Chương 20
Từ Kiều Ánh Dương
2024-07-08 10:00:40
Châu Nhiên mệt mỏi nằm trên giường, lúc này điện thoại của Châu Đình lại gọi đến, anh khó chịu cầm điện thoại để lên tai.
Giọng nói khó chịu của Châu Đình lại vang lên: "Con và con nhỏ đó đã chia tay chưa hả?"
Châu Nhiên nghe đến vấn đề này, anh như nổi cơn điên quát lại: "Bọn tôi chia tay rồi, đúng ý các người chưa? Đừng làm phiền nữa mệt quá"
Nói xong anh cúp máy, sau đó úp mặt vào gối.
Khương Hi sau khi chia tay, đầu óc như trên trời, cô ngồi ở văn phòng giáo viên, thẫn thờ không nói chuyện vui vẻ với ai.
Lúc đi lấy nước cũng không chú ý mà để nước tràn ra khỏi ly.
Nhã Tịnh thấy Khương Hi ngẫn người, cô chạy đến, thấy nước tràn ra, cô lên tiếng: "Khương Hi, nước tràn ra ngoài hết rồi kìa"
Khương Hi lúc này như chợt quay lại thực tại, cô lúng túng.
Nhã Tịnh lo lắng hỏi: "Khương Hi, cậu có sao không đó? Sáng giờ thấy cậu lạ lắm"
Khương Hi lắc đầu: "Mình không sao, chỉ là mình thấy đau đầu xíu"
Nhã Tịnh nói: "Hay cậu xin về sớm đi"
Khương Hi mỉm cười đáp: "Không sao đâu, mình ổn mà"
Hân Viên nghe tin Châu Nhiên và Khương Hi chia tay, cô liền nhắn tin cho Hân Nghiêng.
Hân Nghiêng đọc tin nhắn, vẻ mặt cô vui mừng.
Hân Nghiêng:【Thật hả cô?】
Hân Viên:【Chính Châu Nhiên nói như vậy với dượng con mà】
Lúc lâu sau, cũng đến giờ tan học, Hân Nghiêng thừa cơ gọi cho Châu Nhiên.
Giọng Châu Nhiên vang lên từ đầu máy bên kia.
"Chuyện gì?"
Hân Nghiêng khẽ nói: "Em tiêu hết tiền, bây giờ không có tiền gọi xe, anh đến đón em được hong"
Châu Nhiên thờ ơ: "Ừ"
Sau khi đến trường học, Châu Nhiên vừa xuống xe, ánh mắt của anh đã va phải ánh mắt của Khương Hi.
Cô sững người nhìn anh, nhưng lúc này anh đã đi đến chỗ của Hân Nghiêng.
Hân Nghiêng mỉm cười chạy đến: "Anh Châu Nhiên"
Châu Nhiên khẩn trương: "Lên xe đi"
Hân Nghiêng ngoan ngoãn nghe lời anh đi lên xe, Khương Hi thấy Châu Nhiên đến đón Hân Nghiêng, trong lòng cô lại không vui.
Nhã Tịnh nhìn thấy, liền quay sang an ủi Khương Hi: "Cậu đừng buồn"
Khương Hi gật đầu, cô chỉ mỉm cười nhìn Nhã Tịnh.
Sau khi Châu Nhiên lái đi, ở trên xe, Hân Nghiêng nói với Châu Nhiên: "Anh với cô Khương chia tay rồi à?"
Châu Nhiên liếc nhìn cô: "Hah..lan nhanh vậy sao"
Hân Nghiêng mỉm cười: "Vậy em có cơ hội rồi chứ?"
Châu Nhiên nhếch miệng cười nhẹ: "Mãi mãi cũng không có đâu"
Hân Nghiêng bĩu môi: "Ai mà biết được chứ"
Trở về nhà họ Châu, Châu Đình và Hân Viên nhìn thấy Châu Nhiên đưa Hân Nghiêng về, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau.
Hân Nghiêng mỉm cười: "Cô, dượng"
Châu Nhiên không nhìn Châu Đình, chỉ thờ ơ gọi một tiếng "Ba"
Hân Viên hỏi nhỏ Hân Nghiêng: "Châu Nhiên đưa con về thật à? Sao hay vậy"
Hân Nghiêng cười khúc khích: "Con chỉ bảo con hết tiền gọi xe thôi"
Châu Nhiên quay người lại, nói một câu nhanh gọn: "Không còn gì nữa, về đây"
Châu Đình hỏi: "Con không vào ăn cơm sao?"
Châu Nhiên chỉ nói nhanh: "Không thưa ba" Sau đó anh chậm rãi đi về phía xe mình.
Anh trở về nhà, nhớ lại lúc gặp Khương Hi, trong lòng anh lại chua xót.
Châu Nhiên nhắm mắt lại, anh thầm nghĩ: "Khương Hi..em biết không"
"Anh đang rất yêu em, yêu đến phát điên nhưng lại không thể chủ động được.."
Buổi tối, Châu Nhiên gọi điện thoại cho Tống Thịnh Nam.
Châu Nhiên ũ rũ nói: "Cô ấy đá tôi rồi, tôi chỉ là người thay thế"
Tống Thịnh Nam hỏi: "Thật à?"
Châu Nhiên "Ừm" một tiếng.
Tống Thịnh Nam thở dài: "Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô gái đó lạ rồi"
Châu Nhiên buồn bã: "Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy"
Tống Thịnh Nam cau mày: "Sao cậu không thử một lần ngoảnh lại nhìn Giang Mỹ Mỹ một lần xem?"
Châu Nhiên khó chịu: "Cậu đừng nhắc cậu ấy"
Nói chuyện được một lúc, cả hai cũng tắt máy.
Bên phía Khương Hi, cô đang nói chuyện điện thoại với Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh hỏi: "Không lẽ Châu Nhiên định để Hân Nghiêng tiếp cận thật sao?"
Khương Hi rũ mắt: "Mình không quan tâm đâu, chúng ta nói chuyện khác đi"
Nhã Tịnh cau mày: "Mình biết cậu quan tâm mà"
Khương Hi mím môi, ngập ngừng nói: "Đối với mình, Châu Nhiên bây giờ chính là.." Cô im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp "Ánh dương rực rỡ nhất, nhưng vĩnh viễn không thể nào có được."
Nhã Tịnh nghe cô nói, trong lòng có chút chua xót.
"Khương Hi, nếu mình có làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu có ghét mình không?"
Khương Hi nhìn vào camera, mỉm cười nói: "Cậu nói gì thế"
Nhã Tịnh lo lắng: "Mình ví dụ thôi"
Khương Hi cười: "Nếu là chuyện không đáng, mình không ghét cậu"
Nhã Tịnh chỉ gật đầu.
Hôm sau, Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt sang thăm Châu Nhiên.
Châu Nhiên vừa đón cả hai từ sân bay, sẵn ghé đón Hân Nghiêng về theo lời xin xỏ của cô ta.
Trong lúc đợi Hân Nghiêng tan học, Tống Thịnh Nam một tay ôm eo Triệu Kha Nguyệt trên xe, cả hai vui vẻ xem điện thoại.
Bỗng nhiên có một bà cụ đi đường gần đó đang khó khăn khi sang đường, Triệu Kha Nguyệt thấy vậy liền nói: "Đợi em chút"
Cô chạy xuống xe sau đó đến giúp đỡ bà cụ.
Tống Thịnh Nam ngồi trên xe, Châu Nhiên ngồi ở ghế lái, cả hai vui vẻ nói chuyện đùa.
Hân Nghiêng tan học, liền chạy lên xe của Châu Nhiên, cô quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thịnh Nam, cô ngạc nhiên: "Đẹp trai quá.."
Châu Nhiên nhìn thái độ của cô ta, anh nói: "Bạn thân của tôi, từ Bắc Kinh sang thăm."
Hân Nghiêng mỉm cười quay xuống nói chuyện với Tống Thịnh Nam: "Em chào anh, em là Hân Nghiêng"
Tống Thịnh Nam nhìn điện thoại, chỉ "Ừm" một tiếng.
Hân Nghiêng cau mày: "Anh đẹp trai, anh cho em xin wechat đi"
Tống Thịnh Nam lúc này mới nhìn Hân Nghiêng, cô ta thấy anh nhìn, vẻ mặt trở nên hăng hái.
Tống Thịnh Nam nhìn sang cửa xe, thấy Triệu Kha Nguyệt đi vào, anh chỉ tay về phía cô: "Không được, vợ sắp cưới của tôi sẽ ghen"
Hân Nghiêng sững người: "Vợ sắp cưới??"
Triệu Kha Nguyệt mở cửa xe đi vào, cô mỉm cười: "Sao vậy?"
Tống Thịnh Nam ôm vai Triệu Kha Nguyệt: "Không sao đâu vợ"
Triệu Kha Nguyệt phì cười: "Cái gì chứ? Ai thèm làm vợ anh?"
Tống Thịnh Nam mỉm cười khi nhìn cô: "Gọi trước cho quen đi, đường nào chả vậy"
Châu Nhiên nói: "Hai người bớt bớt lại coi"
Hân Nghiêng xấu hổ quay lên, "Thì ra là có vợ.."
Giọng nói khó chịu của Châu Đình lại vang lên: "Con và con nhỏ đó đã chia tay chưa hả?"
Châu Nhiên nghe đến vấn đề này, anh như nổi cơn điên quát lại: "Bọn tôi chia tay rồi, đúng ý các người chưa? Đừng làm phiền nữa mệt quá"
Nói xong anh cúp máy, sau đó úp mặt vào gối.
Khương Hi sau khi chia tay, đầu óc như trên trời, cô ngồi ở văn phòng giáo viên, thẫn thờ không nói chuyện vui vẻ với ai.
Lúc đi lấy nước cũng không chú ý mà để nước tràn ra khỏi ly.
Nhã Tịnh thấy Khương Hi ngẫn người, cô chạy đến, thấy nước tràn ra, cô lên tiếng: "Khương Hi, nước tràn ra ngoài hết rồi kìa"
Khương Hi lúc này như chợt quay lại thực tại, cô lúng túng.
Nhã Tịnh lo lắng hỏi: "Khương Hi, cậu có sao không đó? Sáng giờ thấy cậu lạ lắm"
Khương Hi lắc đầu: "Mình không sao, chỉ là mình thấy đau đầu xíu"
Nhã Tịnh nói: "Hay cậu xin về sớm đi"
Khương Hi mỉm cười đáp: "Không sao đâu, mình ổn mà"
Hân Viên nghe tin Châu Nhiên và Khương Hi chia tay, cô liền nhắn tin cho Hân Nghiêng.
Hân Nghiêng đọc tin nhắn, vẻ mặt cô vui mừng.
Hân Nghiêng:【Thật hả cô?】
Hân Viên:【Chính Châu Nhiên nói như vậy với dượng con mà】
Lúc lâu sau, cũng đến giờ tan học, Hân Nghiêng thừa cơ gọi cho Châu Nhiên.
Giọng Châu Nhiên vang lên từ đầu máy bên kia.
"Chuyện gì?"
Hân Nghiêng khẽ nói: "Em tiêu hết tiền, bây giờ không có tiền gọi xe, anh đến đón em được hong"
Châu Nhiên thờ ơ: "Ừ"
Sau khi đến trường học, Châu Nhiên vừa xuống xe, ánh mắt của anh đã va phải ánh mắt của Khương Hi.
Cô sững người nhìn anh, nhưng lúc này anh đã đi đến chỗ của Hân Nghiêng.
Hân Nghiêng mỉm cười chạy đến: "Anh Châu Nhiên"
Châu Nhiên khẩn trương: "Lên xe đi"
Hân Nghiêng ngoan ngoãn nghe lời anh đi lên xe, Khương Hi thấy Châu Nhiên đến đón Hân Nghiêng, trong lòng cô lại không vui.
Nhã Tịnh nhìn thấy, liền quay sang an ủi Khương Hi: "Cậu đừng buồn"
Khương Hi gật đầu, cô chỉ mỉm cười nhìn Nhã Tịnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Châu Nhiên lái đi, ở trên xe, Hân Nghiêng nói với Châu Nhiên: "Anh với cô Khương chia tay rồi à?"
Châu Nhiên liếc nhìn cô: "Hah..lan nhanh vậy sao"
Hân Nghiêng mỉm cười: "Vậy em có cơ hội rồi chứ?"
Châu Nhiên nhếch miệng cười nhẹ: "Mãi mãi cũng không có đâu"
Hân Nghiêng bĩu môi: "Ai mà biết được chứ"
Trở về nhà họ Châu, Châu Đình và Hân Viên nhìn thấy Châu Nhiên đưa Hân Nghiêng về, cả hai ngạc nhiên nhìn nhau.
Hân Nghiêng mỉm cười: "Cô, dượng"
Châu Nhiên không nhìn Châu Đình, chỉ thờ ơ gọi một tiếng "Ba"
Hân Viên hỏi nhỏ Hân Nghiêng: "Châu Nhiên đưa con về thật à? Sao hay vậy"
Hân Nghiêng cười khúc khích: "Con chỉ bảo con hết tiền gọi xe thôi"
Châu Nhiên quay người lại, nói một câu nhanh gọn: "Không còn gì nữa, về đây"
Châu Đình hỏi: "Con không vào ăn cơm sao?"
Châu Nhiên chỉ nói nhanh: "Không thưa ba" Sau đó anh chậm rãi đi về phía xe mình.
Anh trở về nhà, nhớ lại lúc gặp Khương Hi, trong lòng anh lại chua xót.
Châu Nhiên nhắm mắt lại, anh thầm nghĩ: "Khương Hi..em biết không"
"Anh đang rất yêu em, yêu đến phát điên nhưng lại không thể chủ động được.."
Buổi tối, Châu Nhiên gọi điện thoại cho Tống Thịnh Nam.
Châu Nhiên ũ rũ nói: "Cô ấy đá tôi rồi, tôi chỉ là người thay thế"
Tống Thịnh Nam hỏi: "Thật à?"
Châu Nhiên "Ừm" một tiếng.
Tống Thịnh Nam thở dài: "Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô gái đó lạ rồi"
Châu Nhiên buồn bã: "Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy"
Tống Thịnh Nam cau mày: "Sao cậu không thử một lần ngoảnh lại nhìn Giang Mỹ Mỹ một lần xem?"
Châu Nhiên khó chịu: "Cậu đừng nhắc cậu ấy"
Nói chuyện được một lúc, cả hai cũng tắt máy.
Bên phía Khương Hi, cô đang nói chuyện điện thoại với Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh hỏi: "Không lẽ Châu Nhiên định để Hân Nghiêng tiếp cận thật sao?"
Khương Hi rũ mắt: "Mình không quan tâm đâu, chúng ta nói chuyện khác đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhã Tịnh cau mày: "Mình biết cậu quan tâm mà"
Khương Hi mím môi, ngập ngừng nói: "Đối với mình, Châu Nhiên bây giờ chính là.." Cô im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói tiếp "Ánh dương rực rỡ nhất, nhưng vĩnh viễn không thể nào có được."
Nhã Tịnh nghe cô nói, trong lòng có chút chua xót.
"Khương Hi, nếu mình có làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu có ghét mình không?"
Khương Hi nhìn vào camera, mỉm cười nói: "Cậu nói gì thế"
Nhã Tịnh lo lắng: "Mình ví dụ thôi"
Khương Hi cười: "Nếu là chuyện không đáng, mình không ghét cậu"
Nhã Tịnh chỉ gật đầu.
Hôm sau, Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt sang thăm Châu Nhiên.
Châu Nhiên vừa đón cả hai từ sân bay, sẵn ghé đón Hân Nghiêng về theo lời xin xỏ của cô ta.
Trong lúc đợi Hân Nghiêng tan học, Tống Thịnh Nam một tay ôm eo Triệu Kha Nguyệt trên xe, cả hai vui vẻ xem điện thoại.
Bỗng nhiên có một bà cụ đi đường gần đó đang khó khăn khi sang đường, Triệu Kha Nguyệt thấy vậy liền nói: "Đợi em chút"
Cô chạy xuống xe sau đó đến giúp đỡ bà cụ.
Tống Thịnh Nam ngồi trên xe, Châu Nhiên ngồi ở ghế lái, cả hai vui vẻ nói chuyện đùa.
Hân Nghiêng tan học, liền chạy lên xe của Châu Nhiên, cô quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thịnh Nam, cô ngạc nhiên: "Đẹp trai quá.."
Châu Nhiên nhìn thái độ của cô ta, anh nói: "Bạn thân của tôi, từ Bắc Kinh sang thăm."
Hân Nghiêng mỉm cười quay xuống nói chuyện với Tống Thịnh Nam: "Em chào anh, em là Hân Nghiêng"
Tống Thịnh Nam nhìn điện thoại, chỉ "Ừm" một tiếng.
Hân Nghiêng cau mày: "Anh đẹp trai, anh cho em xin wechat đi"
Tống Thịnh Nam lúc này mới nhìn Hân Nghiêng, cô ta thấy anh nhìn, vẻ mặt trở nên hăng hái.
Tống Thịnh Nam nhìn sang cửa xe, thấy Triệu Kha Nguyệt đi vào, anh chỉ tay về phía cô: "Không được, vợ sắp cưới của tôi sẽ ghen"
Hân Nghiêng sững người: "Vợ sắp cưới??"
Triệu Kha Nguyệt mở cửa xe đi vào, cô mỉm cười: "Sao vậy?"
Tống Thịnh Nam ôm vai Triệu Kha Nguyệt: "Không sao đâu vợ"
Triệu Kha Nguyệt phì cười: "Cái gì chứ? Ai thèm làm vợ anh?"
Tống Thịnh Nam mỉm cười khi nhìn cô: "Gọi trước cho quen đi, đường nào chả vậy"
Châu Nhiên nói: "Hai người bớt bớt lại coi"
Hân Nghiêng xấu hổ quay lên, "Thì ra là có vợ.."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro