Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 71
Eryk si tình
2024-10-23 11:13:14
Lúc này nhà họ Trần
"Có tin tức gì không? " Trần My cả người gầy trơ xương, hốc mắt đen thui, ngơ ngác dựa vào thành ghế.
"Thưa Cô chủ, người mà Cô cho tìm kiếm không có tin tức gì, mong Cô chủ thứ tội. " người đàn ông sợ sệt, cúi đầu với Trần My.
Loảng xoảng !!!!!!
"LŨ VÔ DỤNG!!!!" Trần My nổi điên hất tất cả các thứ để trước mặt ả "Cha tui nuôi các người để làm gì, để bây giờ kiếm một người thôi mà kiếm không ra. " Trần My đúng lên chỉ vào mặt người đàn ông mắng chửi.
"Cô chủ bớt giận, xin Cô chủ bớt giận chúng tui cũng... Cũng cố hết sức rồi nhưng mà... Nhưng mà dòng sông chảy quá xiết thật sự rất khó cho chúng tui thưa Cô chủ." người đàn ông vội vàng xin lỗi rối rít với Trần My. Người đàn ông này là người lính có chút chức quyền ở đây, là đội trưởng vậy á, nên có chuyện gì ông cũng phải là gánh một ít.
"Haha dòng nước chảy xiết sao? Khó cho các người à?" Trần My từ từ đi đến trước người đàn ông, rút khẩu súng lục bên hông của ông ta ra, chỉa thẳng vào đầu ông ta "Khó lắm à?" Trần My âm trầm cười, ấn khẩu súng thật mạnh vào giữa trán ông ta.
"Không không không Cô chủ bớt giận, bớt giận thiệt sự là ..." người đàn ông bị dọa sợ quỳ xuống cầu xin Trần My, ăn nói lắp la lắp bắp.
"Hahaha" Trần My cười, nhưng nụ cười của ả ta bây giờ rất đáng sợ, tay ả để vào cò súng chuẩn bị bóp cò.
"Cô chủ...Cô chủ tui lạy Cô, tui lạy Cô mà tui còn... Còn có vợ con ở nhà...tui không thể chết được tui lạy Cô... Tui xin Cô mà Cô chủ." người đàn ông dập đầu xin tha, đầu ông ta đập thật mạnh xuống mặt đất, búng cả máu đầu, nhưng ông ta không quan tâm, ông ta lúc này chỉ muốn được sống thôi.
Trần My vẫn dửng dưng nhìn người trước mắt nhẹ nhàng bóp cò.
Đòoang!!!!!
Một dòng máu tươi bắn lên trên mặt ả ta, người đàn ông ngã xuống nằm bất động, máu từ đầu ông ta chảy ra mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng Trần My không quan tâm lắm ả ta nhìn lấy khẩu súng nở nụ cười điên cuồng "Người đâu? " Đây đâu phải lần đầu ả gϊếŧ người, lần đầu ả gϊếŧ người là những người đã ngăn cản ả đi theo Cô hai ngày hôm đó, tất cả những người ngày hôm đó ngăn ả nhảy theo Cô hai tất cả đều bị ả bắn chết.
Mấy người lính canh ở bên ngoài lúc này, người nào người nấy sợ như cày sấy hết rồi. Nhưng nghe gọi phải cắn răng đi vào, bây giờ vào thì chỉ mình họ chết, mà nếu bây giờ sợ không đi vào thì cả nhà họ điều chết.
"Cô...chủ cho...gọi bọn tui ạ." Lúc này một người trong bọn lính lên tiếng, người này là phó đội trưởng, nên khi đội trưởng chết, người này phải đứng ra thế mấy người lính què lên tiếng.
"Lôi xuống ném cho chó ăn." Trần My nhìn lấy thi thể, nhìn thôi ả đã thấy chướng mắt. Chó nhà Trần My không phải chó thường, mà là loài chó được ả ta nuôi cho ăn thịt sống nuôi lớn, thậm chí có cả thịt người trong đó.
"Vâng... Thưa Cô chủ. " Đội phó cúi đầu với Trần My, liền ra hiệu cho mấy người lính phía sau mình dọn dẹp nhanh, không chết cả đám bây giờ.
"À đúng rồi, cậu. " lúc mấy người lính kéo thi thể xuống thì Trần My lên tiếng chỉ vào đội phó, rồi nở nụ cười. Trần My bây giờ rất đáng sợ trên mặt ả ta là máu, cộng thêm nụ cười và cây súng trên tay, thì ôi thôi mẹ ơi.
"Vâng vâng..." Đội phó bị chỉ vào vếu liền, cúi đầu vâng vâng dạ dạ lia lịa. Ông Đội phó sợ đái ra máu bây giờ.
"Cậu thay ông ta lên làm đội trưởng, tìm người cho tui, trong vòng 7 ngày không có tin tức gì, người tiếp theo cho chó cưng tui ăn là cậu ..." Trần My vứt khẩu súng cho đội phó.
Đội phó tiếp nhận lấy khẩu súng vào lòng, nuốt nước miếng "Tui đã rõ thưa Cô chủ. " cúi đầu thật sâu.
"Tốt đi xuống đi." Trần My thấy thế hài lòng bảo " à đúng rồi kêu người lên lau dọn chỗ này. " ả nhìn chỉ vững máu.
Đội phó "Vâng.. " rồi đi thật nhanh ra ngoài.
Trần My đi lại ghế ngồi xuống, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà miệng thì thầm "Quỳnh Anh à, em ở đâu, về với chị đi, Quỳnh Anh à, Quỳnh Anh ơi, chị yêu em mà Quỳnh Anh, Quỳnh Anh.... " cứ thế cứ thế lập đi lập lại. Trần My điên rồi từ lúc Cô hai nhảy xuống bờ vực ả đã mất hết lý trí rồi, gϊếŧ người mới là khởi đầu thôi.
Tác giả muốn nói
Tác giả đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa, siuuuuuuuuuuuu
Cảm ơn bạn Ân Anh đã đề cử, chân thành cảm ơn bạn.
Chân thành cảm ơn các bạn đọc giả.
Cảm ơn = ̄ω ̄=. mọi đọc giả siuuuuuuuuuuuu
"Có tin tức gì không? " Trần My cả người gầy trơ xương, hốc mắt đen thui, ngơ ngác dựa vào thành ghế.
"Thưa Cô chủ, người mà Cô cho tìm kiếm không có tin tức gì, mong Cô chủ thứ tội. " người đàn ông sợ sệt, cúi đầu với Trần My.
Loảng xoảng !!!!!!
"LŨ VÔ DỤNG!!!!" Trần My nổi điên hất tất cả các thứ để trước mặt ả "Cha tui nuôi các người để làm gì, để bây giờ kiếm một người thôi mà kiếm không ra. " Trần My đúng lên chỉ vào mặt người đàn ông mắng chửi.
"Cô chủ bớt giận, xin Cô chủ bớt giận chúng tui cũng... Cũng cố hết sức rồi nhưng mà... Nhưng mà dòng sông chảy quá xiết thật sự rất khó cho chúng tui thưa Cô chủ." người đàn ông vội vàng xin lỗi rối rít với Trần My. Người đàn ông này là người lính có chút chức quyền ở đây, là đội trưởng vậy á, nên có chuyện gì ông cũng phải là gánh một ít.
"Haha dòng nước chảy xiết sao? Khó cho các người à?" Trần My từ từ đi đến trước người đàn ông, rút khẩu súng lục bên hông của ông ta ra, chỉa thẳng vào đầu ông ta "Khó lắm à?" Trần My âm trầm cười, ấn khẩu súng thật mạnh vào giữa trán ông ta.
"Không không không Cô chủ bớt giận, bớt giận thiệt sự là ..." người đàn ông bị dọa sợ quỳ xuống cầu xin Trần My, ăn nói lắp la lắp bắp.
"Hahaha" Trần My cười, nhưng nụ cười của ả ta bây giờ rất đáng sợ, tay ả để vào cò súng chuẩn bị bóp cò.
"Cô chủ...Cô chủ tui lạy Cô, tui lạy Cô mà tui còn... Còn có vợ con ở nhà...tui không thể chết được tui lạy Cô... Tui xin Cô mà Cô chủ." người đàn ông dập đầu xin tha, đầu ông ta đập thật mạnh xuống mặt đất, búng cả máu đầu, nhưng ông ta không quan tâm, ông ta lúc này chỉ muốn được sống thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần My vẫn dửng dưng nhìn người trước mắt nhẹ nhàng bóp cò.
Đòoang!!!!!
Một dòng máu tươi bắn lên trên mặt ả ta, người đàn ông ngã xuống nằm bất động, máu từ đầu ông ta chảy ra mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng Trần My không quan tâm lắm ả ta nhìn lấy khẩu súng nở nụ cười điên cuồng "Người đâu? " Đây đâu phải lần đầu ả gϊếŧ người, lần đầu ả gϊếŧ người là những người đã ngăn cản ả đi theo Cô hai ngày hôm đó, tất cả những người ngày hôm đó ngăn ả nhảy theo Cô hai tất cả đều bị ả bắn chết.
Mấy người lính canh ở bên ngoài lúc này, người nào người nấy sợ như cày sấy hết rồi. Nhưng nghe gọi phải cắn răng đi vào, bây giờ vào thì chỉ mình họ chết, mà nếu bây giờ sợ không đi vào thì cả nhà họ điều chết.
"Cô...chủ cho...gọi bọn tui ạ." Lúc này một người trong bọn lính lên tiếng, người này là phó đội trưởng, nên khi đội trưởng chết, người này phải đứng ra thế mấy người lính què lên tiếng.
"Lôi xuống ném cho chó ăn." Trần My nhìn lấy thi thể, nhìn thôi ả đã thấy chướng mắt. Chó nhà Trần My không phải chó thường, mà là loài chó được ả ta nuôi cho ăn thịt sống nuôi lớn, thậm chí có cả thịt người trong đó.
"Vâng... Thưa Cô chủ. " Đội phó cúi đầu với Trần My, liền ra hiệu cho mấy người lính phía sau mình dọn dẹp nhanh, không chết cả đám bây giờ.
"À đúng rồi, cậu. " lúc mấy người lính kéo thi thể xuống thì Trần My lên tiếng chỉ vào đội phó, rồi nở nụ cười. Trần My bây giờ rất đáng sợ trên mặt ả ta là máu, cộng thêm nụ cười và cây súng trên tay, thì ôi thôi mẹ ơi.
"Vâng vâng..." Đội phó bị chỉ vào vếu liền, cúi đầu vâng vâng dạ dạ lia lịa. Ông Đội phó sợ đái ra máu bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu thay ông ta lên làm đội trưởng, tìm người cho tui, trong vòng 7 ngày không có tin tức gì, người tiếp theo cho chó cưng tui ăn là cậu ..." Trần My vứt khẩu súng cho đội phó.
Đội phó tiếp nhận lấy khẩu súng vào lòng, nuốt nước miếng "Tui đã rõ thưa Cô chủ. " cúi đầu thật sâu.
"Tốt đi xuống đi." Trần My thấy thế hài lòng bảo " à đúng rồi kêu người lên lau dọn chỗ này. " ả nhìn chỉ vững máu.
Đội phó "Vâng.. " rồi đi thật nhanh ra ngoài.
Trần My đi lại ghế ngồi xuống, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà miệng thì thầm "Quỳnh Anh à, em ở đâu, về với chị đi, Quỳnh Anh à, Quỳnh Anh ơi, chị yêu em mà Quỳnh Anh, Quỳnh Anh.... " cứ thế cứ thế lập đi lập lại. Trần My điên rồi từ lúc Cô hai nhảy xuống bờ vực ả đã mất hết lý trí rồi, gϊếŧ người mới là khởi đầu thôi.
Tác giả muốn nói
Tác giả đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa, siuuuuuuuuuuuu
Cảm ơn bạn Ân Anh đã đề cử, chân thành cảm ơn bạn.
Chân thành cảm ơn các bạn đọc giả.
Cảm ơn = ̄ω ̄=. mọi đọc giả siuuuuuuuuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro