Phà Âm Dương

Chương 49

2024-10-29 03:22:18

Hà Sơ đang đi tới cửa hàng áp chót thì bỗng dừng chân và rẽ vào trong.

Chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, liền nhướng mày cười lớn.

"Khách quý đây! Tôi cứ tưởng không bao giờ gặp lại cậu nữa!"

"Xì, nói gì xui thế!" Hà Sơ quen thuộc đến mức chẳng cần chào hỏi. "Đồ đâu?"

"Giữ sẵn cho cậu rồi!" Chủ tiệm cúi xuống, lấy ra một chiếc hộp cỡ bằng iPad. "Tôi đang thắc mắc sao tự nhiên cậu lại muốn mua thứ này, không phải đã rửa tay gác kiếm rồi à?"

Hà Sơ giật lấy hộp, mở ra và cầm lên một miếng ngọc lớn cỡ lòng bàn tay.

Miếng ngọc vẫn chưa được đánh bóng hay chạm khắc thành những món trang sức quen thuộc, nhưng chất ngọc nhìn qua là biết rất tốt.

"Rửa tay rồi thì không được mua ngọc sao?" Hà Sơ quay miếng ngọc trong tay một cách thờ ơ rồi hỏi ý kiến Quảng Hàn, "Thế nào?"

Quảng Hàn gật đầu: "Tạm được."

Dù chất ngọc không bằng loại ngọc hoàng đế đắt giá nhất, nhưng đâu phải lúc nào cũng có ngọc hoàng đế. Đây đã là một miếng ngọc khá tốt, ít nhất, Phượng Phượng sẽ sẵn lòng ăn nó.

Chủ tiệm, lão Hải, nghe thấy vậy liền không vui: "Cái gì mà tạm được?! Đây là ngọc loại kính chính hiệu từ mỏ cũ, miếng lớn thế này, không có tì vết, cậu tưởng muốn là có à?"

Hà Sơ: "Bạn tôi kén chọn lắm, giá bao nhiêu?"

Lão Hải giơ tay ra hiệu một con số.

Hà Sơ hét lên: "Đắt quá! Chúng ta có giao tình gì mà anh tính giá thế này, muốn cắt cổ à?"

Lão Hải đảo mắt: "Không có giao tình thì tôi đã chẳng thèm tìm cho cậu!"

Hai người bắt đầu mặc cả như mua rau ngoài chợ, cuối cùng mới chốt được một con số.

Dù là giá này, Quảng Hàn biết nó đã vượt xa số tiền mà hắn từng đưa cho Hà Sơ. Nghĩa là Hà Sơ đã bỏ thêm tiền túi vào để mua miếng ngọc này.

Quảng Hàn không dễ dàng đưa ra ý kiến về những người và việc hắn không quen thuộc. Sau khi rời khỏi cửa hàng, Quảng Hàn mới lên tiếng hỏi.

"Anh ta là ai?"

"Một người buôn bán đồ cổ và ngọc. Anh ta cũng quen ông ngoại tôi. Lúc tôi còn học đại học, anh ta gặp phải chút rắc rối vì tham lam mà mắc nợ âm, bị vong hồn đeo bám. Vì sợ ông ngoại mắng, anh ta không dám nhờ vả, nên tìm đến tôi. Tôi đã giúp anh ta giải quyết."

"Giải quyết thế nào?"

"Tôi triệu hồi vong hồn ra để đàm phán, nhưng nó không chịu dừng lại, còn muốn kéo tôi xuống. Thế là tôi bắt nó lại. Nhờ vậy, lão Hải mới nợ tôi một ân tình lớn. Nếu không, anh ta đã chẳng vội vã tìm cho tôi như vậy và còn tính giá vốn."

Quảng Hàn cau mày: "Anh từng hay triệu hồn như vậy à?"

Hà Sơ đáp nhẹ nhàng: "Đúng vậy, trước đây sức khỏe tôi tốt lắm, triệu là chuẩn, không như bây giờ, chỉ cần tim hơi đau là không dám dùng bừa. Nhưng chuyến đi cao ốc Tân Hoàn lần này không phải không thu được gì. Tôi cảm giác lúc đối đầu với Diểu Ma, tôi có chút như ngộ đạo, nhưng không biết tả sao, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, đả thông hai mạch Nhâm Đốc ấy."

Quảng Hàn: "Anh đã tìm ra cách sử dụng sức mạnh theo quy luật rồi."

Hà Sơ: "Đúng vậy, hình như là thế. Trước đây tôi chỉ dựa vào bản năng và trực giác, giờ thì có chút hiểu cách lợi dụng quy luật, phát huy sở trường, tránh sở đoản."

Cơ thể hắn đã hồi phục phần nào sau hai năm dưỡng bệnh.

Điều quan trọng nhất là, qua những sự việc xảy ra gần đây, từ Dư Niên đến Tiệp Khúc, Hà Sơ đã dần thay đổi cách nhìn nhận và từ bỏ ý nghĩ trốn tránh. Hắn bắt đầu muốn chủ động làm những việc trong khả năng của mình.

Ngay cả Dư Niên còn có thể chín lần chết một lần sống mà vẫn kiên định, hắn là đàn ông, có chút năng lực mà lại không dám dùng, chẳng phải là quá xấu hổ sao?

Còn Lương Thanh Như, từ đầu đến cuối đều là nạn nhân vô tội, cô ta đã làm gì sai chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những con người này, khi tách riêng ra, có lẽ không đủ để thay đổi quyết định của Hà Sơ. Nhưng ý chí thường được tích lũy từng chút một.

Hà Sơ vươn vai, ngước nhìn bầu trời trong xanh.

Trên đầu, vài con chim bay qua, để lại những tiếng kêu vui vẻ.

"Tôi nhớ Phượng Phượng rồi," hắn nói với Quảng Hàn.

"Vậy về nhà thôi." Quảng Hàn đáp.

Có vẻ như hắn không để ý rằng mình đã vô thức dùng từ "nhà" một cách tự nhiên.

Hà Sơ cũng không nhận thấy có gì khác lạ trong câu trả lời của Quảng Hàn.

"Được, về nhà!"



Hai người từ Hồ Thành đi tàu cao tốc về Hạc Thành, xế chiều hôm đó đã về đến nhà.

Phượng Phượng đang ngủ say trên ghế sofa, đầu chui vào giữa gối ôm và khe ghế, lông vũ tán loạn, trông lôi thôi, đặc biệt khi nhiều sợi lông tơ mới mọc thêm. Khi Hà Sơ nhấc nó lên, trông nó thật buồn cười, y hệt một món đồ chơi nhồi bông bị quăng vào máy giặt quay một vòng.

Phượng Phượng vừa thấy miếng ngọc trên bàn, mắt sáng lên, vỗ cánh bay đến gặm ngấu nghiến.

“Cuối cùng cũng có cái ăn rồi! Nếu các người không về sớm, ta sắp chết đói rồi! A ô ô!” Nó nói lắp bắp trong miệng đầy ngọc vụn.

“Coi như ngươi ăn ngọc no rồi. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn lẩu, ngươi cứ ở nhà mà tiêu hóa đi.” Hà Sơ cố ý trêu nó.

Phượng Phượng: ??!

Nó lập tức rút đầu ra khỏi miếng ngọc bị cắn dở.

“Lẩu gì cơ? Cái này làm sao ngon bằng lẩu, cất đi! Tối nay ta phải ăn lẩu!”

Hà Sơ bật cười: “Một năm chúng ta ăn lẩu cũng không bằng miếng ngọc này của ngươi đâu!”

Phượng Phượng nói không chút ngượng ngùng: “Thế chúng ta đổi, ngươi ăn ngọc, ta ăn lẩu!”

Không nói lời nào, Hà Sơ xắn tay áo lên, chuẩn bị nhổ lông chim. Phượng Phượng hét lên hai tiếng “Giết người rồi!” rồi bay loạn khắp nhà.

Trước khi Hà Sơ và Quảng Hàn trở về, Phượng Phượng chẳng còn hứng thú chơi game hay ăn uống gì, ngoài việc ngủ, lông của nó vẫn rụng đều đặn, đến mức nó còn nghĩ liệu mình có sắp "đi" rồi không. Nhưng giờ sau khi đánh nhau với Hà Sơ xong, nó tràn đầy năng lượng, vừa bay đi bật máy tính vừa hò hét rằng buổi tối không thể bỏ qua bữa lẩu.

Sự ồn ào là điều bình thường trong căn nhà này, nếu nó yên tĩnh mới là chuyện lạ. Mọi người đều đã quen với không khí luôn nhộn nhịp này, kể cả Phượng Phượng.

Nguồn cơn của sự náo nhiệt chủ yếu là từ Hà Sơ. Hắn luôn sẵn lòng chơi đùa cùng Phượng Phượng, nên khi hắn vắng nhà, ngay cả chơi game cũng không làm nó thấy hứng thú.

Phượng Phượng thậm chí không nhớ nổi lúc còn đi khắp bốn bể cùng Quảng Hàn, nó đã vượt qua thời gian như thế nào.

Nó là một chú chim rất thích sự ồn ào, mê đồ ăn ngon, thích khói lửa nhân gian, thậm chí còn yêu cuộc sống này hơn cả con người. Nhưng nếu chỉ có mình nó, rốt cuộc vẫn chỉ là cô đơn.

Phượng Phượng có thể chưa nhận ra điều này, nhưng ảnh hưởng từ đó đã âm thầm hình thành. Và ảnh hưởng này có lẽ không chỉ riêng mình nó cảm nhận.

Sau khi bị Hà Sơ trêu, một người một chim cùng đánh cược chơi game xem ai thua trước. Hà Sơ lôi từ gầm giường ra một chiếc laptop cũ, cài trò PUBG và cùng Phượng Phượng lập đội bốn người với hai đồng đội ngẫu nhiên.

Bốn người cùng tiến vào vòng chung kết, nhưng cuối cùng, Phượng Phượng thua trong khói mù do đồng đội tệ hại ném ra và bị đối phương bắn chết.

Hà Sơ thấy vậy liền cười khúc khích, cố tình chọc tức nó: “Ta mà quay lại giang hồ, thì ngươi hết đường làm streamer rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phượng Phượng không phục chút nào: “Đó là vì chân ta ấn phím không linh hoạt! Đợi khi ta trở về bản thể thật, đổi thân thể khác, xem ta không đánh ngươi khóc lóc cầu xin!”

Hà Sơ nhướng mày cười nhạt: “Bản thể thật của ngươi chẳng phải là con vẹt sao? Ngươi còn biến ra cái gì được nữa? Chắc không phải là con bạch tuộc đấy chứ? Đúng là nhiều xúc tu hợp với ngươi đấy, kiểu gì cũng có một cái ấn trúng... Hahaha — Ấy làm gì thế, quân tử động khẩu không động thủ mà!”

“Ta đâu phải quân tử, ta mổ chết ngươi!”

Quảng Hàn ngó qua cảnh hỗn loạn rồi lặng lẽ cúi đầu lấy điện thoại gọi đồ ăn.

Với tình hình này, ra ngoài ăn lẩu chắc không khả thi, tốt nhất là gọi lẩu về nhà vậy.

Khi một người một chim đánh nhau xong, Quảng Hàn đã chuẩn bị hết nguyên liệu lẩu.

Thịt bò xếp thành ngọn núi, nấm và cải bày ra như cây cỏ, xúc xích cua, cá viên và đậu hũ xếp thành hình hoa mẫu đơn. Những chiếc đĩa thủy tinh mà Hà Sơ mua vài năm trước chỉ dùng đúng một lần giờ cũng được tận dụng lại, tỏa sáng rực rỡ.

Quảng Hàn sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, tiện tay quay một video và đăng lên tài khoản livestream của mình, coi như món quà trở lại sau một thời gian dài vắng bóng.

Lượng xem và bình luận tăng lên nhanh chóng, không ai khắt khe về kỹ thuật trong video này. Mọi người đều chúc mừng Quảng Hàn trở lại, nhưng cũng không thiếu những lời mỉa mai rằng hắn có chút fan là đã tự mãn, với lối làm việc bữa đực bữa cái như vậy thì sớm muộn gì cũng chẳng ai ủng hộ nữa, và rồi sẽ sớm “chìm nghỉm”.

Nào ngờ Quảng hàn căn bản không thấy bình luận, sau khi đăng video xong, hắn liền offline.

Trời vẫn chưa thực sự vào đông, nhưng chỉ cần có hai người ăn lẩu, dù là khi nào hay ở đâu, chỉ cần khói bốc lên từ nồi lẩu, không khí ấm áp và náo nhiệt ấy sẽ ngay lập tức xuất hiện. Đây là điều mà không món ăn nào khác có thể mang lại.

Đặc biệt là với Hà Sơ, người vừa trải qua sinh tử tại cao ốc Tân Hoàn. Dù chỉ vài ngày trôi qua, nhưng hắn cảm giác như đã sống qua nửa đời người. Khi miếng thịt bò chín mềm tan trong miệng, Hà Sơ cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn rơi nước mắt.

Nhưng khi nghĩ đến Lương Thanh Như, niềm hạnh phúc ấy lại trở thành một tiếng thở dài tiếc nuối.

Hà Sơ thở dài.

Quảng Hàn chẳng thể đoán được dòng suy nghĩ đột ngột thay đổi trong đầu Hà Sơ lúc đó, chỉ nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Không ngon sao?”

“Ngon mà, thịt mềm lắm, ta muốn ăn thêm!” Phượng Phượng cất giọng nhanh chóng chen vào.

Nó không thể dùng đũa để gắp thịt, chỉ đành chờ người khác gắp cho. Thấy Hà Sơ và Quảng Hàn chẳng ai động đũa, nó nóng ruột nhảy nhót không yên.

“Để lâu thịt sẽ dai mất, mau gắp lên đi!”

Hà Sơ liền gắp cho nó vài miếng.

“Để nguội rồi ăn.”

Nhìn Phượng Phượng ăn ngấu nghiến, Hà Sơ không khỏi bật cười, giống hệt như nó vừa trải qua bao gian khổ ngoài trời gió mưa.

“Dạo này ngươi đi đâu vậy? Quảng Hàn bảo ngươi gặp phải cương thi, là sao? Không phải thứ đó chỉ có ở Đông Dương thôi à, sao chỗ chúng ta cũng có?”

“Ngươi hỏi nhiều thế, ta biết trả lời sao cho kịp?” Phượng Phượng vừa ăn vừa ậm ừ khó chịu.

“Vậy trả lời từng câu một.”

Hà Sơ giả vờ định gắp thịt cho nó, nhưng đến giữa chừng lại đặt vào bát mình, khiến con chim nhỏ tức điên.

Phượng Phượng giận dữ, liền tố cáo: “Quảng Hàn, ngươi xem hắn kìa!”

Quảng Hàn đang gắp một miếng đậu phụ khô, nhúng vào chén nước chấm rồi từ tốn đưa lên miệng, nhai chậm rãi, dường như lạc vào cõi khác. Bị gọi tên, hắn mới từ từ tỉnh lại.

Hắn lười biếng nhìn hai người: “...Hử?”

Phượng Phượng: ...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phà Âm Dương

Số ký tự: 0