Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch (Bản Dịch)

Yêu Tu Tập Kích...

Lục Thú

2024-10-28 22:39:50

“Ha ha.”

Khoé miệng Tề Minh nhếch lên, nói: “Ngươi tin à?”

“Thà rằng tin là có, còn hơn là không tin.”

Khương Thế Thành nói: “Nếu như thật sự có loại truyền thừa này, nếu như có thể có được, chắc chắn là một trận vận may lớn.”

“Trước không nói là liệu có loại truyền thừa này hay không, bí cảnh Thiên Khôi đã tồn tại hơn năm trăm năm rồi, lấy lịch sử của Thiên Khải tông, toàn bộ bí cảnh Thiên Khôi bị vơ vét qua lại trọn vẹn năm trăm năm, cho dù bên trong bí cảnh Thiên Khôi thật sự có truyền thừa của Thiên Khôi, sợ rằng cũng đã sớm bị cấp cao của Thiên Khải tông lấy đi rồi đi.”

Tề Minh cười nói: “Đồ tốt đã sớm bị vơ vét sạch sẽ rồi.”

“Còn nữa.”

“Cho dù thật sự có truyền thừa của Thiên Khôi thì lại làm sao? Yêu tu tôn giả Thiên Khôi chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải tông, chúng ta thân là đệ tử của Thiên Khải tông, có truyền thừa của Thiên Khải tông tốt hơn mạnh hơn không cần, lại đi tìm truyền thừa Thiên Khôi gì đó? Ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm à?”

Tề Minh nhún vai, “Nếu như các ngươi đã muốn làm việc cho ta, vậy thì thành thực tìm linh dược cho ta đi, đừng nghĩ đến mấy việc vớ vẩn này nữa, các ngươi đã hiểu chưa?”

“Hiểu... Hiểu rồi.”

“Bọn ta cũng chỉ là có hơi tò mò mà thôi.”

Đám người Khương Thế Thành nhanh chóng trả lời.

Sơn mạch Kiếm Phong.

Chủ thể uốn lượn lại thẳng tắp, lại nhìn về phía xa xa, giống như là mũi nhọn của một thanh cự kiếm cực kì to lớn nằm ở phía trên mặt đất của bí cảnh Thiên Khôi.

Hơn nữa.

Bên trong sơn mạch Kiếm Phong, có số lượng không ít yêu thú.

Ba tiếng sau đó.

Đám năm người Tề Minh đã từ sơn mạch Kiếm Phong đi ra, đám người Khương Thế Thành vô cùng nhếch nhác, toàn là bùn đất, tóc tai bù xù, giống như những kẻ ăn mày.

Hơn nữa.

Trên quần áo của bọn họ còn dính đầy máu tươi của yêu thú.

Hiển nhiên đã trải qua chiến đấu.

Bất tri bất giác.

Thời gian đã qua đi gần sáu tiếng, cách mười hai tiếng vẫn còn hơn một nửa, dưới sự giúp đỡ của đám người Khương Thế Thành, Tề Minh quả thật đã có được không ít linh dược.

Trong đó.

Linh dược Luyện Khí kỳ hạ phẩm thu hoạch được ba mươi tám gốc, linh dược Luyện Khí kỳ trong phẩm được mười tám gốc, linh dược Luyện Khí kỳ thượng phẩm tám gốc, linh dược Luyện Khí kỳ tuyệt phẩm ba gốc.

Cộng tất cả lại.

Điểm số của Tề Minh là một trăm ba mươi điểm.

Thật ra đã không ít rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên.

Điểm khó lớn nhất của trận khảo hạch này chính là ở chỗ, tất cả đệ tử tạp dịch đều không biết điểm số của những đệ tử tạp dịch khác, cho nên, tất cả đệ tử tạp dịch căn bản không rõ số lượng linh dược trong tay rốt cuộc đã đủ để tiến vào mười người đầu tiên hay chưa.

Do đó.

Tất cả các đệ tử tạp dịch chỉ có thể liều mạng thu thập linh dược, tăng thêm điểm số của mình.

Còn có một điều quan trong nhất.

Trong một trăm hai mươi đệ tử tạp dịch.

Chỉ có linh dược thu thập được của mười đệ tử tạp dịch xếp hạng đầu tiên có thể thuộc về bản thân, có thể bán lại cho tông môn, tông môn sẽ thu mua với cái giá tuyệt đối công bằng, sẽ là một khoản thu nhập linh thạch số lượng không nhỏ.

Tuy nhiên.

Mười hạng đầu trở xuống.

Linh dược mà tất cả đệ tử tạp dịch thu thập được chỉ có một phần có thể thuộc về bản thân, chín phần linh dược còn lại đều phải bị tông môn thu hồi.

Dù sao.

Vốn dĩ bí cảnh Thiên Khôi chính là của Thiên Khải tông.

Đương nhiên.

Sản phẩm bên trong bí cảnh Thiên Khôi xuất ra lý nên thuộc về Thiên Khải tông.

“Sư huynh.”

Khương Thế Thành hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Sơn cốc Lạc Nhật.”

Tề Minh nói.

“Các ngươi không thể đi đâu cả.”

Tuy nhiên.

Ngay vào lúc này.

Tình huống bất ngờ vẫn là đã xảy ra.

Ngay phía trước.

Có một đệ tử tạp dịch tóc đen mắt xanh đi ra từ phía sau tảng đá lớn bên cạnh, đi theo phía sau hắn còn có từng con Cự Hung Lang hình thể to lớn.

Cự Hung Lang.

Một trong những yêu thú phổ biến nhất trong bí cảnh Thiên Khôi, thích sống theo đàn, số lượng cực nhiều, dưới tình huống kết bè kết đội có lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

“Là ngươi.”

Tề Minh nhìn thấy đệ tử tạp dịch này, chỉ là liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Chính là đệ tử tạp dịch mà hắn cảm nhận được có yêu khí khi vừa tiến vào bí cảnh Thiên Khôi trước đó kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ rằng sẽ gặp mặt ở loại tình cảnh này.

“Đây...”

Đám người Khương Thế Thành nhìn thấy một màn trước mắt, trên mặt đã lộ ra vẻ kinh hãi, kinh hô nói: “Yêu khí dày đặc, điều động đàn sói, ngươi... Ngươi thế mà lại là yêu tu!!!”

“Đây là chuyện gì vậy?”

Da đầu Khương Thế Thành tê dại, “Tại sao bên trong bí cảnh Thiên Khôi lại có yêu tu trà trộn vào? Đây là khảo hạch ngoại môn đấy, không lâu trước đó đã loại bỏ một nhóm gian tế Ma Tông, hiện tại lại xuất hiện yêu tu.”

“Phiền phức rồi.”

Sắc mặt Trương Kiến Văn trắng bệch, nhìn Cự Hung Lang đã dần dần xúm lại, không nhịn được lui về phía sau nửa bước, “Yêu tu tiến vào bí cảnh Thiên Khôi, đây là đang mưu đồ thứ gì? Lẽ nào lời đồn truyền thừa Thiên Khôi là thật?”

“Nhiều Cự Hung Lang như vậy, còn có một yêu tu không biết tu vi cụ thể, chúng... chúng ta sợ là không đánh lại được đâu!”

Nhậm Khả Thuận đã bắt đầu hoảng sợ.

“Sư... Sư huynh...”

Lưu Nhị Đản nuốt nước miếng, nhìn về phía Tề Minh, hỏi: “Hiện... Hiện tại chúng ta phải làm sao đây?”

Ánh mắt của đám người Khương Thế Thành rơi ở trên người Tề Minh, lúc này mới phản ứng lại, hiện tại bọn họ đi theo một vị sư huynh đại nhân thực lực mạnh mẽ đấy.

Có sư huynh đại nhân ở đây, bọn họ còn cần phải sợ sao?

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Tâm trạng của bọn họ lập tức đã bình tĩnh hơn không ít, giống như đã tìm được người đáng tin cậy, đang chờ đợi Tề Minh trả lời.

“Khụ khụ, hay là mấy người các ngươi cản ở phía trước một chút trước?”

Tề Minh khẽ ho một tiếng, sau đó nói: “Sau đó sư huynh ta lập tức đi tìm cứu binh?”

“!!!”

Đám người Khương Thế Thành trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp!

Trận chiến cũng vẫn chưa bắt đầu đâu, ngươi đã muốn coi mấy người bọn ta làm những đứa con bị bỏ rơi để kéo dài thời gian chạy trốn cho ngươi? Tâm địa thiện lương đã nói đâu rồi? Đệ tử ưu tú nhất từ trước đến nay của Thiên Khải tông đã nói đâu rồi?

Hình tượng đại lão đã sụp đổ rồi đấy!

“Ha ha ha...”

Yêu tu tóc đen mắt xanh kia cười ra tiếng, ánh mắt nhìn đám người Tề Minh giống như đang nhìn những cái xác chết, nói: “Truyền thừa Thiên Khôi cần phải đầy đủ linh hồn mới có thể hoàn toàn mở ra.”

“Năm người các ngươi cứ trở thành vật liệu mở ra truyền thừa Thiên Khôi đi.”

“Đàn Cự Hung Lang!”

“Giết cho ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch (Bản Dịch)

Số ký tự: 0