Chương 19
Từ Kiều Ánh Dương
2024-07-08 10:00:40
Sau khi trở về nhà, ba mẹ của Khương Hi gọi video cho cô.
Khương Hi đến sofa ngồi, sau đó bật cuộc gọi video lên.
Hồng Di mỉm cười nhìn vô camera, còn Khương Vĩnh vẫn đang đọc báo bên cạnh.
Khương Hi cười nói: "Ba mẹ khoẻ không ạ?"
Hồng Di đáp: "Ba mẹ khoẻ như trâu ấy, con ở đó thế nào. Có tốt không?"
Khương Hi trả lời: "Dạ, vẫn ổn ạ". Hồng Di quay sang véo tay Khương Vĩnh: "Cái ông này, gọi cho con gái mà không nói gì hết"
Khương Vĩnh cáu kỉnh, Khương Hi cười lên: "Chắc ba không thèm nói chuyện với con gái cưng thuở nào nữa rồi"
Hồng Di nói: "Ây đừng nói bậy, ổng kêu mẹ gọi cho con đấy"
Khương Vĩnh nói: "Bà im lặng chút nào" Sau đó ông nhìn Khương Hi, "Khi nào con mới tìm bạn trai đây? Cũng lớn rồi chứ đâu phải còn nhỏ"
Khương Hi có chút sượng, cô lấy ngón tay gãi gãi vào sau tay: "A..con đang tập chung vào công việc mà ba, để sau đi. Với lại bây giờ con cũng có việc rồi, nói chuyện với ba mẹ sau nha"
Khương Vĩnh chỉ gật đầu, sau đó dặn dò: "Con ở đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, thích ăn gì cứ mua, đừng tiết kiệm, thiếu thì gọi cho ba"
Hồng Di đồng tình, bà cười nói: "Đúng rồi đó, Tiểu Hi à con đừng có làm việc quá rồi quên chăm sóc bản thân nha"
Khương Hi cười: "Vâng con biết rồi, bái bai ba mẹ"
Nói xong cô tắt cuộc gọi, sau đó lấy laptop ra và bắt đầu xử lý công việc, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô nhìn xuống.
Là tin nhắn của Châu Nhiên gửi đến.
Châu Nhiên:【Anh xin lỗi, hôm nay làm em sợ rồi.】
Khương Hi nhìn tin nhắn, cô suy nghĩ một lúc, sau đó mới cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.
Khương Hi:【Không sao đâu, bây giờ em đang bận, nhắn tin sau nha.】
Châu Nhiên:【Ừm.】
Cô bỏ điện thoại xuống, sau đó thở dài, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi video của Nhã Tịnh.
Vừa mở máy lên, đã thấy Nhã Tịnh mang vẻ mặt không vui.
Khương Hi hỏi: "Cậu sao thế?"
Nhã Tịnh cáu kỉnh: "Cậu sẽ sốc lắm đó, Tô Vũ, bạn trai của mình là bạn thân của cái tên Phó Hàm ấy"
Khương Hi ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Nhã Tịnh nói: "Hôm nay bọn mình đi ăn thì gặp hắn ta, sau đó Tô Vũ đã giới thiệu hắn là bạn thân của anh ấy"
Khương Hi hỏi: "Vậy cậu ta sẽ giống Phó Hàm chứ?"
Nhã Tịnh lo lắng, cô mím môi: "Mình không biết, nhưng mà Tô Vũ yêu chiều mình lắm"
Khương Hi khẽ nói: "Cứ bình thường xem sao, còn tốt với cậu là được rồi"
Nhã Tịnh gật đầu, sau đó hỏi: "Cậu đang bận sao?"
Khương Hi nhìn sang laptop, sau đó quay lại màn hình: "Cũng không quá bận, cần tâm sự thì mình ở đây"
Nhã Tịnh mỉm cười: "Ây cậu làm việc đi, mình đi ngủ sớm, Tô Vũ không cho mình thức khuya"
Khương Hi đùa: "Thôi im dùm"
Nhã Tịnh cười sau đó tắt máy, Khương Hi bắt đầu tập chung vào công việc.
Một tiếng trôi qua, Khương Hi cuối cùng cũng đã xử lý xong đống tài liệu, cô đóng laptop lại sau đó đem cất, bỗng nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi video cho Châu Nhiên.
Bên kia bật máy rất nhanh, khuôn mặt anh buồn ngủ hiện lên màn hình.
Khương Hi hỏi: "Em không biết anh đang ngủ"
Châu Nhiên ngái ngủ nói: "Anh định ngủ một lát để đợi em, nhưng không ngờ lại ngủ say quá, em xong việc rồi à?"
Khương Hi gật đầu: "Dạ, vậy em tắt để anh ngủ nha"
Châu Nhiên cáu kỉnh: "Tắt cái gì, để đó đi, em phải canh anh ngủ chứ"
Khương Hi phì cười: "Anh là con nít sao?"
Châu Nhiên cau mày: "Con nít cái gì? Em không thể cho là em đang canh soái ca ngủ sao?"
Khương Hi cười, sau đó gật đầu: "Rồi anh ngủ đi, em canh"
Châu Nhiên vùi mặt vào mền, nhìn vào camera, mỉm cười với cô sau đó khẽ nói: "Em ngủ ngon"
Khương Hi đáp: "Anh ngủ ngon."
1 tháng sau, Khương Hi vừa từ cổng trường đi ra, lại nghe tiếng ai đó gọi mình.
Cô quay sang nhìn, chính là Châu Đình, ba của Châu Nhiên.
Châu Đình lên tiếng: "Cô là Khương Hi đúng không?"
Khương Hi ngạc nhiên, cô hỏi: "Chú là ai vậy ạ?"
Châu Đình nói: "Tôi là ba của Châu Nhiên, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?"
Khương Hi ngập ngừng, sau đó chỉ nhẹ gật đầu rồi đi theo Châu Đình đến quán cafe gần đó.
Trong quán cafe, Châu Đình nheo mắt nhìn Khương Hi, ông trầm giọng nói: "Lần trước vợ tôi đã đến gặp cô rồi"
Khương Hi cười nhẹ: "A..vâng phải"
Châu Đình đặt lên bàn một bao thư đựng tiền, Khương Hi nhìn ông, cô hỏi: "Chú như vậy là ý gì?"
Ông khẽ nói: "Cũng không có ý gì, mong cô nhận lấy số tiền này rồi chia tay con trai tôi, cô cũng nên biết vốn dĩ tôi định tác hợp cho Hân Nghiêng với Châu Nhiên, chứ không phải để thằng bé cưới người khác"
"Còn nữa, thà rằng nó cưới một người giàu có, môn đăng hộ đối với gia đình chứ như cô, tôi không thể nào chấp nhận nổi, một giáo viên thể dục như vậy, gả vào nhà họ Châu thật sự rất mất mặt"
"Ba mẹ cô không dạy câu gió tầng nào gặp mây tầng đó à? Cô trèo cao quá rồi đấy"
Hốc mắt Khương Hi đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Châu Đình, nghiêm nghị nói: "Chú Châu, nãy giờ tôi nhịn lắm rồi, nhưng chú làm ơn đừng động tới ba mẹ tôi"
"Còn nữa, tôi không giàu nhưng cũng có liêm sĩ, tôi không cần số tiền này của chú, được rồi, tôi sẽ chia tay Châu Nhiên theo ý của các người"
"Từ nay về sau đừng có ai trong nhà các người làm phiền tôi nữa"
Nói xong cô chạy một mạch ra khỏi quán cafe, cô chạy thật nhanh, trong lòng vô cùng đau nhói, cảm giác vừa bị sĩ nhục khiến cô khó chịu vô cùng.
Nhã Tịnh nhìn thấy Khương Hi, cô ấy chạy đến gọi cô.
Khương Hi quay đầu lại, thấy Nhã Tịnh lo lắng nhìn mình, cô bắt đầu ôm lấy Nhã Tịnh, cô nức nở bên tai cô ấy: "Mình vừa gặp ba của Nhiên Nhiên.."
Lần trước Nhã Tịnh cũng biết chuyện Hân Viên đến tìm cô rồi, bây giờ nghe người tìm là ba của Châu Nhiên, còn làm Khương Hi khóc, cô cũng ngầm hiểu vấn đề.
Nhã Tịnh đưa tay vuốt lưng Khương Hi, cô an ủi: "Không sao mà, mình ở đây, mình thương cậu nha"
Nhã Tịnh đưa Khương Hi về nhà, được một lúc Khương Hi mới bình tĩnh lại.
Bây giờ đang là ba giờ chiều, Khương Hi gọi điện cho Châu Nhiên.
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Châu Nhiên vang lên: "Anh nghe"
Khương Hi mím môi: "Gặp nhau chút đi"
Châu Nhiên cười: "Nhớ anh rồi à? Vậy anh đến nhà em nha"
Lúc sau, dưới bầu trời trong xanh đầy nắng vàng.
Khương Hi và Châu Nhiên đứng dưới sân nhà cô, Châu Nhiên định ôm lấy Khương Hi, bỗng nhiên cô lùi lại.
Châu Nhiên sững người: "Em sao vậy..?"
Khương Hi mím môi, cô chậm rãi nói: "Em có chuyện muốn nói, em cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi"
"Tụi mình hãy trở lại như xưa, khi chưa có chuyện gì xảy ra, khi chúng ta chưa quen biết nhau"
Châu Nhiên sửng sốt, anh gượng cười: "Ơ..em đang đùa anh phải không? Hay anh làm gì sai sao? Nếu anh sai thì em nói đi, anh sửa mà.."
Khương Hi nghiêm túc nói: "Chuyện này không phải lỗi của anh, là do em muốn vậy"
Châu Nhiên như chết lặng, anh năn nỉ: "Không đâu, anh yêu em lắm Khương Hi"
"Đừng dừng lại có được không?"
Khương Hi cau mày: "Em không thích, em không muốn trở thành người tồi tệ"
Châu Nhiên hỏi: "Cái gì gọi là tồi tệ?"
Khương Hi thẳng thừng nói: "Thật ra em chưa quên được Phó Hàm"
Châu Nhiên mở to mắt nhìn Khương Hi, hốc mắt anh dần đỏ lên, anh cười nhẹ: "Anh không tin, sao có thể được.."
Khương Hi cười: "Sao lại không thể chứ? Tôi chỉ trêu đùa với anh một chút thôi, đủ rồi đó, chia tay đi."
Châu Nhiên run môi hỏi: "Anh là lốp dự phòng của em sao?"
Khương Hi không dám trả lời, cô run lên, Châu Nhiên mỉm cười nhẹ: "Ừ, lốp dự phòng cũng được, anh đợi em mà"
Khương Hi cau mày: "Đừng đợi em, anh phải biết lo cho cái cuộc sống của anh chứ, sao suốt ngày cứ lẽo đẽo theo quài vậy"
Cô rưng rưng: "Em mệt mỏi lắm rồi..em cần được buông tha"
"Từ bỏ em đi, em không xứng đáng vậy đâu"
Châu Nhiên cúi đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra, anh không dám nhìn cô, bởi vì càng nhìn anh càng không kiềm được mà muốn chạy đến hôn cô.
Nhưng có lẽ cô nói đúng, anh làm phiền cô quá rồi.
Châu Nhiên chậm rãi nói: "Em yên tâm đi, nếu việc rời đi khiến em cảm thấy tốt hơn. Thì anh xin thề với em rằng, dù cho có nhớ em đến điên dại..cũng không làm phiền đến em một giây."
Khương Hi chỉ "Ừ" một tiếng, Châu Nhiên không can tâm, anh can đảm hỏi cô: "Anh có thể..ôm em lần cuối không?"
Khương Hi rũ mắt, cô định đồng ý, nhưng muốn anh buông bỏ cô một cách hoàn toàn, cô quyết phải cứng rắn: "Không".
Nói xong cô đi thật nhanh lên nhà, để lại anh thẫn thờ đứng đó..
Trở vào nhà, Khương Hi khóc thật to, cô gọi video cho Nhã Tịnh, nức nở nói ra những ấm ức của mình.
"Mình không muốn..không muốn xa anh ấy"
"Mình yêu Nhiên Nhiên..mình rất yêu Nhiên Nhiên"
Tiếng khóc nức nở vang khắp căn phòng.
Lúc sau, thấy Khương Hi ngủ vì mệt, Nhã Tịnh nhẹ nhàng lấy máy khác nhắn cho Phó Hàm.
Nhã Tịnh:【Hai người họ chia tay rồi】
Phó Hàm:【Làm như kế hoạch đi, gửi hết tin nhắn cho Châu Nhiên.】
Nhã Tịnh:【Anh thật sự sẽ xoá video đó chứ..?】
Phó Hàm:【Ừ】
Nhã Tịnh vào trang page của quán Châu Nhiên, cô nhắn cho page:【Tôi có thể xin wechat của ông chủ quán không?】
Bên page phản hồi:【Tôi là ông chủ quán bar đây, Nhã Tịnh à? Có chuyện gì?】
Nhã Tịnh nhắn tiếp:【Ra công viên gặp tôi được không? Tôi muốn cho anh xem cái này】
Page phản hồi:【Được】
Nhã Tịnh đứng đợi Châu Nhiên ở công viên, cô lo lắng, nhớ lại chuyện ngày hôm trước.
*Nhớ lại.
"Tô Vũ, sao anh lại đối xử với em như vậy hả!!" Nhã Tịnh vừa khóc vừa đưa tay đánh liên tục vào người Tô Vũ.
Tô Vũ tức giận: "Cô thôi đi, phiền phức chết đi được"
Nhã Tịnh quát: "Anh là đồ khốn nạn, anh lấy lần đầu của tôi, còn quay video lại gửi cho Phó Hàm, anh đi chết đi"
Tô Vũ bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Mệt quá, tôi tiếp cận cô là do bạn tôi kêu thôi, bây giờ xong chuyện rồi, chia tay đi"
Nhã Tịnh như chết lặng, cô không biết làm gì ngoài khóc.
*Trở về hiện thực, cô nghe tiếng Châu Nhiên gọi mình.
"Nhã Tịnh, cô gọi tôi ra đây là cho tôi xem gì?"
Nhã Tịnh mím môi, thầm nghĩ: "Mình xin lỗi Khương Hi.."
Cô đưa điện thoại có chứa tin nhắn mà Khương Hi nhắc về chuyện quen anh để trả thù Phó Hàm cho anh coi.
"Nếu anh vẫn chưa tin bản thân là kẻ thay thế thì trong đây là những tin nhắn của Khương Hi về việc quen anh để chọc tức Phó Hàm"
Châu Nhiên mở to mắt nhìn, anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, mỗi dòng tin nhắn như dao đâm vào tim anh.
Anh không tin được, người anh hết lòng tin tưởng lại thật sự lừa dối anh.
Châu Nhiên suy sụp, anh không nói gì, chỉ đưa điện thoại lại cho Nhã Tịnh, sau đó khẽ nói: "Ừ, cảm ơn cô, tôi về được chứ?"
Nhã Tịnh gật đầu: "Vâng.."
Sau khi thấy Châu Nhiên lái xe đi, cô gọi cho Phó Hàm.
Phó Hàm lên tiếng: "Ừ? Sao rồi?"
Nhã Tịnh nói: "Tôi làm đúng theo lời anh nói rồi, anh xoá đoạn video đi"
Phó Hàm cười: "Giỏi vậy sao? Nhưng mà mới có một chuyện thôi đã xoá thì dễ quá, không được, khi nào mọi thứ hoàn hảo thì tôi sẽ xoá đoạn video"
Nhã Tịnh cáu gắt: "Anh..anh lừa tôi!?"
Phó Hàm cười to: "Ai lừa cô chứ? Tôi có nói bây giờ xoá liền sao? Vậy nha, bái bai"
Nhã Tịnh nhận thấy hắn đã tắt máy, cô như chết lặng, bắt đầu oà khóc.
Khương Hi đến sofa ngồi, sau đó bật cuộc gọi video lên.
Hồng Di mỉm cười nhìn vô camera, còn Khương Vĩnh vẫn đang đọc báo bên cạnh.
Khương Hi cười nói: "Ba mẹ khoẻ không ạ?"
Hồng Di đáp: "Ba mẹ khoẻ như trâu ấy, con ở đó thế nào. Có tốt không?"
Khương Hi trả lời: "Dạ, vẫn ổn ạ". Hồng Di quay sang véo tay Khương Vĩnh: "Cái ông này, gọi cho con gái mà không nói gì hết"
Khương Vĩnh cáu kỉnh, Khương Hi cười lên: "Chắc ba không thèm nói chuyện với con gái cưng thuở nào nữa rồi"
Hồng Di nói: "Ây đừng nói bậy, ổng kêu mẹ gọi cho con đấy"
Khương Vĩnh nói: "Bà im lặng chút nào" Sau đó ông nhìn Khương Hi, "Khi nào con mới tìm bạn trai đây? Cũng lớn rồi chứ đâu phải còn nhỏ"
Khương Hi có chút sượng, cô lấy ngón tay gãi gãi vào sau tay: "A..con đang tập chung vào công việc mà ba, để sau đi. Với lại bây giờ con cũng có việc rồi, nói chuyện với ba mẹ sau nha"
Khương Vĩnh chỉ gật đầu, sau đó dặn dò: "Con ở đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, thích ăn gì cứ mua, đừng tiết kiệm, thiếu thì gọi cho ba"
Hồng Di đồng tình, bà cười nói: "Đúng rồi đó, Tiểu Hi à con đừng có làm việc quá rồi quên chăm sóc bản thân nha"
Khương Hi cười: "Vâng con biết rồi, bái bai ba mẹ"
Nói xong cô tắt cuộc gọi, sau đó lấy laptop ra và bắt đầu xử lý công việc, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô nhìn xuống.
Là tin nhắn của Châu Nhiên gửi đến.
Châu Nhiên:【Anh xin lỗi, hôm nay làm em sợ rồi.】
Khương Hi nhìn tin nhắn, cô suy nghĩ một lúc, sau đó mới cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.
Khương Hi:【Không sao đâu, bây giờ em đang bận, nhắn tin sau nha.】
Châu Nhiên:【Ừm.】
Cô bỏ điện thoại xuống, sau đó thở dài, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi video của Nhã Tịnh.
Vừa mở máy lên, đã thấy Nhã Tịnh mang vẻ mặt không vui.
Khương Hi hỏi: "Cậu sao thế?"
Nhã Tịnh cáu kỉnh: "Cậu sẽ sốc lắm đó, Tô Vũ, bạn trai của mình là bạn thân của cái tên Phó Hàm ấy"
Khương Hi ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Nhã Tịnh nói: "Hôm nay bọn mình đi ăn thì gặp hắn ta, sau đó Tô Vũ đã giới thiệu hắn là bạn thân của anh ấy"
Khương Hi hỏi: "Vậy cậu ta sẽ giống Phó Hàm chứ?"
Nhã Tịnh lo lắng, cô mím môi: "Mình không biết, nhưng mà Tô Vũ yêu chiều mình lắm"
Khương Hi khẽ nói: "Cứ bình thường xem sao, còn tốt với cậu là được rồi"
Nhã Tịnh gật đầu, sau đó hỏi: "Cậu đang bận sao?"
Khương Hi nhìn sang laptop, sau đó quay lại màn hình: "Cũng không quá bận, cần tâm sự thì mình ở đây"
Nhã Tịnh mỉm cười: "Ây cậu làm việc đi, mình đi ngủ sớm, Tô Vũ không cho mình thức khuya"
Khương Hi đùa: "Thôi im dùm"
Nhã Tịnh cười sau đó tắt máy, Khương Hi bắt đầu tập chung vào công việc.
Một tiếng trôi qua, Khương Hi cuối cùng cũng đã xử lý xong đống tài liệu, cô đóng laptop lại sau đó đem cất, bỗng nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi video cho Châu Nhiên.
Bên kia bật máy rất nhanh, khuôn mặt anh buồn ngủ hiện lên màn hình.
Khương Hi hỏi: "Em không biết anh đang ngủ"
Châu Nhiên ngái ngủ nói: "Anh định ngủ một lát để đợi em, nhưng không ngờ lại ngủ say quá, em xong việc rồi à?"
Khương Hi gật đầu: "Dạ, vậy em tắt để anh ngủ nha"
Châu Nhiên cáu kỉnh: "Tắt cái gì, để đó đi, em phải canh anh ngủ chứ"
Khương Hi phì cười: "Anh là con nít sao?"
Châu Nhiên cau mày: "Con nít cái gì? Em không thể cho là em đang canh soái ca ngủ sao?"
Khương Hi cười, sau đó gật đầu: "Rồi anh ngủ đi, em canh"
Châu Nhiên vùi mặt vào mền, nhìn vào camera, mỉm cười với cô sau đó khẽ nói: "Em ngủ ngon"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Hi đáp: "Anh ngủ ngon."
1 tháng sau, Khương Hi vừa từ cổng trường đi ra, lại nghe tiếng ai đó gọi mình.
Cô quay sang nhìn, chính là Châu Đình, ba của Châu Nhiên.
Châu Đình lên tiếng: "Cô là Khương Hi đúng không?"
Khương Hi ngạc nhiên, cô hỏi: "Chú là ai vậy ạ?"
Châu Đình nói: "Tôi là ba của Châu Nhiên, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?"
Khương Hi ngập ngừng, sau đó chỉ nhẹ gật đầu rồi đi theo Châu Đình đến quán cafe gần đó.
Trong quán cafe, Châu Đình nheo mắt nhìn Khương Hi, ông trầm giọng nói: "Lần trước vợ tôi đã đến gặp cô rồi"
Khương Hi cười nhẹ: "A..vâng phải"
Châu Đình đặt lên bàn một bao thư đựng tiền, Khương Hi nhìn ông, cô hỏi: "Chú như vậy là ý gì?"
Ông khẽ nói: "Cũng không có ý gì, mong cô nhận lấy số tiền này rồi chia tay con trai tôi, cô cũng nên biết vốn dĩ tôi định tác hợp cho Hân Nghiêng với Châu Nhiên, chứ không phải để thằng bé cưới người khác"
"Còn nữa, thà rằng nó cưới một người giàu có, môn đăng hộ đối với gia đình chứ như cô, tôi không thể nào chấp nhận nổi, một giáo viên thể dục như vậy, gả vào nhà họ Châu thật sự rất mất mặt"
"Ba mẹ cô không dạy câu gió tầng nào gặp mây tầng đó à? Cô trèo cao quá rồi đấy"
Hốc mắt Khương Hi đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Châu Đình, nghiêm nghị nói: "Chú Châu, nãy giờ tôi nhịn lắm rồi, nhưng chú làm ơn đừng động tới ba mẹ tôi"
"Còn nữa, tôi không giàu nhưng cũng có liêm sĩ, tôi không cần số tiền này của chú, được rồi, tôi sẽ chia tay Châu Nhiên theo ý của các người"
"Từ nay về sau đừng có ai trong nhà các người làm phiền tôi nữa"
Nói xong cô chạy một mạch ra khỏi quán cafe, cô chạy thật nhanh, trong lòng vô cùng đau nhói, cảm giác vừa bị sĩ nhục khiến cô khó chịu vô cùng.
Nhã Tịnh nhìn thấy Khương Hi, cô ấy chạy đến gọi cô.
Khương Hi quay đầu lại, thấy Nhã Tịnh lo lắng nhìn mình, cô bắt đầu ôm lấy Nhã Tịnh, cô nức nở bên tai cô ấy: "Mình vừa gặp ba của Nhiên Nhiên.."
Lần trước Nhã Tịnh cũng biết chuyện Hân Viên đến tìm cô rồi, bây giờ nghe người tìm là ba của Châu Nhiên, còn làm Khương Hi khóc, cô cũng ngầm hiểu vấn đề.
Nhã Tịnh đưa tay vuốt lưng Khương Hi, cô an ủi: "Không sao mà, mình ở đây, mình thương cậu nha"
Nhã Tịnh đưa Khương Hi về nhà, được một lúc Khương Hi mới bình tĩnh lại.
Bây giờ đang là ba giờ chiều, Khương Hi gọi điện cho Châu Nhiên.
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Châu Nhiên vang lên: "Anh nghe"
Khương Hi mím môi: "Gặp nhau chút đi"
Châu Nhiên cười: "Nhớ anh rồi à? Vậy anh đến nhà em nha"
Lúc sau, dưới bầu trời trong xanh đầy nắng vàng.
Khương Hi và Châu Nhiên đứng dưới sân nhà cô, Châu Nhiên định ôm lấy Khương Hi, bỗng nhiên cô lùi lại.
Châu Nhiên sững người: "Em sao vậy..?"
Khương Hi mím môi, cô chậm rãi nói: "Em có chuyện muốn nói, em cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi"
"Tụi mình hãy trở lại như xưa, khi chưa có chuyện gì xảy ra, khi chúng ta chưa quen biết nhau"
Châu Nhiên sửng sốt, anh gượng cười: "Ơ..em đang đùa anh phải không? Hay anh làm gì sai sao? Nếu anh sai thì em nói đi, anh sửa mà.."
Khương Hi nghiêm túc nói: "Chuyện này không phải lỗi của anh, là do em muốn vậy"
Châu Nhiên như chết lặng, anh năn nỉ: "Không đâu, anh yêu em lắm Khương Hi"
"Đừng dừng lại có được không?"
Khương Hi cau mày: "Em không thích, em không muốn trở thành người tồi tệ"
Châu Nhiên hỏi: "Cái gì gọi là tồi tệ?"
Khương Hi thẳng thừng nói: "Thật ra em chưa quên được Phó Hàm"
Châu Nhiên mở to mắt nhìn Khương Hi, hốc mắt anh dần đỏ lên, anh cười nhẹ: "Anh không tin, sao có thể được.."
Khương Hi cười: "Sao lại không thể chứ? Tôi chỉ trêu đùa với anh một chút thôi, đủ rồi đó, chia tay đi."
Châu Nhiên run môi hỏi: "Anh là lốp dự phòng của em sao?"
Khương Hi không dám trả lời, cô run lên, Châu Nhiên mỉm cười nhẹ: "Ừ, lốp dự phòng cũng được, anh đợi em mà"
Khương Hi cau mày: "Đừng đợi em, anh phải biết lo cho cái cuộc sống của anh chứ, sao suốt ngày cứ lẽo đẽo theo quài vậy"
Cô rưng rưng: "Em mệt mỏi lắm rồi..em cần được buông tha"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Từ bỏ em đi, em không xứng đáng vậy đâu"
Châu Nhiên cúi đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra, anh không dám nhìn cô, bởi vì càng nhìn anh càng không kiềm được mà muốn chạy đến hôn cô.
Nhưng có lẽ cô nói đúng, anh làm phiền cô quá rồi.
Châu Nhiên chậm rãi nói: "Em yên tâm đi, nếu việc rời đi khiến em cảm thấy tốt hơn. Thì anh xin thề với em rằng, dù cho có nhớ em đến điên dại..cũng không làm phiền đến em một giây."
Khương Hi chỉ "Ừ" một tiếng, Châu Nhiên không can tâm, anh can đảm hỏi cô: "Anh có thể..ôm em lần cuối không?"
Khương Hi rũ mắt, cô định đồng ý, nhưng muốn anh buông bỏ cô một cách hoàn toàn, cô quyết phải cứng rắn: "Không".
Nói xong cô đi thật nhanh lên nhà, để lại anh thẫn thờ đứng đó..
Trở vào nhà, Khương Hi khóc thật to, cô gọi video cho Nhã Tịnh, nức nở nói ra những ấm ức của mình.
"Mình không muốn..không muốn xa anh ấy"
"Mình yêu Nhiên Nhiên..mình rất yêu Nhiên Nhiên"
Tiếng khóc nức nở vang khắp căn phòng.
Lúc sau, thấy Khương Hi ngủ vì mệt, Nhã Tịnh nhẹ nhàng lấy máy khác nhắn cho Phó Hàm.
Nhã Tịnh:【Hai người họ chia tay rồi】
Phó Hàm:【Làm như kế hoạch đi, gửi hết tin nhắn cho Châu Nhiên.】
Nhã Tịnh:【Anh thật sự sẽ xoá video đó chứ..?】
Phó Hàm:【Ừ】
Nhã Tịnh vào trang page của quán Châu Nhiên, cô nhắn cho page:【Tôi có thể xin wechat của ông chủ quán không?】
Bên page phản hồi:【Tôi là ông chủ quán bar đây, Nhã Tịnh à? Có chuyện gì?】
Nhã Tịnh nhắn tiếp:【Ra công viên gặp tôi được không? Tôi muốn cho anh xem cái này】
Page phản hồi:【Được】
Nhã Tịnh đứng đợi Châu Nhiên ở công viên, cô lo lắng, nhớ lại chuyện ngày hôm trước.
*Nhớ lại.
"Tô Vũ, sao anh lại đối xử với em như vậy hả!!" Nhã Tịnh vừa khóc vừa đưa tay đánh liên tục vào người Tô Vũ.
Tô Vũ tức giận: "Cô thôi đi, phiền phức chết đi được"
Nhã Tịnh quát: "Anh là đồ khốn nạn, anh lấy lần đầu của tôi, còn quay video lại gửi cho Phó Hàm, anh đi chết đi"
Tô Vũ bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Mệt quá, tôi tiếp cận cô là do bạn tôi kêu thôi, bây giờ xong chuyện rồi, chia tay đi"
Nhã Tịnh như chết lặng, cô không biết làm gì ngoài khóc.
*Trở về hiện thực, cô nghe tiếng Châu Nhiên gọi mình.
"Nhã Tịnh, cô gọi tôi ra đây là cho tôi xem gì?"
Nhã Tịnh mím môi, thầm nghĩ: "Mình xin lỗi Khương Hi.."
Cô đưa điện thoại có chứa tin nhắn mà Khương Hi nhắc về chuyện quen anh để trả thù Phó Hàm cho anh coi.
"Nếu anh vẫn chưa tin bản thân là kẻ thay thế thì trong đây là những tin nhắn của Khương Hi về việc quen anh để chọc tức Phó Hàm"
Châu Nhiên mở to mắt nhìn, anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, mỗi dòng tin nhắn như dao đâm vào tim anh.
Anh không tin được, người anh hết lòng tin tưởng lại thật sự lừa dối anh.
Châu Nhiên suy sụp, anh không nói gì, chỉ đưa điện thoại lại cho Nhã Tịnh, sau đó khẽ nói: "Ừ, cảm ơn cô, tôi về được chứ?"
Nhã Tịnh gật đầu: "Vâng.."
Sau khi thấy Châu Nhiên lái xe đi, cô gọi cho Phó Hàm.
Phó Hàm lên tiếng: "Ừ? Sao rồi?"
Nhã Tịnh nói: "Tôi làm đúng theo lời anh nói rồi, anh xoá đoạn video đi"
Phó Hàm cười: "Giỏi vậy sao? Nhưng mà mới có một chuyện thôi đã xoá thì dễ quá, không được, khi nào mọi thứ hoàn hảo thì tôi sẽ xoá đoạn video"
Nhã Tịnh cáu gắt: "Anh..anh lừa tôi!?"
Phó Hàm cười to: "Ai lừa cô chứ? Tôi có nói bây giờ xoá liền sao? Vậy nha, bái bai"
Nhã Tịnh nhận thấy hắn đã tắt máy, cô như chết lặng, bắt đầu oà khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro