[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 2
2024-10-28 00:31:58
Lũ trẻ xù xì bàn tán: "Tớ mà gặp, tớ choảng cho một phát lăn quay ra đấy!"
"Tớ sẽ vén trán lên, bà ngoại tớ bảo trên trán có lửa, quỷ nước sợ lửa lắm!"
Tiệm tạp hóa Thục Phân có gian hàng phía trước, phía sau là chỗ ở của hai mẹ con, Trương Thục Phân đang nhặt rau, nghe vậy liền ló đầu ra quát: "Lũ ranh con chúng mày lại tụ tập ở đây làm gì thế hả, mau về học bài đi!"
Trương Thục Phân vốn nghiêm khắc, lũ trẻ con sợ bà nhất, nghe vậy liền tản ra.
Trời đã chạng vạng tối, mây đen kéo đến, hình như sắp mưa.
Trương Thục Phân nói với Hàng Du Ninh: "Chiều nay con đi lấy thùng nước ngọt về, tiện thể đón chị con ở trạm xe buýt, trời tối rồi, đừng để chị con đi một mình."
Thùng nước ngọt nặng lắm chứ, Hàng Du Ninh nói: "Con tự đi á?"
Trương Thục Phân nhìn vẻ ngơ ngác của con gái mà bực mình: "Mẹ đi thì ai nấu cơm cho chị con? Đạp xe đi! Lười như hủi!"
Chị gái Hàng Nhã Phỉ sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở công ty ngoại thương, thường xuyên đi công tác, công ty cũng có ký túc xá, một tháng cô ấy chỉ về nhà một, hai lần.
Một, hai lần về nhà của con gái đối với Trương Thục Phân chẳng khác gì ngày hội, hôm nay bà dậy sớm mua được cái đầu cá to béo, ninh với măng và đậu phụ thành một nồi canh cá thơm phức.
Hàng Du Ninh quen bị mắng rồi, gãi đầu rồi dắt xe đạp ra ngoài.
Mua nước ngọt xong thì trời cũng đổ mưa, kiểu mưa phùn đặc trưng của vùng Giang Nam, mưa không lớn nhưng dai dẳng không dứt.
Hàng Du Ninh buộc thùng nước ngọt vào yên sau, trùm áo mưa lên, chậm rãi đạp xe về phía trạm xe buýt.
Tiếng mưa rơi lộp độp, cô nhớ hồi bé mỗi khi trời mưa, bố thường dùng áo mưa lớn quấn cô thật kỹ không để ướt một giọt nước nào, đặt cô lên xe đạp, bố nói: "Ninh Ninh, trời mưa dễ có kẻ xấu ra đường lắm."
"Sao lại thế bố?"
"Mây đen nhiều quá che hết mắt ông trời, còn nước mưa thì sẽ cuốn trôi hết dấu vết làm bậy, sẽ như chưa từng có chuyện xấu xảy ra."
Vậy mưa nhỏ như thế này có được tính không? Hay chỉ có những cơn mưa to như ở quê mới có kẻ xấu ra ngoài?
Trạm xe buýt cách nhà không xa, chỉ khoảng một cây số.
Nhưng khi về phải đi qua một con đường nhỏ, một bên là bức tường của nhà hàng bỏ hoang, một bên là bãi cỏ lau cao ngang hông người ở ven sông.
Ban ngày thì người qua kẻ lại tấp nập, không có gì đáng ngại, nhưng ban đêm tối mịt đi một mình quả thực làm người ta sợ hãi.
Xe buýt đến rồi đi, Hàng Du Ninh đợi mãi đến khi trời tối om mà vẫn không thấy Hàng Nhã Phỉ xuống xe.
Cô đoán chừng Hàng Nhã Phỉ hôm nay không về đâu, chuyện này cũng thường thôi.
Cô vừa tiếc vì không gặp được chị, vừa mừng thầm vì có thể một mình chén thỏa thích cái đầu cá ngon nhất.
Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, giống như vô số bàn chân tí hon đang nhảy nhót trên mặt sông.
Con đường nhỏ Hàng Du Ninh đang đi vắng tanh không một bóng người, tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ còn nghe tiếng mưa rào rào.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao vun vút qua, hất tung một vệt nước, ánh đèn pha sáng chói rọi lên bóng hai người trên tường.
Hàng Du Ninh khẽ siết chặt chiếc ô trong tay, cô dỏng tai lắng nghe, ngoài tiếng bước chân của mình ra còn có một tiếng bước chân khác nữa
Nhẹ như mèo, không hề nghe tiếng giẫm lên cỏ, chỉ thoang thoảng chút bùn đất...
"Tớ sẽ vén trán lên, bà ngoại tớ bảo trên trán có lửa, quỷ nước sợ lửa lắm!"
Tiệm tạp hóa Thục Phân có gian hàng phía trước, phía sau là chỗ ở của hai mẹ con, Trương Thục Phân đang nhặt rau, nghe vậy liền ló đầu ra quát: "Lũ ranh con chúng mày lại tụ tập ở đây làm gì thế hả, mau về học bài đi!"
Trương Thục Phân vốn nghiêm khắc, lũ trẻ con sợ bà nhất, nghe vậy liền tản ra.
Trời đã chạng vạng tối, mây đen kéo đến, hình như sắp mưa.
Trương Thục Phân nói với Hàng Du Ninh: "Chiều nay con đi lấy thùng nước ngọt về, tiện thể đón chị con ở trạm xe buýt, trời tối rồi, đừng để chị con đi một mình."
Thùng nước ngọt nặng lắm chứ, Hàng Du Ninh nói: "Con tự đi á?"
Trương Thục Phân nhìn vẻ ngơ ngác của con gái mà bực mình: "Mẹ đi thì ai nấu cơm cho chị con? Đạp xe đi! Lười như hủi!"
Chị gái Hàng Nhã Phỉ sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở công ty ngoại thương, thường xuyên đi công tác, công ty cũng có ký túc xá, một tháng cô ấy chỉ về nhà một, hai lần.
Một, hai lần về nhà của con gái đối với Trương Thục Phân chẳng khác gì ngày hội, hôm nay bà dậy sớm mua được cái đầu cá to béo, ninh với măng và đậu phụ thành một nồi canh cá thơm phức.
Hàng Du Ninh quen bị mắng rồi, gãi đầu rồi dắt xe đạp ra ngoài.
Mua nước ngọt xong thì trời cũng đổ mưa, kiểu mưa phùn đặc trưng của vùng Giang Nam, mưa không lớn nhưng dai dẳng không dứt.
Hàng Du Ninh buộc thùng nước ngọt vào yên sau, trùm áo mưa lên, chậm rãi đạp xe về phía trạm xe buýt.
Tiếng mưa rơi lộp độp, cô nhớ hồi bé mỗi khi trời mưa, bố thường dùng áo mưa lớn quấn cô thật kỹ không để ướt một giọt nước nào, đặt cô lên xe đạp, bố nói: "Ninh Ninh, trời mưa dễ có kẻ xấu ra đường lắm."
"Sao lại thế bố?"
"Mây đen nhiều quá che hết mắt ông trời, còn nước mưa thì sẽ cuốn trôi hết dấu vết làm bậy, sẽ như chưa từng có chuyện xấu xảy ra."
Vậy mưa nhỏ như thế này có được tính không? Hay chỉ có những cơn mưa to như ở quê mới có kẻ xấu ra ngoài?
Trạm xe buýt cách nhà không xa, chỉ khoảng một cây số.
Nhưng khi về phải đi qua một con đường nhỏ, một bên là bức tường của nhà hàng bỏ hoang, một bên là bãi cỏ lau cao ngang hông người ở ven sông.
Ban ngày thì người qua kẻ lại tấp nập, không có gì đáng ngại, nhưng ban đêm tối mịt đi một mình quả thực làm người ta sợ hãi.
Xe buýt đến rồi đi, Hàng Du Ninh đợi mãi đến khi trời tối om mà vẫn không thấy Hàng Nhã Phỉ xuống xe.
Cô đoán chừng Hàng Nhã Phỉ hôm nay không về đâu, chuyện này cũng thường thôi.
Cô vừa tiếc vì không gặp được chị, vừa mừng thầm vì có thể một mình chén thỏa thích cái đầu cá ngon nhất.
Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, giống như vô số bàn chân tí hon đang nhảy nhót trên mặt sông.
Con đường nhỏ Hàng Du Ninh đang đi vắng tanh không một bóng người, tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ còn nghe tiếng mưa rào rào.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao vun vút qua, hất tung một vệt nước, ánh đèn pha sáng chói rọi lên bóng hai người trên tường.
Hàng Du Ninh khẽ siết chặt chiếc ô trong tay, cô dỏng tai lắng nghe, ngoài tiếng bước chân của mình ra còn có một tiếng bước chân khác nữa
Nhẹ như mèo, không hề nghe tiếng giẫm lên cỏ, chỉ thoang thoảng chút bùn đất...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro