[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 35
2024-10-28 00:31:58
Cơn giận dữ trào dâng khiến Hàng Nhã Phỉ hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa thì mất kiểm soát.
Qua cuộc gọi, cô ấy biết mẹ mình sẽ không đời nào chịu đưa Hàng Du Ninh đến bệnh viện, Hàng Nhã Phỉ đã phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để thuyết phục bà, bởi vì Hàng Du Ninh vốn yếu ớt, nếu bị kích động sẽ càng thêm nguy hiểm.
Đã nói rõ ràng như vậy rồi mà bà vẫn vì tiếc rẻ vài đồng bạc mà để Hàng Du Ninh sốt cao gần một tuần lễ.
Hàng Nhã Phỉ đập phá tất cả những gì có thể đập phá trong nhà, tiếng động lớn đến nỗi hàng xóm tò mò ngó đầu vào xem chuyện gì đang xảy ra.
Hàng Nhã Phỉ hiểu rõ nỗi sợ của mẹ mình.
Thứ nhất là sợ tốn kém, thứ hai là sợ mất mặt mũi. Đúng là gậy ông đập lưng ông, mẹ con ruột thịt mà lại như vậy.
"Con đã nói cả trăm lần rồi, đừng có tiếc tiền nữa, con có tiền mà! Mẹ đã hứa với con thế nào rồi? Tại sao em sốt đến mức này rồi mà mẹ vẫn không chịu đưa nó đến bệnh viện?"
Trương Thục Phân đã quá quen với những lần đôi co như thế này, bà biết mình không thể nào cãi lại được cô con gái lớn, chỉ đành xuống nước: "Con nhỏ tiếng thôi, để mẹ từ từ nói."
"Giờ em ấy thành ra thế này rồi thì nói gì nữa! Thu dọn đồ đạc ngay! Đến bệnh viện!"
Hàng Nhã Phỉ cõng em gái trên vai, vội vã bắt xe buýt, sau đó lại chuyển sang taxi để đến bệnh viện tỉnh. Bác sĩ kết luận Hàng Du Ninh bị viêm phổi do sốt cao, nếu chậm trễ thêm vài ngày nữa, tính mạng sẽ bị đe dọa.
Trương Thục Phân vốn còn đang lẩm bẩm về chuyện lãng phí tiền bạc, nghe vậy thì lập tức im bặt.
Hàng Nhã Phỉ càng thêm tức giận, cô ấy không nhịn được nữa cãi nhau với mẹ ngay tại hành lang bệnh viện: "Con thiếu tiền của mẹ bao giờ chưa? Tiệm tạp hóa một năm cũng kiếm được bộn tiền chứ ít gì! Mẹ cất tiền ở đâu rồi? Hay là định lúc chết mang theo xuống mồ cho người âm phủ tiêu à?"
"Con nói gì vậy hả, mau nhổ nước miếng ra!"
"Nhổ cái gì mà nhổ! Mẹ dám làm mà không dám cho con nói à? Con nói cho mẹ biết, Trương Thục Phân, nếu hôm nay em gái con có mệnh hệ gì, sau này con sẽ không bao giờ coi mẹ là mẹ nữa!"
Hàng Nhã Phỉ luôn tự cho rằng mình là trụ cột thực sự của gia đình này.
Trương Thục Phân là thuộc hạ, còn Hàng Du Ninh là con sói nhỏ mà cô ấy phải chăm sóc.
Bình thường con sói nhỏ ấy rất vô dụng, ngốc nghếch, chẳng có chí tiến thủ, phải chọc cho một cái mới chịu nhúc nhích.
Hiện tại cô ấy căm ghét Trương Thục Phân, căm ghét sự ngu muội, bảo thủ và cố chấp của bà. Suýt chút nữa thì bà đã hại chết con sói nhỏ của cô ấy.
Sau khi được tiêm thuốc và truyền nước, cuối cùng Hàng Du Ninh cũng hạ sốt.
Cô cũng đã tỉnh lại.
Trương Thục Phân về nhà lấy quần áo, Hàng Nhã Phỉ cau mày hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Hàng Du Ninh lí nhí: "Thịt."
Cơm bệnh viện chỉ có mì, chẳng có miếng thịt nào cả.
Hàng Nhã Phỉ nhanh trí nghĩ cách, vừa thấy có người nhà bệnh nhân xách túi đồ ăn đi ra từ quán ăn bên cạnh, cô ất bèn sáp lại bắt chuyện, tay mang theo gói "mì ăn liền" mua từ Bắc Kinh.
"Em gái tôi bị ốm, mẹ tôi về nhà rồi, quanh đây chẳng còn quán nào mở cửa, anh đổi cho tôi ít thịt lấy gói mì này được không?"
Thời đó mì ăn liền còn là thứ quý hiếm, chàng trai trẻ tuổi gặp Hàng Nhã Phỉ xinh xắn như vậy làm sao nỡ từ chối, ân cần đáp: "Chuyện nhỏ, cô không chê là được, của tiệm Tri Vị Quán đấy, ngon lắm, còn nguyên chưa mở."
Qua cuộc gọi, cô ấy biết mẹ mình sẽ không đời nào chịu đưa Hàng Du Ninh đến bệnh viện, Hàng Nhã Phỉ đã phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để thuyết phục bà, bởi vì Hàng Du Ninh vốn yếu ớt, nếu bị kích động sẽ càng thêm nguy hiểm.
Đã nói rõ ràng như vậy rồi mà bà vẫn vì tiếc rẻ vài đồng bạc mà để Hàng Du Ninh sốt cao gần một tuần lễ.
Hàng Nhã Phỉ đập phá tất cả những gì có thể đập phá trong nhà, tiếng động lớn đến nỗi hàng xóm tò mò ngó đầu vào xem chuyện gì đang xảy ra.
Hàng Nhã Phỉ hiểu rõ nỗi sợ của mẹ mình.
Thứ nhất là sợ tốn kém, thứ hai là sợ mất mặt mũi. Đúng là gậy ông đập lưng ông, mẹ con ruột thịt mà lại như vậy.
"Con đã nói cả trăm lần rồi, đừng có tiếc tiền nữa, con có tiền mà! Mẹ đã hứa với con thế nào rồi? Tại sao em sốt đến mức này rồi mà mẹ vẫn không chịu đưa nó đến bệnh viện?"
Trương Thục Phân đã quá quen với những lần đôi co như thế này, bà biết mình không thể nào cãi lại được cô con gái lớn, chỉ đành xuống nước: "Con nhỏ tiếng thôi, để mẹ từ từ nói."
"Giờ em ấy thành ra thế này rồi thì nói gì nữa! Thu dọn đồ đạc ngay! Đến bệnh viện!"
Hàng Nhã Phỉ cõng em gái trên vai, vội vã bắt xe buýt, sau đó lại chuyển sang taxi để đến bệnh viện tỉnh. Bác sĩ kết luận Hàng Du Ninh bị viêm phổi do sốt cao, nếu chậm trễ thêm vài ngày nữa, tính mạng sẽ bị đe dọa.
Trương Thục Phân vốn còn đang lẩm bẩm về chuyện lãng phí tiền bạc, nghe vậy thì lập tức im bặt.
Hàng Nhã Phỉ càng thêm tức giận, cô ấy không nhịn được nữa cãi nhau với mẹ ngay tại hành lang bệnh viện: "Con thiếu tiền của mẹ bao giờ chưa? Tiệm tạp hóa một năm cũng kiếm được bộn tiền chứ ít gì! Mẹ cất tiền ở đâu rồi? Hay là định lúc chết mang theo xuống mồ cho người âm phủ tiêu à?"
"Con nói gì vậy hả, mau nhổ nước miếng ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhổ cái gì mà nhổ! Mẹ dám làm mà không dám cho con nói à? Con nói cho mẹ biết, Trương Thục Phân, nếu hôm nay em gái con có mệnh hệ gì, sau này con sẽ không bao giờ coi mẹ là mẹ nữa!"
Hàng Nhã Phỉ luôn tự cho rằng mình là trụ cột thực sự của gia đình này.
Trương Thục Phân là thuộc hạ, còn Hàng Du Ninh là con sói nhỏ mà cô ấy phải chăm sóc.
Bình thường con sói nhỏ ấy rất vô dụng, ngốc nghếch, chẳng có chí tiến thủ, phải chọc cho một cái mới chịu nhúc nhích.
Hiện tại cô ấy căm ghét Trương Thục Phân, căm ghét sự ngu muội, bảo thủ và cố chấp của bà. Suýt chút nữa thì bà đã hại chết con sói nhỏ của cô ấy.
Sau khi được tiêm thuốc và truyền nước, cuối cùng Hàng Du Ninh cũng hạ sốt.
Cô cũng đã tỉnh lại.
Trương Thục Phân về nhà lấy quần áo, Hàng Nhã Phỉ cau mày hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Hàng Du Ninh lí nhí: "Thịt."
Cơm bệnh viện chỉ có mì, chẳng có miếng thịt nào cả.
Hàng Nhã Phỉ nhanh trí nghĩ cách, vừa thấy có người nhà bệnh nhân xách túi đồ ăn đi ra từ quán ăn bên cạnh, cô ất bèn sáp lại bắt chuyện, tay mang theo gói "mì ăn liền" mua từ Bắc Kinh.
"Em gái tôi bị ốm, mẹ tôi về nhà rồi, quanh đây chẳng còn quán nào mở cửa, anh đổi cho tôi ít thịt lấy gói mì này được không?"
Thời đó mì ăn liền còn là thứ quý hiếm, chàng trai trẻ tuổi gặp Hàng Nhã Phỉ xinh xắn như vậy làm sao nỡ từ chối, ân cần đáp: "Chuyện nhỏ, cô không chê là được, của tiệm Tri Vị Quán đấy, ngon lắm, còn nguyên chưa mở."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro