Nói dối
Từ Kiều Ánh Dương
2024-07-08 10:00:40
Trong nhà hàng, khi cả hai đang ăn, đột nhiên Châu Nhiên lên tiếng: "Này, cô có bạn trai cũ không?"
Khương Hi hơi ngây ra, cô giương mắt nhìn anh, nếu mà nói về mối tình đầu có lẽ Phó Hàm mới chính là mối tình đầu của cô, nhưng vì kế hoạch, cô không còn cách nào khác ngoài việc nói dối.
"Không có."
Châu Nhiên có chút ngạc nhiên, anh cười nói: "Ồ? Vậy có lẽ tôi là người đầu tiên cô để ý nhỉ?"
"Đúng vậy." Câu trả lời của Khương Hi được nói đến nhanh chóng.
Châu Nhiên bỗng phì cười: "Cô nói chuyện không sợ người khác bị sượng sao"
Khương Hi mỉm cười, cô khẽ nói "Nhiên Nhiên, tôi cũng không tệ, anh cân nhắc đến đâu rồi?"
Châu Nhiên nghe cô hỏi, anh có hơi bối rối: "Từ từ đi chứ, sao vội thế? Phụ thuộc vào thái độ của cô nữa."
Khương Hi liền mè nheo: "Nhiên Nhiên, sao anh lúc nào cũng cô cô cô thế? Anh thử gọi em đi"
Châu Nhiên đang uống nước, bỗng nhiên bị sặc, anh ho sặc sụa khẽ nói: "Cô bị bệnh rồi hả?"
Khương Hi bĩu môi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Châu Nhiên nhìn cô, anh nói nhanh: "26"
Khương Hi vội đáp: "Em chỉ mới 25 thôi, Nhiên Nhiên, xưng hô như thế chẳng phải quá hợp lý rồi sao?"
Châu Nhiên bối rối: "C..cô điên rồi"
Khương Hi cau mày: "Anh mới điên ấy, gọi em đi chứ!!"
Châu Nhiên cáu kỉnh: "Cô im miệng đi"
Khương Hi khó chịu, không thèm tranh cãi với anh nữa.
Khi cả hai đi ra khỏi nhà hàng, bỗng nhiên lại gặp Giang Mỹ Mỹ.
Giang Mỹ Mỹ thấy Khương Hi đứng bên cạnh Châu Nhiên, cô hỏi: "Châu Nhiên, đây là ai vậy?"
Châu Nhiên định lên tiếng, đột nhiên Khương Hi đã ôm lấy cánh tay anh sau đó nói: "Là bạn gái tương lai của Nhiên Nhiên"
Giang Mỹ Mỹ và Châu Nhiên lập tức sững người, trong đầu cô ấy liền hiện lên suy nghĩ: "Nhiên Nhiên?"
Anh lập tức cúi xuống nhìn Khương Hi: "Cái gì?"
Châu Nhiên quay sang nói với Giang Mỹ Mỹ: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, chỉ là bạn thôi"
Khương Hi cười, cô buông cánh tay anh ra: "Đùa chút thôi mà, sao hoảng thế?"
Giang Mỹ Mỹ cười gượng, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.
Châu Nhiên thấy Giang Mỹ Mỹ không nói gì, anh lên tiếng: "Cậu có hẹn với bạn sao?"
Giang Mỹ Mỹ ngưng suy nghĩ, cô giương mắt nhìn anh: "Phải..vậy lần sau gặp nhá" Nói xong cô nhanh chóng chạy vào bên trong mà chẳng đợi anh trả lời.
Châu Nhiên cũng đôi hiểu phần nào khi thấy Giang Mỹ Mỹ phản ứng như vậy, anh biết rõ cô có tình cảm với anh lâu như vậy, anh không đáp lại cũng đã quá tàn nhẫn rồi.
Nhưng dù sao cũng là bạn lâu năm, anh cũng có phần cảm thấy lo lắng cho cô ấy.
Thấy anh ngây ra, Khương Hi vội lên tiếng: "Nhiên Nhiên, sao thế? Về thôi"
Châu Nhiên quay lại nhìn Khương Hi, anh chỉ nhẹ gật đầu: "Ừ, tôi đưa cô về."
Sau khi cả hai người lên xe rời đi, ánh mắt Giang Mỹ Mỹ chăm chú nhìn theo họ, cô rũ mắt, thầm nghĩ: "Cậu có người mình thích rồi sao.."
..
Ở trên xe, Khương Hi thấy vẻ mặt Châu Nhiên không vui, cô hỏi: "Anh giận sao? Em đùa thôi mà."
Châu Nhiên thẳng thừng nói: "Lần sau đừng đùa như vậy nữa"
Khương Hi nheo mắt nhìn Châu Nhiên: "Cô gái đó là ai vậy?"
Châu Nhiên khẽ đáp: "Là bạn học từ cấp 3."
Khương Hi nhướng mày: "Tại sao anh lại tỏ vẻ lo lắng cho cô ấy thế?"
Châu Nhiên thờ ơ nói: "Cô hỏi hơi nhiều rồi đấy"
Khương Hi có chút ngạc nhiên khi lần đầu bị anh thái độ như vậy, cô cảm thấy tự ái, sau đó liền quay sang chỗ khác.
Thấy cô không nói nữa, anh cũng biết là mình đã hơi quá đáng.
Đưa cô về đến nhà, Khương Hi giận dỗi bước ra khỏi xe, đột nhiên Châu Nhiên lên tiếng: "Xin lỗi"
Khương Hi quay lại nhìn anh, cô ngạc nhiên: "Vì cái gì?"
Châu Nhiên chậm rãi trả lời: "Vì nặng lời với cô, tôi không cố ý, tôi xin lỗi."
Khương Hi mỉm cười, cô đưa mặt đến cửa sổ xe: "Lại đây"
Châu Nhiên không hiểu, nhưng cũng nghe theo cô nhích đến gần cửa sổ.
Nụ hôn của Khương Hi được đưa đến má của Châu Nhiên ngay lập tức, anh mở to mắt nhìn cô.
Khương Hi cười tươi xoay người chạy thật nhanh vào nhà, sau đó cô khẽ quay lại cười tươi nói: "Bai bai Nhiên Nhiên" Sau đó nhanh chóng chạy vào nhà.
Châu Nhiên lúng túng chạm vào má mình, mặt anh bây giờ đỏ bừng lên, được một lúc mới có thể bình tĩnh lại, anh lẩm bẩm: "Gì vậy.."
Lúc sau, khi đang lái xe, đột nhiên có điện thoại của Triệu Kha, anh kết nối với tai nghe trả lời: "Sao vậy?"
Triệu Kha đầu máy bên kia giọng lo lắng: "Anh Thịnh Nam bị tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu, anh mau đến đi"
Châu Nhiên sửng sốt, anh vội trả lời: "Được, anh đến ngay"
Đến nơi, Châu Nhiên thấy Triệu Kha Nguyệt đang lo lắng ở trước phòng cấp cứu, cô ấy khóc rất nhiều.
Châu Nhiên vội chạy đến, "Sao rồi?"
Triệu Kha thở dài: "Vẫn đang cấp cứu ạ"
Châu Nhiên cau mày: "Đi đứng kiểu gì vậy chứ?"
Triệu Kha Nguyệt nức nở nói: "Anh ấy như vậy là vì cứu tôi.."
Châu Nhiên nghe vậy, anh rũ mắt nhìn Triệu Kha Nguyệt, không biết nói gì, trong lòng lúc này cũng rất lo lắng.
Bỗng nhiên lúc này điện thoại anh reo lên, là quản gia của gia đình, anh nhấc máy: "Sao vậy?"
Quản gia ở đầu máy bên kia nói: "Ông chủ bị té cầu thang, trấn thương ở chân bị chật khớp nên tạm thời không thể đi lại nhiều, ngài ấy muốn cậu đến thăm."
Châu Nhiên cau mày, nhìn sang phòng cấp cứu, sau đó nói: "Chờ."
Anh khẽ nói với hai người kia: "Giờ tôi có việc rồi, hôm sau tôi đến thăm"
Triệu Kha nói: "Anh có việc thì cứ đi đi, không sao đâu."
Châu Nhiên gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Khương Hi hơi ngây ra, cô giương mắt nhìn anh, nếu mà nói về mối tình đầu có lẽ Phó Hàm mới chính là mối tình đầu của cô, nhưng vì kế hoạch, cô không còn cách nào khác ngoài việc nói dối.
"Không có."
Châu Nhiên có chút ngạc nhiên, anh cười nói: "Ồ? Vậy có lẽ tôi là người đầu tiên cô để ý nhỉ?"
"Đúng vậy." Câu trả lời của Khương Hi được nói đến nhanh chóng.
Châu Nhiên bỗng phì cười: "Cô nói chuyện không sợ người khác bị sượng sao"
Khương Hi mỉm cười, cô khẽ nói "Nhiên Nhiên, tôi cũng không tệ, anh cân nhắc đến đâu rồi?"
Châu Nhiên nghe cô hỏi, anh có hơi bối rối: "Từ từ đi chứ, sao vội thế? Phụ thuộc vào thái độ của cô nữa."
Khương Hi liền mè nheo: "Nhiên Nhiên, sao anh lúc nào cũng cô cô cô thế? Anh thử gọi em đi"
Châu Nhiên đang uống nước, bỗng nhiên bị sặc, anh ho sặc sụa khẽ nói: "Cô bị bệnh rồi hả?"
Khương Hi bĩu môi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Châu Nhiên nhìn cô, anh nói nhanh: "26"
Khương Hi vội đáp: "Em chỉ mới 25 thôi, Nhiên Nhiên, xưng hô như thế chẳng phải quá hợp lý rồi sao?"
Châu Nhiên bối rối: "C..cô điên rồi"
Khương Hi cau mày: "Anh mới điên ấy, gọi em đi chứ!!"
Châu Nhiên cáu kỉnh: "Cô im miệng đi"
Khương Hi khó chịu, không thèm tranh cãi với anh nữa.
Khi cả hai đi ra khỏi nhà hàng, bỗng nhiên lại gặp Giang Mỹ Mỹ.
Giang Mỹ Mỹ thấy Khương Hi đứng bên cạnh Châu Nhiên, cô hỏi: "Châu Nhiên, đây là ai vậy?"
Châu Nhiên định lên tiếng, đột nhiên Khương Hi đã ôm lấy cánh tay anh sau đó nói: "Là bạn gái tương lai của Nhiên Nhiên"
Giang Mỹ Mỹ và Châu Nhiên lập tức sững người, trong đầu cô ấy liền hiện lên suy nghĩ: "Nhiên Nhiên?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh lập tức cúi xuống nhìn Khương Hi: "Cái gì?"
Châu Nhiên quay sang nói với Giang Mỹ Mỹ: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, chỉ là bạn thôi"
Khương Hi cười, cô buông cánh tay anh ra: "Đùa chút thôi mà, sao hoảng thế?"
Giang Mỹ Mỹ cười gượng, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.
Châu Nhiên thấy Giang Mỹ Mỹ không nói gì, anh lên tiếng: "Cậu có hẹn với bạn sao?"
Giang Mỹ Mỹ ngưng suy nghĩ, cô giương mắt nhìn anh: "Phải..vậy lần sau gặp nhá" Nói xong cô nhanh chóng chạy vào bên trong mà chẳng đợi anh trả lời.
Châu Nhiên cũng đôi hiểu phần nào khi thấy Giang Mỹ Mỹ phản ứng như vậy, anh biết rõ cô có tình cảm với anh lâu như vậy, anh không đáp lại cũng đã quá tàn nhẫn rồi.
Nhưng dù sao cũng là bạn lâu năm, anh cũng có phần cảm thấy lo lắng cho cô ấy.
Thấy anh ngây ra, Khương Hi vội lên tiếng: "Nhiên Nhiên, sao thế? Về thôi"
Châu Nhiên quay lại nhìn Khương Hi, anh chỉ nhẹ gật đầu: "Ừ, tôi đưa cô về."
Sau khi cả hai người lên xe rời đi, ánh mắt Giang Mỹ Mỹ chăm chú nhìn theo họ, cô rũ mắt, thầm nghĩ: "Cậu có người mình thích rồi sao.."
..
Ở trên xe, Khương Hi thấy vẻ mặt Châu Nhiên không vui, cô hỏi: "Anh giận sao? Em đùa thôi mà."
Châu Nhiên thẳng thừng nói: "Lần sau đừng đùa như vậy nữa"
Khương Hi nheo mắt nhìn Châu Nhiên: "Cô gái đó là ai vậy?"
Châu Nhiên khẽ đáp: "Là bạn học từ cấp 3."
Khương Hi nhướng mày: "Tại sao anh lại tỏ vẻ lo lắng cho cô ấy thế?"
Châu Nhiên thờ ơ nói: "Cô hỏi hơi nhiều rồi đấy"
Khương Hi có chút ngạc nhiên khi lần đầu bị anh thái độ như vậy, cô cảm thấy tự ái, sau đó liền quay sang chỗ khác.
Thấy cô không nói nữa, anh cũng biết là mình đã hơi quá đáng.
Đưa cô về đến nhà, Khương Hi giận dỗi bước ra khỏi xe, đột nhiên Châu Nhiên lên tiếng: "Xin lỗi"
Khương Hi quay lại nhìn anh, cô ngạc nhiên: "Vì cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Nhiên chậm rãi trả lời: "Vì nặng lời với cô, tôi không cố ý, tôi xin lỗi."
Khương Hi mỉm cười, cô đưa mặt đến cửa sổ xe: "Lại đây"
Châu Nhiên không hiểu, nhưng cũng nghe theo cô nhích đến gần cửa sổ.
Nụ hôn của Khương Hi được đưa đến má của Châu Nhiên ngay lập tức, anh mở to mắt nhìn cô.
Khương Hi cười tươi xoay người chạy thật nhanh vào nhà, sau đó cô khẽ quay lại cười tươi nói: "Bai bai Nhiên Nhiên" Sau đó nhanh chóng chạy vào nhà.
Châu Nhiên lúng túng chạm vào má mình, mặt anh bây giờ đỏ bừng lên, được một lúc mới có thể bình tĩnh lại, anh lẩm bẩm: "Gì vậy.."
Lúc sau, khi đang lái xe, đột nhiên có điện thoại của Triệu Kha, anh kết nối với tai nghe trả lời: "Sao vậy?"
Triệu Kha đầu máy bên kia giọng lo lắng: "Anh Thịnh Nam bị tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu, anh mau đến đi"
Châu Nhiên sửng sốt, anh vội trả lời: "Được, anh đến ngay"
Đến nơi, Châu Nhiên thấy Triệu Kha Nguyệt đang lo lắng ở trước phòng cấp cứu, cô ấy khóc rất nhiều.
Châu Nhiên vội chạy đến, "Sao rồi?"
Triệu Kha thở dài: "Vẫn đang cấp cứu ạ"
Châu Nhiên cau mày: "Đi đứng kiểu gì vậy chứ?"
Triệu Kha Nguyệt nức nở nói: "Anh ấy như vậy là vì cứu tôi.."
Châu Nhiên nghe vậy, anh rũ mắt nhìn Triệu Kha Nguyệt, không biết nói gì, trong lòng lúc này cũng rất lo lắng.
Bỗng nhiên lúc này điện thoại anh reo lên, là quản gia của gia đình, anh nhấc máy: "Sao vậy?"
Quản gia ở đầu máy bên kia nói: "Ông chủ bị té cầu thang, trấn thương ở chân bị chật khớp nên tạm thời không thể đi lại nhiều, ngài ấy muốn cậu đến thăm."
Châu Nhiên cau mày, nhìn sang phòng cấp cứu, sau đó nói: "Chờ."
Anh khẽ nói với hai người kia: "Giờ tôi có việc rồi, hôm sau tôi đến thăm"
Triệu Kha nói: "Anh có việc thì cứ đi đi, không sao đâu."
Châu Nhiên gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro