[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 1
2024-10-28 00:31:58
Máu từ người tên theo dõi túa ra, khuôn mặt vốn hiền lành của người đàn ông trung niên bỗng trở nên đầy dục vọng. Khi mọi nỗi sợ hãi của người phụ nữ đều hiện hình…
Thế giới này sẽ ra sao?
——Lời tựa
Hàng Du Ninh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hứa Dã.
Đó là một buổi trưa hè oi ả, cô đang sắp xếp lại hàng hóa trong tiệm tạp hóa, tiếng radio rè rè phát bản "Nhạc Phi Truyện", đứa cháu trai của bà Hồ chạy vào, giơ hai đồng xu lẻ nói: "Chị ơi! Bán cho em chai nước ngọt!"
Đằng sau cậu bé là một đám bạn nhỏ khác, mắt tròn xoe nhìn cô.
Hàng Du Ninh lấy chai nước ngọt cam đã được ướp lạnh trong thùng đá, mở nắp "bụp" một tiếng, đám trẻ con lập tức reo lên thích thú.
Cậu bé mập uống một ngụm trước, sau đó hào phóng đưa cho cô bạn thân là một bé gái tóc tết hai bên, cô bé uống một ngụm rồi lại đưa cho người khác.
Cứ như vậy, chúng thay phiên nhau mời khách, cả một mùa hè lúc nào cũng có nước ngọt để uống.
Uống nước ngọt xong, cậu bé mập vẫn chưa chịu đi, níu lấy quầy hàng nói với Hàng Du Ninh: "Chị ơi, chị đoán xem hôm trước em nhìn thấy gì nào?"
"Nhìn thấy gì thế?" Hàng Du Ninh mỉm cười hỏi.
"Chị cho em viên kẹo vỏ cam đi, em sẽ nói."
Kẹo vỏ cam là do nhà cô tự làm, vỏ cam phơi khô rồi bọc một lớp đường bên ngoài, để trong hũ thủy tinh, ăn vừa chua vừa ngọt.
Hàng Du Ninh lấy trong hũ ra cho mỗi đứa một viên.
Đám trẻ nhăn mặt vì chua, ở khu Tưởng Gia Lý của chúng, người lớn thì cho rằng chị Nhã Phỉ là người giỏi giang nhất, vừa xinh đẹp lại kiếm được nhiều tiền, nhưng trong lòng lũ trẻ con thì lại thích chị Du Ninh hơn, nụ cười của chị lúc nào cũng rạng rỡ như trăng khuyết, mà quan trọng nhất là chị rất hay cho chúng kẹo ăn.
Cậu bé mập làm ra vẻ bí mật rồi mới nói: "Em nhìn thấy kẻ giết người!"
Nụ cười của Hàng Du Ninh tắt hẳn, cô hỏi: "Thấy ở đâu?"
"Tối hôm trước chú út dẫn em đi bắt ốc, thấy bên bờ sông có một người đàn ông lén la lén lút đi theo sau một người phụ nữ."
Khu Tưởng Gia Lý vốn yên bình, vậy mà dạo gần đây lại xảy ra một chuyện động trời.
Một cô gái làm ở nhà máy điện tan ca vào buổi tối, nhưng đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy về nhà, gia đình hoảng hốt đi báo cảnh sát, đến tận ngày thứ ba mới tìm thấy cô ấy trong một nhà máy bỏ hoang, quần áo trên người bị lột sạch, ngực và vùng kín bị rạch nhiều nhát dao.
Mẹ cô gái ấy hóa điên từ lúc đó, giờ cứ đêm đến là lại nghe tiếng bà khóc ai oán.
Người ta đồn là do đám du thủ du thực từ nơi khác đến, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến các cô gái không dám đi đêm nữa, phải nhờ bạn trai hoặc anh em đến đón mới dám đi.
Không khí hoang mang bao trùm lấy Tưởng Gia Lý, không biết là do lời đồn đại hay do tên hung thủ thực sự quá manh động, mấy ngày nay lại có thêm vài cô gái kể khi đi đường ban đêm, họ có cảm giác bị theo dõi.
Bọn trẻ con không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ hồ đoán được từ những lời người lớn truyền tai nhau rằng dạo này có kẻ xấu, rất nguy hiểm.
Một đứa trẻ hỏi: "Sao cậu biết người đó là kẻ giết người?"
"Nhìn phát biết ngay." Cậu bé mập ú ớ vừa làm động tác tay chân vừa nói: "Tóc tai bù xù che hết cả mặt, người gầy tong teo, da dẻ xanh xao trông như quỷ nước ấy, chú út tớ bảo thế, còn dặn tớ phải tránh xa."
Thế giới này sẽ ra sao?
——Lời tựa
Hàng Du Ninh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Hứa Dã.
Đó là một buổi trưa hè oi ả, cô đang sắp xếp lại hàng hóa trong tiệm tạp hóa, tiếng radio rè rè phát bản "Nhạc Phi Truyện", đứa cháu trai của bà Hồ chạy vào, giơ hai đồng xu lẻ nói: "Chị ơi! Bán cho em chai nước ngọt!"
Đằng sau cậu bé là một đám bạn nhỏ khác, mắt tròn xoe nhìn cô.
Hàng Du Ninh lấy chai nước ngọt cam đã được ướp lạnh trong thùng đá, mở nắp "bụp" một tiếng, đám trẻ con lập tức reo lên thích thú.
Cậu bé mập uống một ngụm trước, sau đó hào phóng đưa cho cô bạn thân là một bé gái tóc tết hai bên, cô bé uống một ngụm rồi lại đưa cho người khác.
Cứ như vậy, chúng thay phiên nhau mời khách, cả một mùa hè lúc nào cũng có nước ngọt để uống.
Uống nước ngọt xong, cậu bé mập vẫn chưa chịu đi, níu lấy quầy hàng nói với Hàng Du Ninh: "Chị ơi, chị đoán xem hôm trước em nhìn thấy gì nào?"
"Nhìn thấy gì thế?" Hàng Du Ninh mỉm cười hỏi.
"Chị cho em viên kẹo vỏ cam đi, em sẽ nói."
Kẹo vỏ cam là do nhà cô tự làm, vỏ cam phơi khô rồi bọc một lớp đường bên ngoài, để trong hũ thủy tinh, ăn vừa chua vừa ngọt.
Hàng Du Ninh lấy trong hũ ra cho mỗi đứa một viên.
Đám trẻ nhăn mặt vì chua, ở khu Tưởng Gia Lý của chúng, người lớn thì cho rằng chị Nhã Phỉ là người giỏi giang nhất, vừa xinh đẹp lại kiếm được nhiều tiền, nhưng trong lòng lũ trẻ con thì lại thích chị Du Ninh hơn, nụ cười của chị lúc nào cũng rạng rỡ như trăng khuyết, mà quan trọng nhất là chị rất hay cho chúng kẹo ăn.
Cậu bé mập làm ra vẻ bí mật rồi mới nói: "Em nhìn thấy kẻ giết người!"
Nụ cười của Hàng Du Ninh tắt hẳn, cô hỏi: "Thấy ở đâu?"
"Tối hôm trước chú út dẫn em đi bắt ốc, thấy bên bờ sông có một người đàn ông lén la lén lút đi theo sau một người phụ nữ."
Khu Tưởng Gia Lý vốn yên bình, vậy mà dạo gần đây lại xảy ra một chuyện động trời.
Một cô gái làm ở nhà máy điện tan ca vào buổi tối, nhưng đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy về nhà, gia đình hoảng hốt đi báo cảnh sát, đến tận ngày thứ ba mới tìm thấy cô ấy trong một nhà máy bỏ hoang, quần áo trên người bị lột sạch, ngực và vùng kín bị rạch nhiều nhát dao.
Mẹ cô gái ấy hóa điên từ lúc đó, giờ cứ đêm đến là lại nghe tiếng bà khóc ai oán.
Người ta đồn là do đám du thủ du thực từ nơi khác đến, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến các cô gái không dám đi đêm nữa, phải nhờ bạn trai hoặc anh em đến đón mới dám đi.
Không khí hoang mang bao trùm lấy Tưởng Gia Lý, không biết là do lời đồn đại hay do tên hung thủ thực sự quá manh động, mấy ngày nay lại có thêm vài cô gái kể khi đi đường ban đêm, họ có cảm giác bị theo dõi.
Bọn trẻ con không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ hồ đoán được từ những lời người lớn truyền tai nhau rằng dạo này có kẻ xấu, rất nguy hiểm.
Một đứa trẻ hỏi: "Sao cậu biết người đó là kẻ giết người?"
"Nhìn phát biết ngay." Cậu bé mập ú ớ vừa làm động tác tay chân vừa nói: "Tóc tai bù xù che hết cả mặt, người gầy tong teo, da dẻ xanh xao trông như quỷ nước ấy, chú út tớ bảo thế, còn dặn tớ phải tránh xa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro