Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Gọi tiếng mẹ sẽ...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Sáng hôm sau Tang Dĩ An dậy sớm, lúc soi gương phát hiện, mí mắt và gương mặt sưng đỏ đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra khôi phục rất tốt.
Thu dọn đơn giản đi ra khỏi phòng, chuẩn bị bữa sáng cho mình theo thường lệ.
Người nhà họ Dư sẽ không chuẩn bị cơm cho cô.
Hôm nay trong nhà rất yên tĩnh, sớm như vậy đã đi hết rồi?
Dư Thi Nguyệt nghe thấy phía bên ngoài có động tĩnh, đeo khẩu trang ra khỏi phòng, sau đó cảnh giác nhìn Tang Dĩ An.
"Cô ăn gì?" Tang Dĩ An vừa nấu cơm vừa hỏi.
Dư Thi Nguyệt lạnh lùng chế giễu một câu: "Thôi đi! Tôi không thèm cơm cô làm! Sợ cô bỏ độc cho tôi."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là chỉ còn quả trứng miếng bánh mì cuối cùng." Tang Dĩ An nói rồi lấy trứng gà ra, bánh mì cũng đã nướng chín.
Dư Thi Nguyệt dùng sức dậm chân: "Dì Vương! Nấu cơm cho tôi!"
"Thật không khéo, không có bất kỳ ai đâu." Tang Dĩ An nhíu mày nói, bắt đầu ăn sáng ở trước mặt cô ta.
Lúc này Dư Thi Nguyệt mới nhớ ra, là tối hôm qua cô ta đuổi người đi, hôm nay cha mẹ cũng đi, bây giờ trong nhà chỉ còn Tang Dĩ An và cô ta.
Cô ta cười gian trá một tiếng, đi đến trước mặt Tang Dĩ An: "Tang Dĩ An, hôm nay cô..."
"Bụng cô kêu lớn tiếng quá đấy, quấy rầy tôi dùng cơm."
Dư Thi Nguyệt đỏ mặt một trận, sau đó nghe thấy rõ tiếng ùng ục ùng ục!
"A!! Tang Dĩ An đồ khốn nạn nhà cô!"
Tang Dĩ An cười xùy một tiếng: "Cái này cũng trách tôi được à? Cô đâu phải con tôi, tôi phải cho cô bú sữa hay gì."
"Tang Dĩ An!!"
"A, được rồi, phục cô rồi." Tang Dĩ An gắp miếng trứng gà cuối cùng giơ lên trước mặt cô ta: “Gọi tiếng mẹ đi rồi cho cô ăn."
Dư Thi Nguyệt hét lên vung đũa đánh cô, Tang Dĩ An nhanh chóng thu tay lại, nhìn cô ta bổ nhào trên bàn, trán đập vào bàn phát ra âm thanh rất lớn.
Tang Dĩ An thỏa mãn ăn hết miếng trứng gà cuối cùng, uống xong sữa bò: "Bây giờ dù gọi mẹ cũng không có đâu."
"Cô!" Dư Thi Nguyệt dùng sức chỉ về phía mặt cô, cắn chặt răng.
Tang Dĩ An khẽ ngước gương mặt xinh đẹp, cố ý giơ khuôn mặt đỏ lên cho cô ta nhìn: "Sẽ truyền nhiễm đấy."
Dư Thi Nguyệt bỗng nhiên thu tay lại! Dùng sức đấm bàn, phẫn hận trừng mắt nhìn cô, lát nữa cô ta sẽ được dễ chịu! Sẽ không bỏ qua cho nó đâu!
Tang Dĩ An, cứ chờ xem!
Lười phản ứng lại Dư Thi Nguyệt, Tang Dĩ An trở về phòng bắt đầu thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ đến lúc nhập học, có thể đi sớm mấy ngày, cô chuẩn bị đến đó sớm một chút.
Đồ đạc của cô không nhiều, gần như đều nằm trong vali, trong phòng cũng không có gì trang trí, nhìn vô cùng gọn gàng.
Đi đến bên cạnh giá sách, đống sách này cộng lại còn nặng hơn cả quần áo, nhưng cũng không thể để ở Dư gia, nếu không nhất định sẽ bị vứt đi như rác.
Tang Dĩ An xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn, thời tiết còn rất nóng, cô dọn một lúc đã đổ mồ hôi.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên, Tang Dĩ An nhíu mày nhìn.
Chỉ thấy ngón tay Dư Thi Nguyệt đeo găng tay dày, mặt đeo khẩu trang đứng ở cửa phòng cô.
Cô đứng dậy nhìn Dư Thi Nguyệt, lại muốn giở trò gì đây.
Dư Thi Nguyệt gắt giọng nói vào điện thoại: "Anh Cố Chỉ, anh đã dậy chưa? Hôm nay người giúp việc nhà em không ở đây, em còn chưa ăn cơm, anh qua đây mang cơm cho em đi."
Tang Dĩ An vừa nghe thấy cái tên đó, ánh mắt thoáng lạnh, bật cười.
"Được nha, vậy em chờ anh, anh phải nhanh lên nhé, em sắp chết đói rồi." Dư Thi Nguyệt thỏa mãn cúp điện thoại, huênh hoang nhìn về phía Tang Dĩ An.
Sáng hôm sau Tang Dĩ An dậy sớm, lúc soi gương phát hiện, mí mắt và gương mặt sưng đỏ đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra khôi phục rất tốt.
Thu dọn đơn giản đi ra khỏi phòng, chuẩn bị bữa sáng cho mình theo thường lệ.
Người nhà họ Dư sẽ không chuẩn bị cơm cho cô.
Hôm nay trong nhà rất yên tĩnh, sớm như vậy đã đi hết rồi?
Dư Thi Nguyệt nghe thấy phía bên ngoài có động tĩnh, đeo khẩu trang ra khỏi phòng, sau đó cảnh giác nhìn Tang Dĩ An.
"Cô ăn gì?" Tang Dĩ An vừa nấu cơm vừa hỏi.
Dư Thi Nguyệt lạnh lùng chế giễu một câu: "Thôi đi! Tôi không thèm cơm cô làm! Sợ cô bỏ độc cho tôi."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là chỉ còn quả trứng miếng bánh mì cuối cùng." Tang Dĩ An nói rồi lấy trứng gà ra, bánh mì cũng đã nướng chín.
Dư Thi Nguyệt dùng sức dậm chân: "Dì Vương! Nấu cơm cho tôi!"
"Thật không khéo, không có bất kỳ ai đâu." Tang Dĩ An nhíu mày nói, bắt đầu ăn sáng ở trước mặt cô ta.
Lúc này Dư Thi Nguyệt mới nhớ ra, là tối hôm qua cô ta đuổi người đi, hôm nay cha mẹ cũng đi, bây giờ trong nhà chỉ còn Tang Dĩ An và cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta cười gian trá một tiếng, đi đến trước mặt Tang Dĩ An: "Tang Dĩ An, hôm nay cô..."
"Bụng cô kêu lớn tiếng quá đấy, quấy rầy tôi dùng cơm."
Dư Thi Nguyệt đỏ mặt một trận, sau đó nghe thấy rõ tiếng ùng ục ùng ục!
"A!! Tang Dĩ An đồ khốn nạn nhà cô!"
Tang Dĩ An cười xùy một tiếng: "Cái này cũng trách tôi được à? Cô đâu phải con tôi, tôi phải cho cô bú sữa hay gì."
"Tang Dĩ An!!"
"A, được rồi, phục cô rồi." Tang Dĩ An gắp miếng trứng gà cuối cùng giơ lên trước mặt cô ta: “Gọi tiếng mẹ đi rồi cho cô ăn."
Dư Thi Nguyệt hét lên vung đũa đánh cô, Tang Dĩ An nhanh chóng thu tay lại, nhìn cô ta bổ nhào trên bàn, trán đập vào bàn phát ra âm thanh rất lớn.
Tang Dĩ An thỏa mãn ăn hết miếng trứng gà cuối cùng, uống xong sữa bò: "Bây giờ dù gọi mẹ cũng không có đâu."
"Cô!" Dư Thi Nguyệt dùng sức chỉ về phía mặt cô, cắn chặt răng.
Tang Dĩ An khẽ ngước gương mặt xinh đẹp, cố ý giơ khuôn mặt đỏ lên cho cô ta nhìn: "Sẽ truyền nhiễm đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thi Nguyệt bỗng nhiên thu tay lại! Dùng sức đấm bàn, phẫn hận trừng mắt nhìn cô, lát nữa cô ta sẽ được dễ chịu! Sẽ không bỏ qua cho nó đâu!
Tang Dĩ An, cứ chờ xem!
Lười phản ứng lại Dư Thi Nguyệt, Tang Dĩ An trở về phòng bắt đầu thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ đến lúc nhập học, có thể đi sớm mấy ngày, cô chuẩn bị đến đó sớm một chút.
Đồ đạc của cô không nhiều, gần như đều nằm trong vali, trong phòng cũng không có gì trang trí, nhìn vô cùng gọn gàng.
Đi đến bên cạnh giá sách, đống sách này cộng lại còn nặng hơn cả quần áo, nhưng cũng không thể để ở Dư gia, nếu không nhất định sẽ bị vứt đi như rác.
Tang Dĩ An xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn, thời tiết còn rất nóng, cô dọn một lúc đã đổ mồ hôi.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên, Tang Dĩ An nhíu mày nhìn.
Chỉ thấy ngón tay Dư Thi Nguyệt đeo găng tay dày, mặt đeo khẩu trang đứng ở cửa phòng cô.
Cô đứng dậy nhìn Dư Thi Nguyệt, lại muốn giở trò gì đây.
Dư Thi Nguyệt gắt giọng nói vào điện thoại: "Anh Cố Chỉ, anh đã dậy chưa? Hôm nay người giúp việc nhà em không ở đây, em còn chưa ăn cơm, anh qua đây mang cơm cho em đi."
Tang Dĩ An vừa nghe thấy cái tên đó, ánh mắt thoáng lạnh, bật cười.
"Được nha, vậy em chờ anh, anh phải nhanh lên nhé, em sắp chết đói rồi." Dư Thi Nguyệt thỏa mãn cúp điện thoại, huênh hoang nhìn về phía Tang Dĩ An.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro