Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Náo loạn.
2024-10-21 14:50:05
Gia Huy đi thẳng xuống, mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía một cô gái
kề dao lên cổ cô dâu. Cô ta cũng mặc một chiếc váy cưới đơn giản, ai thường xuyên lướt điện thoại đều biết đây là diễn viên Á Lệ.
Nhìn bên ngoài họ thầm cảm thán cô ấy quá xinh đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt cộng thêm lớp trang điểm càng tô thêm sự cuốn hút.
Bên trong một phen náo loạn, nhìn nhau chỉ trỏ.
"Chuyện gì xảy ra thế này, sao cô diễn viên kia ở đây"
"Hứa gia đâu phải nơi cô ta đặt chân vào là được."
Họ vừa cười, ánh mắt đánh giá toàn bộ rồi dửng dưng chuẩn bị xem kịch hay.
Vết máu trên cổ Khiết Tâm dính lên cả con dao, Thẩm Ninh Kỳ lòng đau như cắt. Con gái bà đâu nâng như trứng hứng như hoa, một tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn đâu để bị thương tích.
"Làm gì đi chứ, có thấy cổ Khiết Tâm chảy máu không?"
Dừng lại nơi cổ, những giọt máu nhỏ ra rơi xuống váy cưới trắng ánh lên màu khá nổi bật. Gia Huy đến trước cách hai cô gái vài bước chân, sự hờ hững lạnh nhạt thấy rõ, dừng lại nơi vết máu đỏ chót thoáng lên tia đau lòng.
"Cô muốn gì?"
"Muốn gì? Chẳng phải anh hiểu rõ điều tôi muốn nhất sao, hoặc là hôm nay hôn lễ bị hủy bỏ, hoặc là cô ấy cũng."
Lời về sau không nói ra khỏi miệng nhưng ai cũng rõ, vết thương kia Á Lệ gây ra được thì những chuyện khác sao cô ta lại không làm được.
"Đứng lại đó, không được tiến lại đây."
Một vài người vệ sĩ muốn tiến lại, con dao càng kề sát cổ Khiết Tâm hơn, cơn đau truyền đến khiến đuôi lông mày nhíu lại. Vì đây là tầng 4, chỉ tiếp những vị khách có thân phận cao quý, trong hôm nay Hứa gia đã bao toàn bộ nhà hàng nên ngoài những vị khách trong phòng không có ai bên ngoài.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện"
Kịch hay chưa xem hết, Thẩm Ninh Kỳ, Hứa Cung Cẩn, Gia Huy, tiến ra ngoài theo Á Lệ ra gần ban công. Nước mắt của Á Lệ đã rơi, ánh mắt của Gia Huy từ đầu đến cuối chỉ đặt lên người Khiết Tâm. Ngoài cái nhìn lạnh nhạt ban nãy thì chưa từng nghĩ cho cô, Khiết Tâm biết mọi người lo lắng, cô trấn an.
"Con không sao."
"Ngoại trừ việc kia thì việc gì tôi cũng đồng ý với cô."
"Không, tôi chưa bao giờ ham hư vinh những thứ không thuộc về mình. Điều đó tôi không cần, thứ tôi cần là anh, từ đầu đến cuối đều là anh." Á Lệ hét lên, nước mắt rơi lã chã, nét mặt uất ức, chán nản, mệt mọi đều thấy rõ.
Những năm qua cô ta sống đâu phải vì bản thân, cô ta chỉ muốn môn đăng hộ đối với anh. Không muốn bản thân phải chịu tiếng nghèo khổ với lên tầng cao mới quyết tâm đi như vậy.
Gia Huy lắc đầu: "Không phải, thứ em muốn trước giờ đều không phải tôi, khi tôi nói yêu em sẽ cho em những thứ tốt nhất không cần em chịu khổ em đã nói gì?"
Gia Huy bật cười, nghĩ lại sự đau đớn lúc đó đến giờ cũng đáng vì anh rốt cuộc cũng hiểu ra, nếu họ đã thật sự yêu mình thì mình là trên hết. Không cần phải vì sự nghiệp mà bỏ mình lại không một lời từ biệt.
"Năm đó tôi đã nói rằng chúng ta kết hôn đi, cô có nhớ mình đã nói gì không?"
Hình ảnh năm đó xuất hiện trước mắt Á Lệ, chàng trai thanh tú cầm một bó hoa hướng dương bước đến. Nụ cười ấm áp, ánh mắt đầy sự cưng chiều đưa bó hoa ra.
"Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé?"
Trước câu hỏi của chàng trai, cô gái hơi lúng túng, chỉ đưa tay ra cầm bó hoa mà không trả lời câu hỏi kia. Không được đáp trả, chàng trai ôm chầm lấy cô gái, cái ôm ấm áp chứa đựng tất thảy sự hạnh phúc.
Khoảng vài phút trầm lặng sau, cuối cùng cô gái cũng lên tiếng.
"Có thể cho em thời gian suy nghĩ không?"
"Được, anh sẽ chờ em đưa ra quyết định."
Hình ảnh vụt biến mất, trước mắt là khuôn mặt lạnh nhạt vốn vô cảm xuất hiện tia đau thương, giọng nói cũng trầm khàn.
"Sau đó cô đã làm gì, một câu trả lời tôi cũng không nhận được. Đến khi tôi biết cô không còn ở đây nữa thì tôi đã đau lòng đến thế nào, cô đã bao giờ nói thẳng với tôi về điều cô muốn chưa?"
Á Lệ lắc đầu, không tin những gì Gia Huy nói, khóc nấc lên vì lo sợ.
"Không phải, lúc đó em nghĩ em chỉ tạm rời xa anh đợi khi em có chút thành công nhỏ thì sẽ nói rõ cho anh biết."
"Đợi một chút?" Gia Huy thu lại sự đau khổ trên gương mặt, nụ cười có chút gượng gạo.
"Đợi một chút trong lời cô nói là năm năm, là lúc này trở về khiến cô gái tôi yêu đau khổ sao? Nếu Khiết Tâm có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô, sự tôn trọng cuối cùng của tôi về cô cũng hoàn toàn hết rồi, muốn gì cứ nhắm vào, em ấy không có lỗi."
Đến cuối cùng sự bảo vệ của anh cũng chỉ thuộc về mình Khiết Tâm, Á Lệ hoàn toàn yếu thế. Bàn tay run rẩy đánh rơi con dao, lùi chân về phía sau vài bước, thừa cơ hội Gia Huy kéo Khiết Tâm về phía mình.
"Em không sao chứ?"
Bàn tay cứng rắn vuốt ve mái tóc Khiết Tâm trấn an cô, Á Lệ nhìn một màn hạnh phúc này lòng đau như cắt. Hoàn toàn mất đi đi toàn bộ niềm tin và hy vọng, cả cơ thể lùi lại phía sau.
kề dao lên cổ cô dâu. Cô ta cũng mặc một chiếc váy cưới đơn giản, ai thường xuyên lướt điện thoại đều biết đây là diễn viên Á Lệ.
Nhìn bên ngoài họ thầm cảm thán cô ấy quá xinh đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt cộng thêm lớp trang điểm càng tô thêm sự cuốn hút.
Bên trong một phen náo loạn, nhìn nhau chỉ trỏ.
"Chuyện gì xảy ra thế này, sao cô diễn viên kia ở đây"
"Hứa gia đâu phải nơi cô ta đặt chân vào là được."
Họ vừa cười, ánh mắt đánh giá toàn bộ rồi dửng dưng chuẩn bị xem kịch hay.
Vết máu trên cổ Khiết Tâm dính lên cả con dao, Thẩm Ninh Kỳ lòng đau như cắt. Con gái bà đâu nâng như trứng hứng như hoa, một tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn đâu để bị thương tích.
"Làm gì đi chứ, có thấy cổ Khiết Tâm chảy máu không?"
Dừng lại nơi cổ, những giọt máu nhỏ ra rơi xuống váy cưới trắng ánh lên màu khá nổi bật. Gia Huy đến trước cách hai cô gái vài bước chân, sự hờ hững lạnh nhạt thấy rõ, dừng lại nơi vết máu đỏ chót thoáng lên tia đau lòng.
"Cô muốn gì?"
"Muốn gì? Chẳng phải anh hiểu rõ điều tôi muốn nhất sao, hoặc là hôm nay hôn lễ bị hủy bỏ, hoặc là cô ấy cũng."
Lời về sau không nói ra khỏi miệng nhưng ai cũng rõ, vết thương kia Á Lệ gây ra được thì những chuyện khác sao cô ta lại không làm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đứng lại đó, không được tiến lại đây."
Một vài người vệ sĩ muốn tiến lại, con dao càng kề sát cổ Khiết Tâm hơn, cơn đau truyền đến khiến đuôi lông mày nhíu lại. Vì đây là tầng 4, chỉ tiếp những vị khách có thân phận cao quý, trong hôm nay Hứa gia đã bao toàn bộ nhà hàng nên ngoài những vị khách trong phòng không có ai bên ngoài.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện"
Kịch hay chưa xem hết, Thẩm Ninh Kỳ, Hứa Cung Cẩn, Gia Huy, tiến ra ngoài theo Á Lệ ra gần ban công. Nước mắt của Á Lệ đã rơi, ánh mắt của Gia Huy từ đầu đến cuối chỉ đặt lên người Khiết Tâm. Ngoài cái nhìn lạnh nhạt ban nãy thì chưa từng nghĩ cho cô, Khiết Tâm biết mọi người lo lắng, cô trấn an.
"Con không sao."
"Ngoại trừ việc kia thì việc gì tôi cũng đồng ý với cô."
"Không, tôi chưa bao giờ ham hư vinh những thứ không thuộc về mình. Điều đó tôi không cần, thứ tôi cần là anh, từ đầu đến cuối đều là anh." Á Lệ hét lên, nước mắt rơi lã chã, nét mặt uất ức, chán nản, mệt mọi đều thấy rõ.
Những năm qua cô ta sống đâu phải vì bản thân, cô ta chỉ muốn môn đăng hộ đối với anh. Không muốn bản thân phải chịu tiếng nghèo khổ với lên tầng cao mới quyết tâm đi như vậy.
Gia Huy lắc đầu: "Không phải, thứ em muốn trước giờ đều không phải tôi, khi tôi nói yêu em sẽ cho em những thứ tốt nhất không cần em chịu khổ em đã nói gì?"
Gia Huy bật cười, nghĩ lại sự đau đớn lúc đó đến giờ cũng đáng vì anh rốt cuộc cũng hiểu ra, nếu họ đã thật sự yêu mình thì mình là trên hết. Không cần phải vì sự nghiệp mà bỏ mình lại không một lời từ biệt.
"Năm đó tôi đã nói rằng chúng ta kết hôn đi, cô có nhớ mình đã nói gì không?"
Hình ảnh năm đó xuất hiện trước mắt Á Lệ, chàng trai thanh tú cầm một bó hoa hướng dương bước đến. Nụ cười ấm áp, ánh mắt đầy sự cưng chiều đưa bó hoa ra.
"Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước câu hỏi của chàng trai, cô gái hơi lúng túng, chỉ đưa tay ra cầm bó hoa mà không trả lời câu hỏi kia. Không được đáp trả, chàng trai ôm chầm lấy cô gái, cái ôm ấm áp chứa đựng tất thảy sự hạnh phúc.
Khoảng vài phút trầm lặng sau, cuối cùng cô gái cũng lên tiếng.
"Có thể cho em thời gian suy nghĩ không?"
"Được, anh sẽ chờ em đưa ra quyết định."
Hình ảnh vụt biến mất, trước mắt là khuôn mặt lạnh nhạt vốn vô cảm xuất hiện tia đau thương, giọng nói cũng trầm khàn.
"Sau đó cô đã làm gì, một câu trả lời tôi cũng không nhận được. Đến khi tôi biết cô không còn ở đây nữa thì tôi đã đau lòng đến thế nào, cô đã bao giờ nói thẳng với tôi về điều cô muốn chưa?"
Á Lệ lắc đầu, không tin những gì Gia Huy nói, khóc nấc lên vì lo sợ.
"Không phải, lúc đó em nghĩ em chỉ tạm rời xa anh đợi khi em có chút thành công nhỏ thì sẽ nói rõ cho anh biết."
"Đợi một chút?" Gia Huy thu lại sự đau khổ trên gương mặt, nụ cười có chút gượng gạo.
"Đợi một chút trong lời cô nói là năm năm, là lúc này trở về khiến cô gái tôi yêu đau khổ sao? Nếu Khiết Tâm có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô, sự tôn trọng cuối cùng của tôi về cô cũng hoàn toàn hết rồi, muốn gì cứ nhắm vào, em ấy không có lỗi."
Đến cuối cùng sự bảo vệ của anh cũng chỉ thuộc về mình Khiết Tâm, Á Lệ hoàn toàn yếu thế. Bàn tay run rẩy đánh rơi con dao, lùi chân về phía sau vài bước, thừa cơ hội Gia Huy kéo Khiết Tâm về phía mình.
"Em không sao chứ?"
Bàn tay cứng rắn vuốt ve mái tóc Khiết Tâm trấn an cô, Á Lệ nhìn một màn hạnh phúc này lòng đau như cắt. Hoàn toàn mất đi đi toàn bộ niềm tin và hy vọng, cả cơ thể lùi lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro