Phản Diện Đại Nhân Không Ưa Tôi
Gọi Tên
2024-12-25 23:51:01
“Cô nhìn gì vậy?”, Tử Huyên đột nhiên hỏi.
Khi này, chúng tôi đã quỳ ở từ đường được một lúc.
“Ta nhìn đàn kiến này này”, tôi cũng thành thật đáp.
Vì chán quá nên tôi mới thế. Tôi lại không hiểu sao Tử Huyên lại có thể điềm nhiên an tĩnh quỳ thế này được. Còn thẳng lưng chỉnh tề nữa.
Tôi vốn muốn bảo hắn không cần quá nghiêm túc đâu, không quỳ tôi cũng không mách Lại Vân Trường, nhưng nhìn vẻ mặt có phần uất ức không biết mình sai đó của hắn tôi lại thôi.
Quả thực tôi cũng không nghĩ hắn sai, thì bởi hắn bênh tôi mà. Nếu tôi không liều mình cược vào đối thủ sẽ đánh thật mạnh xuống sàn, chắc giờ bài vị của tôi đang có ở trên kia. Nhưng việc hắn trưng ra sự không can tâm đó trước mặt sư phụ mình thì lại là không nên.
Tử Huyên nhìn theo hướng tay tôi chỉ một lúc.
“Vô tri, ấu trĩ.”
Hắn tặng lại tôi bốn chữ đấy.
Tôi mím môi dặn mình không được đanh đá đáp lại hắn. Nếu là lúc trước khi chưa biết có hệ thống và nhiệm vụ, tôi không để yên vậy đâu.
Nhưng mà Vân Tuyết Nhi à, mày phải bình tĩnh, hắn là mục tiêu tiên quyết, tiên quyết đó! Độ hào cảm hiện tại còn chưa bằng một phần mười so với 100% nữa. Tôi nhịn.
“Mà Tử Huyên này, huynh đã làm gì để sư phụ giận dường đó?”
Theo lời hắn nói, thì hắn sử dụng cổ thuật lúc ở trên võ đài trong trận bán kết. Và có vẻ không ai nhận ra ngoại trừ Lại Vân Trường. Với tính ông, nếu phạm lần một thì sẽ không giận dữ đến mức quát tháo, trút giận lên cậu học trò cưng này, lại còn dùng từ "nghiệt tử" nặng nề như thế để trách hắn.
Vậy Tử Huyên đã sử dụng khi nào? Lúc tôi ở trong Mộc Yêu chăng? Vì tôi thấy Mộc Yêu đứng yên không hề cựa quậy, bởi thế tôi mới mò mẫn tự do đi lại trong ổ bụng nó được như thế. Ngẫm lại, hầu như mọi việc tôi làm đều suôn sẻ thuận lợi đến mức đáng ngờ.
Tử Huyên không nhìn tôi, hắn đảo mắt nhìn ra chỗ khác:
“Đừng gọi tên ta, cô và ta chưa thân đến độ đó.”
8% rồi mà tôi cũng không được gọi tên hắn thì đợi tận 50% chắc.
“Sao lại không? Ta với huynh vào sinh ra tử với nhau, đã là đồng chí cốt hữu rồi còn gì nữa.”
Nói ra câu này là tôi thực lòng suy nghĩ thế. Không phải tôi nịnh nọt. Mà là bởi tôi thực sự đã nghĩ hắn là người tôi thân trong thế giới này. Tôi tỉnh dậy tôi sẽ thấy hắn đầu tiên, người biết sinh nhật tôi cũng chỉ có hắn.
Khoan đã, vậy có thể xem như chúng tôi đã trao đổi bí mật với nhau không nhỉ? Hắn biết sinh nhật tôi, một trong những minh chứng cho việc tôi không phải Úy Trì Tuyết Nhi thực thụ. Tôi cá là hắn chưa nhận ra, nhưng nếu nhận ra thì cũng xem như đã nắm thóp tôi rồi. Còn tôi lại biết hắn học cổ thuật.
Thế thì cũng xem như là bạn thân rồi chứ gì nữa.
Vậy mà Tử Huyên “xì” một tiếng, nói bằng âm bụng nghe ồm ồm:
“Ai làm bạn với cô”
Nhưng hắn cũng không phủ nhận việc chúng tôi đã cũng vào sinh ra tử. Tôi mới nghiêng người ra cố nhìn vẻ mặt hắn:
“Huynh cũng đâu có cấm ta gọi”, rồi tôi liên tiếp gọi tên hắn, lặp lại “Tử Huyên” những ba lần.
“Cô.., hắn ngoảnh phắt đầu ra chỗ tôi. Bỗng hắn sững lại khi thấy tôi đang không nghiêm chỉnh, cố với nhìn vẻ mặt hắn.
Tôi trề môi, phản ánh:
“Cô gì mà cô. Ta cũng bất bình nhé. Một là sư muội, không thì gọi Tuyết Nhi đi."
Tôi cũng tên Tuyết Nhi, Vân Tuyết Nhi. Nếu hắn gọi tên tôi, không gọi họ “y Trì” tôi sẽ có cảm giác chân thực hơn, như thể tôi đang thực sự hiện hữu ở thế giới này, góp mặt trong một phần kí ức của hắn và của những người tôi đã gặp gỡ chứ không phải là một kẻ thay thế.
Hắn đảo mắt trông có vẻ ghét bỏ:
“Gọi cô là sư muội chính là một cách tự sỉ nhục mình”
.Tật mỏ hỗn của hắn tôi học mười năm nữa cũng không theo kịp.
“Vậy gọi Tuyết Nhi đi!”
“Không đời nào!”
“Đi mà! Đi mà! Đi mà!”
Tôi định nài hắn thêm thì trong đầu tôi vang lên tiếng cảnh báo:
“Chủ nhân, hệ thống ghi nhận độ hào cảm của nhân vật Bách Lý Tử Huyên giảm đột ngột.”
Có thể mà hắn cũng mất thiện cảm với tôi sao? Thôi được rồi tôi chấp nhận, 8% kia quý giá với tôi dường nào chứ. Nếu xuống độ âm lại lỡ dở thời gian của tôi.
Tôi định thẳng lưng chỉnh tề lại tư thế, không chọc hắn nữa thì chợt: “Tuyết Nhi", chất giọng trầm đó đã vang lên bên cạnh tôi.
Hắn chịu gọi tên tôi rồi!
Khi này, chúng tôi đã quỳ ở từ đường được một lúc.
“Ta nhìn đàn kiến này này”, tôi cũng thành thật đáp.
Vì chán quá nên tôi mới thế. Tôi lại không hiểu sao Tử Huyên lại có thể điềm nhiên an tĩnh quỳ thế này được. Còn thẳng lưng chỉnh tề nữa.
Tôi vốn muốn bảo hắn không cần quá nghiêm túc đâu, không quỳ tôi cũng không mách Lại Vân Trường, nhưng nhìn vẻ mặt có phần uất ức không biết mình sai đó của hắn tôi lại thôi.
Quả thực tôi cũng không nghĩ hắn sai, thì bởi hắn bênh tôi mà. Nếu tôi không liều mình cược vào đối thủ sẽ đánh thật mạnh xuống sàn, chắc giờ bài vị của tôi đang có ở trên kia. Nhưng việc hắn trưng ra sự không can tâm đó trước mặt sư phụ mình thì lại là không nên.
Tử Huyên nhìn theo hướng tay tôi chỉ một lúc.
“Vô tri, ấu trĩ.”
Hắn tặng lại tôi bốn chữ đấy.
Tôi mím môi dặn mình không được đanh đá đáp lại hắn. Nếu là lúc trước khi chưa biết có hệ thống và nhiệm vụ, tôi không để yên vậy đâu.
Nhưng mà Vân Tuyết Nhi à, mày phải bình tĩnh, hắn là mục tiêu tiên quyết, tiên quyết đó! Độ hào cảm hiện tại còn chưa bằng một phần mười so với 100% nữa. Tôi nhịn.
“Mà Tử Huyên này, huynh đã làm gì để sư phụ giận dường đó?”
Theo lời hắn nói, thì hắn sử dụng cổ thuật lúc ở trên võ đài trong trận bán kết. Và có vẻ không ai nhận ra ngoại trừ Lại Vân Trường. Với tính ông, nếu phạm lần một thì sẽ không giận dữ đến mức quát tháo, trút giận lên cậu học trò cưng này, lại còn dùng từ "nghiệt tử" nặng nề như thế để trách hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy Tử Huyên đã sử dụng khi nào? Lúc tôi ở trong Mộc Yêu chăng? Vì tôi thấy Mộc Yêu đứng yên không hề cựa quậy, bởi thế tôi mới mò mẫn tự do đi lại trong ổ bụng nó được như thế. Ngẫm lại, hầu như mọi việc tôi làm đều suôn sẻ thuận lợi đến mức đáng ngờ.
Tử Huyên không nhìn tôi, hắn đảo mắt nhìn ra chỗ khác:
“Đừng gọi tên ta, cô và ta chưa thân đến độ đó.”
8% rồi mà tôi cũng không được gọi tên hắn thì đợi tận 50% chắc.
“Sao lại không? Ta với huynh vào sinh ra tử với nhau, đã là đồng chí cốt hữu rồi còn gì nữa.”
Nói ra câu này là tôi thực lòng suy nghĩ thế. Không phải tôi nịnh nọt. Mà là bởi tôi thực sự đã nghĩ hắn là người tôi thân trong thế giới này. Tôi tỉnh dậy tôi sẽ thấy hắn đầu tiên, người biết sinh nhật tôi cũng chỉ có hắn.
Khoan đã, vậy có thể xem như chúng tôi đã trao đổi bí mật với nhau không nhỉ? Hắn biết sinh nhật tôi, một trong những minh chứng cho việc tôi không phải Úy Trì Tuyết Nhi thực thụ. Tôi cá là hắn chưa nhận ra, nhưng nếu nhận ra thì cũng xem như đã nắm thóp tôi rồi. Còn tôi lại biết hắn học cổ thuật.
Thế thì cũng xem như là bạn thân rồi chứ gì nữa.
Vậy mà Tử Huyên “xì” một tiếng, nói bằng âm bụng nghe ồm ồm:
“Ai làm bạn với cô”
Nhưng hắn cũng không phủ nhận việc chúng tôi đã cũng vào sinh ra tử. Tôi mới nghiêng người ra cố nhìn vẻ mặt hắn:
“Huynh cũng đâu có cấm ta gọi”, rồi tôi liên tiếp gọi tên hắn, lặp lại “Tử Huyên” những ba lần.
“Cô.., hắn ngoảnh phắt đầu ra chỗ tôi. Bỗng hắn sững lại khi thấy tôi đang không nghiêm chỉnh, cố với nhìn vẻ mặt hắn.
Tôi trề môi, phản ánh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô gì mà cô. Ta cũng bất bình nhé. Một là sư muội, không thì gọi Tuyết Nhi đi."
Tôi cũng tên Tuyết Nhi, Vân Tuyết Nhi. Nếu hắn gọi tên tôi, không gọi họ “y Trì” tôi sẽ có cảm giác chân thực hơn, như thể tôi đang thực sự hiện hữu ở thế giới này, góp mặt trong một phần kí ức của hắn và của những người tôi đã gặp gỡ chứ không phải là một kẻ thay thế.
Hắn đảo mắt trông có vẻ ghét bỏ:
“Gọi cô là sư muội chính là một cách tự sỉ nhục mình”
.Tật mỏ hỗn của hắn tôi học mười năm nữa cũng không theo kịp.
“Vậy gọi Tuyết Nhi đi!”
“Không đời nào!”
“Đi mà! Đi mà! Đi mà!”
Tôi định nài hắn thêm thì trong đầu tôi vang lên tiếng cảnh báo:
“Chủ nhân, hệ thống ghi nhận độ hào cảm của nhân vật Bách Lý Tử Huyên giảm đột ngột.”
Có thể mà hắn cũng mất thiện cảm với tôi sao? Thôi được rồi tôi chấp nhận, 8% kia quý giá với tôi dường nào chứ. Nếu xuống độ âm lại lỡ dở thời gian của tôi.
Tôi định thẳng lưng chỉnh tề lại tư thế, không chọc hắn nữa thì chợt: “Tuyết Nhi", chất giọng trầm đó đã vang lên bên cạnh tôi.
Hắn chịu gọi tên tôi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro