[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 44

2024-09-30 22:07:15

Ông lão nghiến răng: "Không giết cho sạch sẽ, A Phúc biết làm sao?"

Lúc này, Hứa Dã ở bên trong cảm nhận được ánh sáng, chân anh đã mất hết cảm giác, anh chỉ có thể dựa vào sức lực của hai cánh tay từ từ bò ra ngoài.

Cuối cùng anh cũng chui ra khỏi một nơi cực kỳ chật hẹp, sau đó phát hiện ra mình đang ở một nơi giống như giếng sâu, ánh sáng và tiếng nói chuyện vọng xuống từ phía trên.

Vách hang rất trơn, nhưng anh biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Anh dồn hết sức lực của bản thân, nghiến răng trèo lên.

Vừa thò đầu ra, anh đã nhìn thấy Hàng Du Ninh.

Cô toàn thân ướt sũng, mặt mày tái nhợt, đầu bê bết máu, ông lão tàn tật đang trói chặt cơ thể cô thành hình chữ đại, bà lão đang giơ cao con dao phay chuẩn bị chặt cô thành từng khúc.

Trong nháy mắt, Hứa Dã cảm thấy toàn bộ máu trong người như dồn hết lên não.

Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã lao tới, ba ngày không ăn không uống, thở còn khó khăn vậy mà anh đã hất văng cặp vợ chồng giết người, đấm liên tiếp vào mặt chúng.

Chúng khóc lóc, van xin nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả, đôi mắt đỏ ngầu không còn nhìn rõ vật gì. Chỉ còn lại những cú đấm tàn bạo giáng xuống không ngừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhớ lại rất nhiều năm trước khi Hàng Du Ninh bị bắt nạt, anh cũng xông vào lớp học của đám đó như thế này: "Ai bắt nạt em gái tao, tao đánh chết, cùng lắm thì đi tù."

Em gái, em gái.

Anh quỳ sụp xuống ôm chặt lấy Hàng Du Ninh đầy máu, là em đến cứu anh sao? Sao em lại ngốc như vậy!

Khi đầu óc sôi sục cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh cúi xuống kiểm tra Hàng Du Ninh, may quá, nhãn cầu vẫn còn phản ứng, hơi thở và mạch đập cũng bình thường.

Anh cố gắng dồn hết chút sức lực cuối cùng trói chặt hai vợ chồng kia lại, sau đó ôm Hàng Du Ninh loạng choạng đi ra ngoài.

Đã nửa đêm, mưa to như trút nước, anh cố gắng ôm chặt cô vào lòng nhưng vẫn không xuể, mưa tạt vào mặt em gái, vào vết thương, anh không thể che chắn hết được.

"Ninh Ninh, anh đưa em đến bệnh viện, em cố lên."

"Anh mua cho em sô cô la nước ngoài, còn chưa kịp đưa cho em, em đừng chết."

Cuối cùng chỉ còn lại một câu lẩm bẩm không ngừng: "Đừng chết... đừng chết."

Ngay lúc này, phía trước thấp thoáng một bóng người, Hứa Dã lau nước mưa trên mặt, cảnh giác dừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người kia đi tới, khuôn mặt dần hiện ra từ trong bóng tối.

Cố A Phúc.

Anh ta mặc một chiếc áo mưa màu đen, đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn anh.

"Anh, anh định đi đâu vậy?"

Giọng nói của chàng trai miền Nam nhẹ nhàng như tiếng nước chảy, nhưng ánh mắt lại giống như một con thú dữ vô cảm.

Thật ra người Hứa Dã quen thân nhất ở Kê Minh Độ chính là Cố A Phúc.

Anh đã nhìn thấy Tiểu Ngọc ngay ngày đầu tiên chuyển đến.

Nhìn Tiểu Ngọc là biết cô ta có vấn đề về thần kinh, mấy gã kia cho kẹo là cô ta tự động cởi đồ ra. Bọn chúng thay phiên nhau trêu chọc, cô ta cũng chẳng hề tức giận, chỉ ngây ngô ăn kẹo, đau quá thì la hét.

Hứa Dã thấy ghê tởm liền đạp thẳng vào ngực gã kia, hắn ta không phục la lớn: "Có nhà vệ sinh công cộng tại sao không cho dùng! Mày muốn độc chiếm một mình à?"

Hứa Dã cũng chẳng nói gì, anh lười đôi co với những kẻ này, tối đến gã kia rủ thêm mấy tên nữa đến trước cửa nhà chửi bới, Hứa Dã đi ra đánh cho bọn chúng một trận tơi bời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Số ký tự: 0