăn, Mạnh Xuyên bắt đầu hỏi về cuộc sống của Ôn Chung Ý tại thế giới mới này. Anh cố ý không đề cập gì đến quá khứ hay những chuyện đã xảy ra giữa họ, chỉ đơn thuần tập trung vào hiện tại và tương lai.
Ôn Chung Ý hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng mở lòng chia sẻ một số điều về công việc tại hiệu sách và cuộc sống hàng ngày của mình. Anh nói về sự thích nghi với một thế giới hoàn toàn mới, về những thách thức và cả những điều nhỏ nhặt anh tìm thấy niềm vui.
Mạnh Xuyên lắng nghe một cách chăm chú, đôi khi đưa ra những câu hỏi thông minh hoặc đề nghị hữu ích. Sự quan tâm thực sự trong ánh mắt anh khiến Ôn Chung Ý cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dần dần cảm nhận được rằng dù có thế nào, anh cũng có thể tìm được sự an ủi trong sự hiện diện của Mạnh Xuyên.
Bữa ăn kết thúc trong không khí ấm áp và dễ chịu. Khi họ rời khỏi nhà hàng, Mạnh Xuyên đề nghị, “Có muốn đi dạo một chút không? Có một công viên gần đây rất đẹp vào buổi tối.”
Ôn Chung Ý suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Họ cùng nhau đi bộ đến công viên, ánh đèn đường và tiếng ồn của thành phố dần nhạt dần phía sau họ.
Trong công viên, ánh đèn mờ ảo và tiếng côn trùng kêu râm ran tạo nên một không gian yên bình, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của nhà hàng. Họ đi bên nhau trên con đường nhỏ, dưới hàng cây rợp bóng. Không khí trong lành sau cơn mưa chiều tạo cảm giác sảng khoái, khiến Ôn Chung Ý cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Khi họ dừng lại trước một chiếc ghế đá, Mạnh Xuyên nhìn Ôn Chung Ý, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông và một chút điều gì đó khó nói. Anh nói nhỏ, “Nếu có bất cứ điều gì anh có thể giúp, hãy nói với tôi, Ôn Chung Ý.”
Ôn Chung Ý nhìn vào mắt Mạnh Xuyên, thấy sự chân thành sâu sắc đó, và trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy có thể, chỉ có thể, họ có thể bắt đầu lại một cách khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Chung Ý giải thích rằng, theo lý thuyết về vũ trụ song song, có thể có nhiều phiên bản của một người ở các thế giới khác nhau, và đôi khi các sự kiện có thể khiến những phiên bản đó chuyển đổi giữa các thế giới.
Mạnh Xuyên nghe xong, nét mặt từ hứng thú chuyển sang nghiêm túc. Anh ta dường như đang cố gắng tiếp thu một ý tưởng khó tin như vậy.
“Thế nên mày nghĩ tôi không nhớ gì về mày, vì tôi... đã từ một thế giới khác chuyển đến?” Mạnh Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt sâu xa như đang cố gắng hiểu ý.
“Phần nào như thế,” Ôn Chung Ý tiếp tục, “Những ký ức của tôi về mày, những trải nghiệm chúng ta có cùng nhau, có lẽ đối với phiên bản của mày ở thế giới này, chúng chưa từng xảy ra.”
Mạnh Xuyên suy ngẫm một chút rồi nói: “Nếu thế, làm thế nào mày có thể chắc chắn đây không chỉ là... tưởng tượng của mày?”
Ôn Chung Ý mỉm cười buồn bã, “Tôi không chắc. Nhưng những gì tôi nhớ về mày, cảm giác của tôi về mày, chúng quá mạnh mẽ để chỉ là hư cấu. Tôi nhớ từng chi tiết, từng vết sẹo trên cơ thể mày, từng lời mày nói.”
Mạnh Xuyên dường như bị chạm tới, anh ta nhìn Ôn Chung Ý một cách chăm chú hơn, rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy... mày muốn gì từ tôi bây giờ? Mày muốn tôi tin tưởng vào một cuộc sống mà tôi không nhớ?”
Ôn Chung Ý lắc đầu, “Không, tôi không mong mày tin ngay lập tức. Tôi chỉ hy vọng có thể bắt đầu lại, như hai người xa lạ. Và có lẽ qua thời gian, chúng ta có thể khám phá ra liệu có điều gì đó thực sự tồn tại giữa chúng ta hay không.”
Mạnh Xuyên im lặng một lúc, rồi gật đầu, “Được, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Như hai người xa lạ.” Anh mỉm cười, ánh mắt lần này dịu dàng hơn, “Xin chào, Ôn Chung Ý.”
“Xin chào, Mạnh Xuyên,” Ôn Chung Ý đáp lại, trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào, cảm thấy có lẽ, chỉ có lẽ, đây là bước đầu tiên đến với một khởi đầu mới, dù họ có thể không bao giờ trở lại như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro