Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Đừng dạy hư bạn...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Cô nhìn thấy Dư Thi Nguyệt rụt người về sau, Dư phu nhân cũng co người theo, chỉ về phía mặt cô: "Mặt của mày sao thế hả? Vừa đỏ vừa sưng, có phải bị bệnh truyền nhiễm hay không!"
Tang Dĩ An bỗng nhiên dán về phía trước, suýt nữa chạm vào tay Dư phu nhân, dọa Dư phu nhân vội rụt tay lại!
"Đoán đúng đấy, chính là bệnh truyền nhiễm, tuyệt đối đừng có động vào tôi." Tang Dĩ An nói xong trào phúng cười một tiếng, trở về phòng của mình.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của hai người, giống như trong nhà thật sự có virus.
Tang Dĩ An khinh thường cười khẩy, hai đồ ngu.
Đêm đó, sau khi cô tắm xong, ngồi trước gương bôi thuốc.
Vết đỏ trên mặt đã đỡ, sau khi lau thuốc thì không còn ngứa nữa, ba ngày sau khẳng định sẽ không sao.
Cũng không biết chú Thẩm tìm cô có chuyện gì.
Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm tay phải của mình, mở ra lại nắm lại, buổi sáng xô đổ camera ở tòa soạn báo chính là bàn tay này.
Lúc ấy tay của cô được... Chú Thẩm cầm.
Ngoại trừ Cố Chỉ, cô chưa từng được những người đàn ông khác nắm tay.
Nghĩ như vậy Tang Dĩ An cắn nhẹ môi dưới, có chút đỏ mặt.
Bàn tay rất dày rộng, rất ấm áp, lúc nắm tay cô có thể bao trùm cả bàn tay cô, lúc lòng bàn tay chạm nhẹ vào bàn tay cô, có thể cảm giác được hơi thô, có phải còn có kén hay không...
"Tang Dĩ An mày đang suy nghĩ gì vậy!" Cô đột nhiên vỗ vỗ gương mặt, ngơ ngác nhìn tấm gương.
Chẳng qua là một động tác mà thôi, vì sao cô lại nhớ rõ ràng như vậy.
Tính kĩ ra, anh cứu được cô nhiều lần, cô cũng nên cảm ơn anh thật long trọng mới phải.
Đêm đó, Tang Dĩ An thuận lợi mất ngủ.
Bởi vì cô vừa nhắm mắt, trong đầu liền vang lên câu nói của Thẩm Vu Nghị——
"Đâu phải không ai cho cô chỗ dựa."
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt hơi ươn ướt, cô dùng chăn che mắt, nghĩ đè nén sự chua xót xuống.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Tang Gia, từ nhỏ đã biết mình không phải đứa con của Tang Gia, rất nhiều hàng xóm cũng thường nói, cô không hề giống người Tang gia.
Mặc dù cha mẹ đối xử với cô rất tốt, nhưng cô lại không thể làm nũng và dựa dẫm vào bọn họ như những đứa trẻ bình thường được.
Cô cảm nhận được tình yêu thương đó, nhưng từ đáy lòng mang theo chút kính sợ và nhát gan, không dám quá gần gũi, sợ mất chừng mực.
Bởi vì cô có một nhận thức thâm căn cố đế, cô không phải con ruột của cha mẹ.
Cha thường nói một câu nói: "Dĩ An, con không phải đứa con của Tang gia, con có mệnh phú quý, cuối cùng con cũng sẽ phải quay về gia đình của mình, đừng quá đặt nhiều tình cảm vào vùng đất này."
Nguyên nhân chính là đây, cha vô cùng nghiêm ngặt với cô, từ nhỏ cô đã học được rất nhiều thứ, tài nghệ, lễ nghi về các phương diện, nên nói như thế nào, nhìn ánh mắt của người khác như thế nào, làm sao để khiến người khác thích nhất.
Vì để cho cha hài lòng, cô học tập rất chăm chỉ, nhiều lần đứng thứ nhất, nhưng lại chưa bao giờ được thưởng.
Cha chưa từng khen ngợi cô, sẽ chỉ nói: "Không đủ, vẫn còn chưa đủ. Bây giờ con cảm thấy khổ, sau này mới sướng được, nhà cao cửa rộng có nhiều quy củ, con phải có năng lực tự bảo vệ mình."
Cô hiểu rõ ý của cha, cũng biết sự dụng tâm lương khổ của ông, cho nên cô làm theo, cô chưa từng phản bác, cô không thể phàn nàn cũng không thể xin giúp đỡ.
Cô nhất định phải để cho mình ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn.
Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai làm chỗ dựa cho cô.
Chỗ gối mắt của Tang Dĩ An đã trở nên ẩm ướt.
Cuối cùng cô không trở thành tiểu thư khuê các như cha mong đợi, lễ nghi đã học cô càng không muốn dùng ở Dư gia, cô cũng không muốn nhìn ánh mắt của người nhà họ Dư.
Cô thành Tang Dĩ An trái ngược hẳn, tính toán chi li, không hiểu đạo lý, giỏi chế giễu.
Tang Dĩ An nắm chặt tay phải của mình, cảm giác an toàn này, khiến cô không cách nào bình tĩnh và quên đi được, rất ít khi cô mất bình tĩnh như lúc này.
Thói quen trải qua thời gian dài, là ổn định tâm tình.
Bất kể nói thế nào, dù sao cô vẫn là một người không hoàn chỉnh.
Cô nhìn thấy Dư Thi Nguyệt rụt người về sau, Dư phu nhân cũng co người theo, chỉ về phía mặt cô: "Mặt của mày sao thế hả? Vừa đỏ vừa sưng, có phải bị bệnh truyền nhiễm hay không!"
Tang Dĩ An bỗng nhiên dán về phía trước, suýt nữa chạm vào tay Dư phu nhân, dọa Dư phu nhân vội rụt tay lại!
"Đoán đúng đấy, chính là bệnh truyền nhiễm, tuyệt đối đừng có động vào tôi." Tang Dĩ An nói xong trào phúng cười một tiếng, trở về phòng của mình.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của hai người, giống như trong nhà thật sự có virus.
Tang Dĩ An khinh thường cười khẩy, hai đồ ngu.
Đêm đó, sau khi cô tắm xong, ngồi trước gương bôi thuốc.
Vết đỏ trên mặt đã đỡ, sau khi lau thuốc thì không còn ngứa nữa, ba ngày sau khẳng định sẽ không sao.
Cũng không biết chú Thẩm tìm cô có chuyện gì.
Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm tay phải của mình, mở ra lại nắm lại, buổi sáng xô đổ camera ở tòa soạn báo chính là bàn tay này.
Lúc ấy tay của cô được... Chú Thẩm cầm.
Ngoại trừ Cố Chỉ, cô chưa từng được những người đàn ông khác nắm tay.
Nghĩ như vậy Tang Dĩ An cắn nhẹ môi dưới, có chút đỏ mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay rất dày rộng, rất ấm áp, lúc nắm tay cô có thể bao trùm cả bàn tay cô, lúc lòng bàn tay chạm nhẹ vào bàn tay cô, có thể cảm giác được hơi thô, có phải còn có kén hay không...
"Tang Dĩ An mày đang suy nghĩ gì vậy!" Cô đột nhiên vỗ vỗ gương mặt, ngơ ngác nhìn tấm gương.
Chẳng qua là một động tác mà thôi, vì sao cô lại nhớ rõ ràng như vậy.
Tính kĩ ra, anh cứu được cô nhiều lần, cô cũng nên cảm ơn anh thật long trọng mới phải.
Đêm đó, Tang Dĩ An thuận lợi mất ngủ.
Bởi vì cô vừa nhắm mắt, trong đầu liền vang lên câu nói của Thẩm Vu Nghị——
"Đâu phải không ai cho cô chỗ dựa."
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt hơi ươn ướt, cô dùng chăn che mắt, nghĩ đè nén sự chua xót xuống.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Tang Gia, từ nhỏ đã biết mình không phải đứa con của Tang Gia, rất nhiều hàng xóm cũng thường nói, cô không hề giống người Tang gia.
Mặc dù cha mẹ đối xử với cô rất tốt, nhưng cô lại không thể làm nũng và dựa dẫm vào bọn họ như những đứa trẻ bình thường được.
Cô cảm nhận được tình yêu thương đó, nhưng từ đáy lòng mang theo chút kính sợ và nhát gan, không dám quá gần gũi, sợ mất chừng mực.
Bởi vì cô có một nhận thức thâm căn cố đế, cô không phải con ruột của cha mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha thường nói một câu nói: "Dĩ An, con không phải đứa con của Tang gia, con có mệnh phú quý, cuối cùng con cũng sẽ phải quay về gia đình của mình, đừng quá đặt nhiều tình cảm vào vùng đất này."
Nguyên nhân chính là đây, cha vô cùng nghiêm ngặt với cô, từ nhỏ cô đã học được rất nhiều thứ, tài nghệ, lễ nghi về các phương diện, nên nói như thế nào, nhìn ánh mắt của người khác như thế nào, làm sao để khiến người khác thích nhất.
Vì để cho cha hài lòng, cô học tập rất chăm chỉ, nhiều lần đứng thứ nhất, nhưng lại chưa bao giờ được thưởng.
Cha chưa từng khen ngợi cô, sẽ chỉ nói: "Không đủ, vẫn còn chưa đủ. Bây giờ con cảm thấy khổ, sau này mới sướng được, nhà cao cửa rộng có nhiều quy củ, con phải có năng lực tự bảo vệ mình."
Cô hiểu rõ ý của cha, cũng biết sự dụng tâm lương khổ của ông, cho nên cô làm theo, cô chưa từng phản bác, cô không thể phàn nàn cũng không thể xin giúp đỡ.
Cô nhất định phải để cho mình ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn.
Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai làm chỗ dựa cho cô.
Chỗ gối mắt của Tang Dĩ An đã trở nên ẩm ướt.
Cuối cùng cô không trở thành tiểu thư khuê các như cha mong đợi, lễ nghi đã học cô càng không muốn dùng ở Dư gia, cô cũng không muốn nhìn ánh mắt của người nhà họ Dư.
Cô thành Tang Dĩ An trái ngược hẳn, tính toán chi li, không hiểu đạo lý, giỏi chế giễu.
Tang Dĩ An nắm chặt tay phải của mình, cảm giác an toàn này, khiến cô không cách nào bình tĩnh và quên đi được, rất ít khi cô mất bình tĩnh như lúc này.
Thói quen trải qua thời gian dài, là ổn định tâm tình.
Bất kể nói thế nào, dù sao cô vẫn là một người không hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro