[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 33
2024-10-28 00:31:58
"Đúng vậy, dọa người ta chết khiếp."
"Gọi người nhà cô ta đến đây giải thích cho rõ ràng!"
Đội trưởng Hứa vội vàng trấn an mọi người: "Mọi người bình tĩnh, người nhà cô ta đã đến rồi, à đây rồi."
Nghe tiếng bước chân, Hàng Du Ninh quay đầu lại, thấy Cố A Phúc đang tiến đến dưới sự dẫn đường của một viên cảnh sát.
Đội trưởng Hứa nói: "Cậu ta là em trai Cố Tiểu Ngọc, những chuyện bồi thường sau này mọi người có thể nói chuyện với cậu ấy."
Cố A Phúc bước tới, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn trông anh ta thật đáng sợ.
Những người hàng xóm vừa rồi còn bàn tán xôn xao không hiểu sao đều im bặt, không gian chìm vào sự im lặng đến kỳ lạ.
Anh ta liếc nhìn Hàng Du Ninh.
Rồi bất ngờ lao tới đá ngã Tiểu Ngọc.
"Làm gì vậy!" Đội trưởng Hứa quát lớn, lập tức có mấy người chạy đến kéo Cố A Phúc ra.
Tiểu Ngọc bị đánh ngã xuống đất, đau đớn ôm người, miệng phun ra một ngụm máu đen kịt, lẫn trong đó là những chiếc răng.
"Con khốn! Sao mày không chết quách đi!"
Cố A Phúc hung dữ như một con thú bị nhốt, ba người đàn ông lực lưỡng phải rất vất vả mới giữ được anh ta.
Cố Tiểu Ngọc sợ hãi, co rúm người lại trong góc tường, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một vũng nước màu vàng loang ra từ dưới người cô ta.
Chứng kiến cảnh tượng này, Hàng Du Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố A Phúc, anh ta từng nói con gái không nên đến nơi này, còn tự mình tiễn cô về.
Vậy mà anh ta lại có thể nhẫn tâm nhìn chị gái ruột bị người ta làm nhục, thậm chí còn tự tay đánh cô ta đến mức mất kiểm soát.
Sự tàn nhẫn của con người thật khó lường và đáng sợ.
Mọi người đều kinh hãi, đội trưởng Hứa vội vàng yêu cầu mọi người giải tán về bgaf chờ tin, chỉ giữ mẹ con Hàng Du Ninh và Trương Thục Phân ở lại nói chuyện riêng.
Đội trưởng Hứa nói: "Cố Tiểu Ngọc cũng tội nghiệp lắm, hơn bốn mươi tuổi rồi mà phải ngủ ở bãi rác, bố mẹ cô ta đều còn sống, nhưng thấy con gái ngốc nghếch nên không nhận."
Trương Thục Phân im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Có đáng thương cỡ nào thì cô ta cũng đã giết người bất thành."
Đội trưởng Hứa ngạc nhiên, không ngờ từ miệng một người phụ nữ bình thường như bà chủ tiệm tạp hóa lại có thể thốt ra cụm từ "giết người bất thành".
Trương Thục Phân vén gọn mái tóc, quả quyết nói: "Chúng tôi không hòa giải, tôi nghe rất rõ ràng cô ta nói muốn giết con gái tôi. Nếu cô ta không bị trừng trị thích đáng, cả nhà chúng tôi sẽ không thể sống yên ổn."
Người dân địa phương thường rất sợ va chạm, kiện tụng lại càng là chuyện phiền toái, nhưng Trương Thục Phân thì không, bà đã chẳng còn gì để sợ nữa rồi.
Trời hửng sáng, Cố Tiểu Ngọc và Cố A Phúc đều tạm thời ở lại.
Trước khi rời đi, Hàng Du Ninh không quên nhắc nhở đội trưởng Hứa phải để ý đến hai chị em này, xem có liên quan đến vụ án mạng ở nhà máy điện hay không.
Đội trưởng Hứa tỏ vẻ "Cô không thể vì thù riêng mà vu oan cho người khác được", nhưng rồi cũng chỉ hứa cho qua chuyện.
Bước ra khỏi đồn công an, Hàng Du Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ như rối tung lên, không một chút manh mối.
Sau khi cảm ơn những người hàng xóm xong, Trương Thục Phân trở vào nhà đóng sầm cửa lại, lạnh lùng hỏi: "Con khóa cửa làm gì? Muốn học theo bố con à? Để mẹ phải trơ mắt nhìn con chết như đã từng chứng kiến cái chết của bố con sao?"
"Gọi người nhà cô ta đến đây giải thích cho rõ ràng!"
Đội trưởng Hứa vội vàng trấn an mọi người: "Mọi người bình tĩnh, người nhà cô ta đã đến rồi, à đây rồi."
Nghe tiếng bước chân, Hàng Du Ninh quay đầu lại, thấy Cố A Phúc đang tiến đến dưới sự dẫn đường của một viên cảnh sát.
Đội trưởng Hứa nói: "Cậu ta là em trai Cố Tiểu Ngọc, những chuyện bồi thường sau này mọi người có thể nói chuyện với cậu ấy."
Cố A Phúc bước tới, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn trông anh ta thật đáng sợ.
Những người hàng xóm vừa rồi còn bàn tán xôn xao không hiểu sao đều im bặt, không gian chìm vào sự im lặng đến kỳ lạ.
Anh ta liếc nhìn Hàng Du Ninh.
Rồi bất ngờ lao tới đá ngã Tiểu Ngọc.
"Làm gì vậy!" Đội trưởng Hứa quát lớn, lập tức có mấy người chạy đến kéo Cố A Phúc ra.
Tiểu Ngọc bị đánh ngã xuống đất, đau đớn ôm người, miệng phun ra một ngụm máu đen kịt, lẫn trong đó là những chiếc răng.
"Con khốn! Sao mày không chết quách đi!"
Cố A Phúc hung dữ như một con thú bị nhốt, ba người đàn ông lực lưỡng phải rất vất vả mới giữ được anh ta.
Cố Tiểu Ngọc sợ hãi, co rúm người lại trong góc tường, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một vũng nước màu vàng loang ra từ dưới người cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chứng kiến cảnh tượng này, Hàng Du Ninh nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố A Phúc, anh ta từng nói con gái không nên đến nơi này, còn tự mình tiễn cô về.
Vậy mà anh ta lại có thể nhẫn tâm nhìn chị gái ruột bị người ta làm nhục, thậm chí còn tự tay đánh cô ta đến mức mất kiểm soát.
Sự tàn nhẫn của con người thật khó lường và đáng sợ.
Mọi người đều kinh hãi, đội trưởng Hứa vội vàng yêu cầu mọi người giải tán về bgaf chờ tin, chỉ giữ mẹ con Hàng Du Ninh và Trương Thục Phân ở lại nói chuyện riêng.
Đội trưởng Hứa nói: "Cố Tiểu Ngọc cũng tội nghiệp lắm, hơn bốn mươi tuổi rồi mà phải ngủ ở bãi rác, bố mẹ cô ta đều còn sống, nhưng thấy con gái ngốc nghếch nên không nhận."
Trương Thục Phân im lặng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Có đáng thương cỡ nào thì cô ta cũng đã giết người bất thành."
Đội trưởng Hứa ngạc nhiên, không ngờ từ miệng một người phụ nữ bình thường như bà chủ tiệm tạp hóa lại có thể thốt ra cụm từ "giết người bất thành".
Trương Thục Phân vén gọn mái tóc, quả quyết nói: "Chúng tôi không hòa giải, tôi nghe rất rõ ràng cô ta nói muốn giết con gái tôi. Nếu cô ta không bị trừng trị thích đáng, cả nhà chúng tôi sẽ không thể sống yên ổn."
Người dân địa phương thường rất sợ va chạm, kiện tụng lại càng là chuyện phiền toái, nhưng Trương Thục Phân thì không, bà đã chẳng còn gì để sợ nữa rồi.
Trời hửng sáng, Cố Tiểu Ngọc và Cố A Phúc đều tạm thời ở lại.
Trước khi rời đi, Hàng Du Ninh không quên nhắc nhở đội trưởng Hứa phải để ý đến hai chị em này, xem có liên quan đến vụ án mạng ở nhà máy điện hay không.
Đội trưởng Hứa tỏ vẻ "Cô không thể vì thù riêng mà vu oan cho người khác được", nhưng rồi cũng chỉ hứa cho qua chuyện.
Bước ra khỏi đồn công an, Hàng Du Ninh cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ như rối tung lên, không một chút manh mối.
Sau khi cảm ơn những người hàng xóm xong, Trương Thục Phân trở vào nhà đóng sầm cửa lại, lạnh lùng hỏi: "Con khóa cửa làm gì? Muốn học theo bố con à? Để mẹ phải trơ mắt nhìn con chết như đã từng chứng kiến cái chết của bố con sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro