Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Hôn lễ.
2024-10-21 14:50:05
Những bài đăng bạn cùng lớp được đẩy lên hot search cả nước và quốc tế đều ồ ạt tràn vào chửi bới Á Lệ không biết điều. Rõ ràng là người gây chuyện lại làm như mình là người bị hại.
"Aaaa..."
Chưa bao giờ Á Lệ bị cộng đồng mạng công kích giữ dội, nhìn những bình luận ác ý liên tục được cập nhập mới. Cô cảm thấy toàn sức lực, tinh thần và thể chất bị hút cạn, mọi thứ sụp đổ ngay trong tích tắc.
"Gia Huy, em yêu anh như vậy anh lại đối xử với em như thế. Nếu em không có được anh người khác cũng đừng hòng có được anh"
Từ lúc chuyện tình yêu giữa ba người được quan tâm đặc biệt đến giờ Khiết Tâm chưa từng lên bài nói gì cả. Những tên cày mạng cho rằng mình đã quá vô tâm với cô gái này, chỉ sau một ngày lương theo dõi nick cô tăng lên siêu nhiều.
"Trời đất ạ, cậu nhìn xem lượt theo dõi của tớ đột ngột tăng cao đây này."
Hà Thư cầm cái bánh vừa ăn vừa đi vào phòng cô dâu xem sự chuẩn bị đến đâu. Trong bộ váy cô dâu, tóc Khiết Tâm búi cao trông cứ như một cô công chúa bước từ trong truyện cổ tích ra. Đặt đĩa bánh lên bàn, ánh mắt liếc quan màn hình điện thoại kia Hà Thư bĩu môi.
"Cậu lo giữ vững tinh thần lên lễ đường kia kìa."
"Biết rồi." Ngừng một chút như nhớ ra chuyện gì, Khiết Tâm tò mò lại hỏi: "Cậu thì thế nào rồi."
Hôm trước Hà Thư có gọi điện cho cô, bảo cái gì mà chuẩn bị sẵn tinh thần, rồi cái gì nên mặc gì đi tỏ tình người khác. Bậc thầy tình yêu Khiết Tâm đã chỉ điểm, chỉ tiếc là sai người. Nhìn sắc mặt Hà Thư mấy nay có vẻ mệt mỏi, chắc do thiếu ngủ vì nhớ ai đó. Mặc dù biết rõ không có chuyện gì tốt nhưng Khiết Tâm vẫn quan tâm hỏi.
Qua một lớp trang điểm, khuôn mặt Hà Thư có chút hơi gượng cười che giấu cảm xúc.
"Cũng bình thường thôi, vẫn là bạn là đàn anh khóa trên không hơn không kém.
Mục đích Hà Thư tiếp quản công ty là vì Giang Quân, chỉ vì hôm tỏ tình thất bại liền chẳng có tinh thần làm gì cả. Ông bố nào đó vừa mới xuống chức được vài ngày lại chẳng hề vui vẻ gì.
"Thôi không sao, vẫn còn rất nhiều người đẹp trai ngoài kia mà."
Nói thêm vài câu Hà Thư ra ngoài trước, che giấu khuôn mặt buồn bã. Qua ngã rẽ, cô đụng phải một bóng lưng vững chãi, ôm đầu nhảy lùi lại.
"Ai đi đứng không biết nhìn đường.. Giang Quân?"
Ngớ người khoảng hai giây, Hà Thư không nghĩ đến mình phải đối diện với Giang Quân trong tình thế này. Cô xoay người, định bụng rời đi sớm nhưng chưa kịp đi được hai bước bị kéo tay lại đối diện Giang Quân.
"Hà Thư, anh có chuyện muốn nói với em."
"Em không có gì để nói với anh cả." Cắt ngang lời về sau, Hà Thư không để Giang Quân nói thêm gì đẩy tay anh rời đi.
Giang Quân cảm giác toàn thân khó chịu vô cùng, anh không nghĩ đến ngoài Khiết Tâm hôm đó còn có Hà Thư ở đó. Mà Hà Thư là vận động viên trong câu lạc bộ bơi lội, một người bình thường sao đủ sức kéo một người đàn ông lên bờ.
"Hà Thư, tại sao em không nói người cứu anh là em?"
Một lời này của Giang Quân khiến Hà Thư khựng lại trong giây lát, trong lòng đã sớm gào thét nhưng tự dặn lòng không được mềm yếu nữa.
"Em nghĩ thông suốt rồi, em không mù quáng theo đuổi tình yêu đơn phương nữa, em mong sau này chúng ta không gặp lại nữa."
***
Trong phòng, Khiết Tâm ngồi trước gương nhìn khuôn mặt xinh đẹp được make tông cô dâu rất đẹp. Ánh mắt không che được sự hạnh phúc, bàn tay quýnh quáng không biết nên làm gì cả. Chờ lâu như thế chưa có ai đến đưa cô ra ngoài, mẹ cô đã dặn nếu không có ai đến đón thì không được tự ý rời khỏi phòng.
Khiết Tâm khá nghe lời, vì đây là ngày hôn lễ của cô, cô hoàn toàn không biết nên làm gì. Bấy giờ cầm điện thoại mở trò chơi, chơi một lát cho đỡ chán.
Từ sau, con dao sắc bén đưa ra trước cổ Khiết Tâm, trong gương phản chiếu bóng dáng cô gái ánh mắt chứa những tia lạnh lẽo. Trên người cô gái mặc một bộ váy cô dâu màu trắng, khuôn mặt trang điểm kỹ càng.
"Cô.."
Điện thoại Khiết Tâm rơi xuống đất, con dao kề sát vào cổ, không thể hét được. Một chút máu rướm ra con dao sắc bén, Khiết Tâm không đau chỉ không biết tại sao Á Lệ vào đây được.
"Sao chị vào đây được?"
"Hừ." Á Lệ cười trừ, bộ dạng Khiết Tâm bây giờ trông rất thảm, rõ là sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
"Đám cưới của hai người, sao tôi không thể đến góp vui được."
Cô ta đã dành nhiều thời gian như thế, muốn vào đây còn khó sao. Khiết Tâm bị lôi người đứng dậy đưa ra ngoài, Á Lệ không quan tâm dao có chạm vào cổ người kia hay không. Trong mắt chỉ toàn tia hận thù, đồ của cô ta không có được người khác cũng không có.
***
Tiếng nhạc dương cầm vang lên tưng bừng như chúc mừng đôi cô dâu chú rể ngày hôm nay. MC từ trong đi lên, thử nói qua chiếc mic vài tiếng rồi đi thẳng vào trọng tâm.
"Đã đến giờ lành rồi, hôm nay là lễ đính hôn cử chú rể Gia Huy và cô dâu Khiết Tâm. Nhưng có một chút thay đổi rằng nay sẽ vừa là ngày cưới của họ luôn."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ dưới sảnh vang lên, tiếp đến Mc bước lên khán đài đứng trước mặt nhiều khách khứa. Dừng khoảng vài giây anh nói tiếp: "Bây giờ chúng ta cùng hướng mắt về phía cánh cửa lớn, để chứng kiến thời khắc trọng đại của cô dâu và chú rể, hay cho thêm một tràng pháo hoa chúc mừng."
Ánh đèn vụt tắt, cánh cửa lớn từ từ mở ra, trước những tiếng vỗ tay reo hò ánh mắt mọi người cùng hướng về phía cửa. Một quang cảnh tuyệt đẹp, pháo hoa giấy bắn lên trời rời xuống xung quanh.
Sắc mặt mọi người cứng đơ lại, đặc biệt là Hứa Cung Cẩn đứng đợi đưa con gái lên lễ đường mặt mày hơi tái.
"Á Lệ?"
"Sao cô ta lại ở đây?"
"Aaaa..."
Chưa bao giờ Á Lệ bị cộng đồng mạng công kích giữ dội, nhìn những bình luận ác ý liên tục được cập nhập mới. Cô cảm thấy toàn sức lực, tinh thần và thể chất bị hút cạn, mọi thứ sụp đổ ngay trong tích tắc.
"Gia Huy, em yêu anh như vậy anh lại đối xử với em như thế. Nếu em không có được anh người khác cũng đừng hòng có được anh"
Từ lúc chuyện tình yêu giữa ba người được quan tâm đặc biệt đến giờ Khiết Tâm chưa từng lên bài nói gì cả. Những tên cày mạng cho rằng mình đã quá vô tâm với cô gái này, chỉ sau một ngày lương theo dõi nick cô tăng lên siêu nhiều.
"Trời đất ạ, cậu nhìn xem lượt theo dõi của tớ đột ngột tăng cao đây này."
Hà Thư cầm cái bánh vừa ăn vừa đi vào phòng cô dâu xem sự chuẩn bị đến đâu. Trong bộ váy cô dâu, tóc Khiết Tâm búi cao trông cứ như một cô công chúa bước từ trong truyện cổ tích ra. Đặt đĩa bánh lên bàn, ánh mắt liếc quan màn hình điện thoại kia Hà Thư bĩu môi.
"Cậu lo giữ vững tinh thần lên lễ đường kia kìa."
"Biết rồi." Ngừng một chút như nhớ ra chuyện gì, Khiết Tâm tò mò lại hỏi: "Cậu thì thế nào rồi."
Hôm trước Hà Thư có gọi điện cho cô, bảo cái gì mà chuẩn bị sẵn tinh thần, rồi cái gì nên mặc gì đi tỏ tình người khác. Bậc thầy tình yêu Khiết Tâm đã chỉ điểm, chỉ tiếc là sai người. Nhìn sắc mặt Hà Thư mấy nay có vẻ mệt mỏi, chắc do thiếu ngủ vì nhớ ai đó. Mặc dù biết rõ không có chuyện gì tốt nhưng Khiết Tâm vẫn quan tâm hỏi.
Qua một lớp trang điểm, khuôn mặt Hà Thư có chút hơi gượng cười che giấu cảm xúc.
"Cũng bình thường thôi, vẫn là bạn là đàn anh khóa trên không hơn không kém.
Mục đích Hà Thư tiếp quản công ty là vì Giang Quân, chỉ vì hôm tỏ tình thất bại liền chẳng có tinh thần làm gì cả. Ông bố nào đó vừa mới xuống chức được vài ngày lại chẳng hề vui vẻ gì.
"Thôi không sao, vẫn còn rất nhiều người đẹp trai ngoài kia mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thêm vài câu Hà Thư ra ngoài trước, che giấu khuôn mặt buồn bã. Qua ngã rẽ, cô đụng phải một bóng lưng vững chãi, ôm đầu nhảy lùi lại.
"Ai đi đứng không biết nhìn đường.. Giang Quân?"
Ngớ người khoảng hai giây, Hà Thư không nghĩ đến mình phải đối diện với Giang Quân trong tình thế này. Cô xoay người, định bụng rời đi sớm nhưng chưa kịp đi được hai bước bị kéo tay lại đối diện Giang Quân.
"Hà Thư, anh có chuyện muốn nói với em."
"Em không có gì để nói với anh cả." Cắt ngang lời về sau, Hà Thư không để Giang Quân nói thêm gì đẩy tay anh rời đi.
Giang Quân cảm giác toàn thân khó chịu vô cùng, anh không nghĩ đến ngoài Khiết Tâm hôm đó còn có Hà Thư ở đó. Mà Hà Thư là vận động viên trong câu lạc bộ bơi lội, một người bình thường sao đủ sức kéo một người đàn ông lên bờ.
"Hà Thư, tại sao em không nói người cứu anh là em?"
Một lời này của Giang Quân khiến Hà Thư khựng lại trong giây lát, trong lòng đã sớm gào thét nhưng tự dặn lòng không được mềm yếu nữa.
"Em nghĩ thông suốt rồi, em không mù quáng theo đuổi tình yêu đơn phương nữa, em mong sau này chúng ta không gặp lại nữa."
***
Trong phòng, Khiết Tâm ngồi trước gương nhìn khuôn mặt xinh đẹp được make tông cô dâu rất đẹp. Ánh mắt không che được sự hạnh phúc, bàn tay quýnh quáng không biết nên làm gì cả. Chờ lâu như thế chưa có ai đến đưa cô ra ngoài, mẹ cô đã dặn nếu không có ai đến đón thì không được tự ý rời khỏi phòng.
Khiết Tâm khá nghe lời, vì đây là ngày hôn lễ của cô, cô hoàn toàn không biết nên làm gì. Bấy giờ cầm điện thoại mở trò chơi, chơi một lát cho đỡ chán.
Từ sau, con dao sắc bén đưa ra trước cổ Khiết Tâm, trong gương phản chiếu bóng dáng cô gái ánh mắt chứa những tia lạnh lẽo. Trên người cô gái mặc một bộ váy cô dâu màu trắng, khuôn mặt trang điểm kỹ càng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô.."
Điện thoại Khiết Tâm rơi xuống đất, con dao kề sát vào cổ, không thể hét được. Một chút máu rướm ra con dao sắc bén, Khiết Tâm không đau chỉ không biết tại sao Á Lệ vào đây được.
"Sao chị vào đây được?"
"Hừ." Á Lệ cười trừ, bộ dạng Khiết Tâm bây giờ trông rất thảm, rõ là sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
"Đám cưới của hai người, sao tôi không thể đến góp vui được."
Cô ta đã dành nhiều thời gian như thế, muốn vào đây còn khó sao. Khiết Tâm bị lôi người đứng dậy đưa ra ngoài, Á Lệ không quan tâm dao có chạm vào cổ người kia hay không. Trong mắt chỉ toàn tia hận thù, đồ của cô ta không có được người khác cũng không có.
***
Tiếng nhạc dương cầm vang lên tưng bừng như chúc mừng đôi cô dâu chú rể ngày hôm nay. MC từ trong đi lên, thử nói qua chiếc mic vài tiếng rồi đi thẳng vào trọng tâm.
"Đã đến giờ lành rồi, hôm nay là lễ đính hôn cử chú rể Gia Huy và cô dâu Khiết Tâm. Nhưng có một chút thay đổi rằng nay sẽ vừa là ngày cưới của họ luôn."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ dưới sảnh vang lên, tiếp đến Mc bước lên khán đài đứng trước mặt nhiều khách khứa. Dừng khoảng vài giây anh nói tiếp: "Bây giờ chúng ta cùng hướng mắt về phía cánh cửa lớn, để chứng kiến thời khắc trọng đại của cô dâu và chú rể, hay cho thêm một tràng pháo hoa chúc mừng."
Ánh đèn vụt tắt, cánh cửa lớn từ từ mở ra, trước những tiếng vỗ tay reo hò ánh mắt mọi người cùng hướng về phía cửa. Một quang cảnh tuyệt đẹp, pháo hoa giấy bắn lên trời rời xuống xung quanh.
Sắc mặt mọi người cứng đơ lại, đặc biệt là Hứa Cung Cẩn đứng đợi đưa con gái lên lễ đường mặt mày hơi tái.
"Á Lệ?"
"Sao cô ta lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro