Phản Diện Đại Nhân Không Ưa Tôi
Nơi Từ Đường Có...
2024-12-27 00:22:45
Độ hào cảm giảm mà vẫn chịu gọi tên tôi là thế nào? Gọi trong miễn cưỡng dù ghét tôi ấy hả? Cái này còn vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi về “ngoài lạnh trong nóng” nữa đó. Nội tâm hắn chắc phải có một nghìn sợi dây đay đan chồng chéo lên nhau.
Hoặc là hệ thống dọa nạt tôi, làm ăn vớ vẩn. Mà tôi nghĩ chắc không phải đâu, tôi cũng có quỵt tiền hệ thống đâu mà dọa tôi thế.
Tôi nghĩ một lúc không ra được chủ đề để nói chuyện tiếp thì mở mồm nói đại một câu đâm đầu xuống lòng đất:
“Tử Huyên, huynh thích một người con gái thế nào?"
Thế là hắn mới ngoảnh ra nhìn tôi với vẻ mặt khó tin như thể hôm nay tôi vớ phải bùa mê thuốc lú gì rồi.
Tôi nhoẻn cười thật tự nhiên để che đi nội tâm đang gào thét của mình.
“Không có", hắn đáp.
“Vậy huynh ghét người thế nào?”
Tôi quyết định phóng lao thì phải theo lao.
“Màu hồng, vô tri, đần, ngốc, ba hoa, cười lắm, bao đồng, chữ xấu”, hắn nói một tràng.
Tôi nhăn mặt khi thấy ý cười bỡn cợt trong đôi mắt Tử Huyên. Gương mặt này cái gì cũng đẹp, cũng hoàn hảo, ngoại trừ cái biểu cảm đa sắc thái bảy cầu vồng khi châm chọc tôi.
“Huynh miêu tả ta à?"
“Chứ cô nghĩ ai ở đây ngoài cô mặc đồ màu hồng?"
Cả Thiên Vân sơn cũng chỉ có mình tôi sở hữu độc quyền đồng phục tông môn khác màu. Mà hồng thì sao? Tôi đây cực kì mê màu hồng luôn nhé. Tôi còn biết ơn vì tủ đồ của Úy Trì Tuyết Nhi sặc một sắc hồng kìa.
Coi như phí công tôi hỏi hắn. Tôi đứng dậy xoay chân xoay tay, buồn chán rời đi. Trước lúc đi tôi còn tiện đá vào chân hắn khiến phản diện đại nhân mất thăng bằng loay hoay một lúc.
“Này! Cô!”
“Tên ta không phải này, cũng chả phải cô nhé!”
Tôi mở xoành xoạch cái cửa và đi hiên ngang như vừa lập được chiến công. Hào cảm giảm thì giảm đi chứ tôi không dằn mặt hắn tôi không nhịn được. Phá được hắn mà hắn không thể làm gì tôi, tôi rất vui.
Tuy nghĩ bụng là thế nhưng khi nhìn trời đã xẩm tối, tôi lại lên cơn rộng lượng từ bi mà lẻn vào phòng ăn lựa mấy cái bánh cho hắn. Lúc lấy bánh trở ra, trăng đã sáng tỏ trên đỉnh Thiên Vân.
Nhìn chiếc bánh tôi vụng trộm đang chìa ra trước mắt hắn, Tử Huyên mới hỏi với vẻ cộc cằn:
“Làm gì?”
“A”, tôi há miệng ra ý muốn hắn làm theo. Nhưng dễ gì mà hắn nghe lời tôi.
Nhân lúc phản diện đại nhân lơ là cảnh giác, hai tay buông thống không phòng bị, tôi bóp má hắn, nhét chiếc màn thầu vào miệng hắn rồi ngồi thụp xuống bên cạnh, lưng tựa vào chiếc cột đình.
“Huynh có thuật ích cốc gì đó thì kệ huynh, nhưng ta sẽ không ăn tối một mình.”
Hắn đeo chiếc vòng đó sẽ bị giảm đi một nửa phần công lực, không lẽ hắn định không ăn gì suốt một ngày và vận công dùng thuật ích cốc trừ đói sao? Có thực mới vực được đạo, quỳ nửa ngày thôi tôi đã thấy mệt lả rồi chứ đừng nói đến việc không ăn không uống gì như hắn.
Tôi thấy hắn có ăn một góc bánh, chắc là do ban nãy tôi ép hắn ăn. Trông Tử Huyên nhìn chiếc bánh đăm đăm, tôi tưởng hắn nghĩ tôi bỏ độc nên tôi mới nhóp nhép vừa nhai vừa trả lời hắn, câu không ra câu:
“Ăng đi ông độc âu.” (Ăn đi không độc đâu)
“Cô về phòng mà ăn.”
Tôi nuốt đến “ực” miếng bánh.
“Đâu chả giống nhau. Ở phòng ta sẽ ăn một mình, ở đây thì có thêm huynh, không phải đỡ chán hơn à?”
Hay Tử Huyên không thích màn thầu nên đang tìm cách đuổi tôi? Thật ra vì tôi vẫn đang trong chế độ dưỡng thương sau trận bản sống bán chết nên cha chỉ cho tôi ăn cháo thịt, không cơm không bánh trái, sợ con gái khó tiêu.
Tôi ăn cháo nhiều ngày cũng ngán thành ra màn thầu đổi bữa tôi cũng thấy ngon. Cái này là tôi lấy từ ngự phòng của cha tôi đấy, kín kẽ lắm mới không bị bắt quả tang.
“Con gái chủ môn tông môn chỉ ăn đạm bạc thế này?”, hắn lại hỏi tôi.
Tôi không dám trả lời câu hỏi này. Thì bởi dăm bữa trước tôi không ăn uống đơn giản thế này đâu.
Ái nữ tông chủ Úy Trì Tuyết Nhi được chăm chút kĩ lưỡng lắm. Bữa nào cũng phải năm món đổ lên, chay mặn đủ hết, món khô món nước.
Tôi đoán đó là vì Úy Trì Tuyết Nhi không có bàn tay săn sóc từ mẹ, nên cha cô sẽ dành vật chất để bù đắp khoảng trống ấy cho con. Đó là cách một người cha vụng về thể hiện tình yêu của mình.
Sau khi xuyên sách vào nhân vật này, tôi thấy mình không cần phải chăm chút kĩ lưỡng đến thế nên mới bảo cha tôi gộp ngự phòng của riêng tôi và các đệ tử làm một. Như vậy mọi người sẽ đều được ăn ngon mà cũng bớt tốn kém hơn nếu tôi không ăn hết.
Mà chuyện mới xảy ra được một tháng thành thử ra tôi ậm ừ im lặng không trả lời câu hỏi đó.
“Không hợp khẩu vị huynh à? Huynh thích ngọt không? Cay hay mặn, ta đi lấy cho”, tôi đánh trống lảng.
“Không cần đâu, ở đó đi."
Hắn nói rồi chầm chậm ăn.
Tử Huyên vừa nói tôi ở lại. Hắn không chê tôi ba hoa, lắm mồm lắm miệng nữa hả.
Nhìn chiếc má hơi phồng khi ăn của hắn, tôi không nhịn được một điệu cười. Nhan sắc đó mà có hướng dẫn sử dụng đàng hoàng... Không là hướng dẫn sử dụng đối với Tuyết Nhi mới đúng, có lẽ tôi đã mủi lòng rồi.
Không biết có phải vì thương thể chưa hoàn toàn hồi phục hay không, là do trong đây thắp nhiều nến nên ẩm cúng, hay vì sự bình yên này mà tôi chóng ngái ngủ đến lạ kì.
Dựa vào chiếc cột, tôi thiếp đi lúc nào không hay biết. Đáng lí ra tôi sẽ giật mình tỉnh dậy do không có điểm tựa, nhưng không, tôi nằm im trên sàn mà lại không thấy đau hay bị va đập gì hết.
Ấm áp và êm ái.
Tôi đánh một giấc ngon lành trong từ đường.
Hoặc là hệ thống dọa nạt tôi, làm ăn vớ vẩn. Mà tôi nghĩ chắc không phải đâu, tôi cũng có quỵt tiền hệ thống đâu mà dọa tôi thế.
Tôi nghĩ một lúc không ra được chủ đề để nói chuyện tiếp thì mở mồm nói đại một câu đâm đầu xuống lòng đất:
“Tử Huyên, huynh thích một người con gái thế nào?"
Thế là hắn mới ngoảnh ra nhìn tôi với vẻ mặt khó tin như thể hôm nay tôi vớ phải bùa mê thuốc lú gì rồi.
Tôi nhoẻn cười thật tự nhiên để che đi nội tâm đang gào thét của mình.
“Không có", hắn đáp.
“Vậy huynh ghét người thế nào?”
Tôi quyết định phóng lao thì phải theo lao.
“Màu hồng, vô tri, đần, ngốc, ba hoa, cười lắm, bao đồng, chữ xấu”, hắn nói một tràng.
Tôi nhăn mặt khi thấy ý cười bỡn cợt trong đôi mắt Tử Huyên. Gương mặt này cái gì cũng đẹp, cũng hoàn hảo, ngoại trừ cái biểu cảm đa sắc thái bảy cầu vồng khi châm chọc tôi.
“Huynh miêu tả ta à?"
“Chứ cô nghĩ ai ở đây ngoài cô mặc đồ màu hồng?"
Cả Thiên Vân sơn cũng chỉ có mình tôi sở hữu độc quyền đồng phục tông môn khác màu. Mà hồng thì sao? Tôi đây cực kì mê màu hồng luôn nhé. Tôi còn biết ơn vì tủ đồ của Úy Trì Tuyết Nhi sặc một sắc hồng kìa.
Coi như phí công tôi hỏi hắn. Tôi đứng dậy xoay chân xoay tay, buồn chán rời đi. Trước lúc đi tôi còn tiện đá vào chân hắn khiến phản diện đại nhân mất thăng bằng loay hoay một lúc.
“Này! Cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tên ta không phải này, cũng chả phải cô nhé!”
Tôi mở xoành xoạch cái cửa và đi hiên ngang như vừa lập được chiến công. Hào cảm giảm thì giảm đi chứ tôi không dằn mặt hắn tôi không nhịn được. Phá được hắn mà hắn không thể làm gì tôi, tôi rất vui.
Tuy nghĩ bụng là thế nhưng khi nhìn trời đã xẩm tối, tôi lại lên cơn rộng lượng từ bi mà lẻn vào phòng ăn lựa mấy cái bánh cho hắn. Lúc lấy bánh trở ra, trăng đã sáng tỏ trên đỉnh Thiên Vân.
Nhìn chiếc bánh tôi vụng trộm đang chìa ra trước mắt hắn, Tử Huyên mới hỏi với vẻ cộc cằn:
“Làm gì?”
“A”, tôi há miệng ra ý muốn hắn làm theo. Nhưng dễ gì mà hắn nghe lời tôi.
Nhân lúc phản diện đại nhân lơ là cảnh giác, hai tay buông thống không phòng bị, tôi bóp má hắn, nhét chiếc màn thầu vào miệng hắn rồi ngồi thụp xuống bên cạnh, lưng tựa vào chiếc cột đình.
“Huynh có thuật ích cốc gì đó thì kệ huynh, nhưng ta sẽ không ăn tối một mình.”
Hắn đeo chiếc vòng đó sẽ bị giảm đi một nửa phần công lực, không lẽ hắn định không ăn gì suốt một ngày và vận công dùng thuật ích cốc trừ đói sao? Có thực mới vực được đạo, quỳ nửa ngày thôi tôi đã thấy mệt lả rồi chứ đừng nói đến việc không ăn không uống gì như hắn.
Tôi thấy hắn có ăn một góc bánh, chắc là do ban nãy tôi ép hắn ăn. Trông Tử Huyên nhìn chiếc bánh đăm đăm, tôi tưởng hắn nghĩ tôi bỏ độc nên tôi mới nhóp nhép vừa nhai vừa trả lời hắn, câu không ra câu:
“Ăng đi ông độc âu.” (Ăn đi không độc đâu)
“Cô về phòng mà ăn.”
Tôi nuốt đến “ực” miếng bánh.
“Đâu chả giống nhau. Ở phòng ta sẽ ăn một mình, ở đây thì có thêm huynh, không phải đỡ chán hơn à?”
Hay Tử Huyên không thích màn thầu nên đang tìm cách đuổi tôi? Thật ra vì tôi vẫn đang trong chế độ dưỡng thương sau trận bản sống bán chết nên cha chỉ cho tôi ăn cháo thịt, không cơm không bánh trái, sợ con gái khó tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi ăn cháo nhiều ngày cũng ngán thành ra màn thầu đổi bữa tôi cũng thấy ngon. Cái này là tôi lấy từ ngự phòng của cha tôi đấy, kín kẽ lắm mới không bị bắt quả tang.
“Con gái chủ môn tông môn chỉ ăn đạm bạc thế này?”, hắn lại hỏi tôi.
Tôi không dám trả lời câu hỏi này. Thì bởi dăm bữa trước tôi không ăn uống đơn giản thế này đâu.
Ái nữ tông chủ Úy Trì Tuyết Nhi được chăm chút kĩ lưỡng lắm. Bữa nào cũng phải năm món đổ lên, chay mặn đủ hết, món khô món nước.
Tôi đoán đó là vì Úy Trì Tuyết Nhi không có bàn tay săn sóc từ mẹ, nên cha cô sẽ dành vật chất để bù đắp khoảng trống ấy cho con. Đó là cách một người cha vụng về thể hiện tình yêu của mình.
Sau khi xuyên sách vào nhân vật này, tôi thấy mình không cần phải chăm chút kĩ lưỡng đến thế nên mới bảo cha tôi gộp ngự phòng của riêng tôi và các đệ tử làm một. Như vậy mọi người sẽ đều được ăn ngon mà cũng bớt tốn kém hơn nếu tôi không ăn hết.
Mà chuyện mới xảy ra được một tháng thành thử ra tôi ậm ừ im lặng không trả lời câu hỏi đó.
“Không hợp khẩu vị huynh à? Huynh thích ngọt không? Cay hay mặn, ta đi lấy cho”, tôi đánh trống lảng.
“Không cần đâu, ở đó đi."
Hắn nói rồi chầm chậm ăn.
Tử Huyên vừa nói tôi ở lại. Hắn không chê tôi ba hoa, lắm mồm lắm miệng nữa hả.
Nhìn chiếc má hơi phồng khi ăn của hắn, tôi không nhịn được một điệu cười. Nhan sắc đó mà có hướng dẫn sử dụng đàng hoàng... Không là hướng dẫn sử dụng đối với Tuyết Nhi mới đúng, có lẽ tôi đã mủi lòng rồi.
Không biết có phải vì thương thể chưa hoàn toàn hồi phục hay không, là do trong đây thắp nhiều nến nên ẩm cúng, hay vì sự bình yên này mà tôi chóng ngái ngủ đến lạ kì.
Dựa vào chiếc cột, tôi thiếp đi lúc nào không hay biết. Đáng lí ra tôi sẽ giật mình tỉnh dậy do không có điểm tựa, nhưng không, tôi nằm im trên sàn mà lại không thấy đau hay bị va đập gì hết.
Ấm áp và êm ái.
Tôi đánh một giấc ngon lành trong từ đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro