Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Hợp Tác (2)
Trạch Lan
2024-08-05 11:52:43
Mục Tinh điều chỉnh giọng nói, nghiêm chỉnh sắc mặt: "Không đùa, mấy vị thúc thúc thẩm thẩm đại gia nãi nãi, con tuyên bố, chúng ta vừa mới phát sóng trực tiếp hai giờ, đơn đặt hàng trên mạng cộng lại tổng cộng bán ra..."
"Hơn mười vạn cân!"
"Thật sự!"
"Khặc khặc! Chỉ hai giờ? Đã bán nhiều như vậy?"
" Trên mạng này đặt hàng không phải giả chứ? Thật sự có nhiều người mua quả hồng của chúng ta như vậy sao? Đừng để đến lúc đó gửi tiền ra ngoài không có chứ? "
Phương thúc trừng mắt nhìn Triệu nãi nãi đang nói: "A thẩm, lời này của thẩm nói lung tung rồi, Yến tử nhà thím chưa từng mua đồ trên mạng cho thím à?"
Triệu nãi nãi bị chọc tức cũng không tức giận, trên mặt nở nụ cười: "Ta đây không phải, không thể tin được sao?"
Mục Tinh cười nói: "Đều là thật! Cho nên mọi người đừng hoài nghi, mấy ngày nay chúng ta, nhanh chóng chuẩn bị đồ đóng gói kỹ càng, muốn nhờ người hỗ trợ cũng nhanh nhah mời sớm, qua mấy ngày, liền bắt đầu thật sự rất bận rộn."
"Đúng đúng đúng! Ta muốn gọi điện thoại cho nhà em gái của ta, đến lúc đó đến giúp đỡ hái quả hồng."
"Trước tiên hái trên núi nhà ai đây?"
"Lư thúc, hái trước đi, Tiểu Bân vừa khai giảng, đang lúc cần đóng tiền."
"Không phải nhà Triệu nãi nãi muốn xây nhà sao? Cũng đang rất cần tiền."
"..."
Mục Tinh mỉm cười nhìn mọi người bàn bạc vô cùng náo nhiệt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái yên tĩnh.
Đúng lúc này trời vừa nắng, ánh nắng xuyên qua tầng tầng mây đen, ánh sáng sáng ngời bao phủ toàn bộ thôn Tiểu Khê, ấm áp lại an bình.
Tựa như nụ cười trên mặt các trưởng bối lúc này.
Tất cả mọi thứ đều càng ngày càng tốt.
*
Buổi chiều, Mục Tinh ngủ trưa tỉnh lại, vừa rửa mặt tỉnh táo một chút, chợt nghe Phương thúc bên ngoài đang gọi tên mình.
Cậu đi ra ngoài, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một chiếc xe, ba người xa lạ đứng ở bên cạnh Phương thúc hàn huyên.
Thấy cậu đi ra, Phương thúc có chút kích động kéo tay của cậu: "Mấy người này là lãnh đạo của chính phủ huyện, nghe nói thôn Tiểu Khê chúng ta phát sóng trực tiếp chuyện bán hồng, cố ý tới tìm con."
Phương thúc thật sự kích động, đối với lão nhân gia ở tuổi này mà nói, nhân viên chính phủ, đó chính là trời sinh mang theo hào quang.
Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong ba người vội vàng nói: " Lãnh đạo gì chứ, lão nhân gia khách khí rồi."
Hắn có chút phúc hậu, khuôn mặt đôn hậu hiền lành, vừa thấy Mục Tinh, ánh mắt liền sáng lên, đi tới đưa tay: "Cậu chính là Mục Tinh đi, tôi tên Uông Học Cường, là phó cục trưởng Cục chấn hưng nông thôn huyện Tân Thành chúng ta."
Hắn còn chủ động lấy ra chứng nhận công việc của mình.
Mục Tinh cùng bọn họ nắm tay nhau: "Chào mọi người."
Hắn mời mấy người vào phòng, pha trà mời khách.
Uông Học Cường không kịp chờ đợi hỏi: "Tôi vừa mới nghe chú Phương nói, thành quả phát sóng trực tiếp của thôn Tiểu Khê chúng ta hôm nay vô cùng tốt?"
Mục Tinh gật gật đầu, cũng không khiêm tốn: "Là rất tốt."
Uông Học Cường nói: " Thực không dám giấu diếm, hôm nay chúng tôi đến, chính là muốn cùng cậu hợp tác."
Mục Tinh hỏi: "Hợp tác gì?"
Hơn một giờ sau, ba người rời khỏi Mục Tinh gia.
Văn Dương lái xe nói: "Uông cục, ngài nói Mục Tinh hắn có thể đáp ứng hợp tác với chúng ta hay không?"
Uông Học gượng cười khổ: "Không biết, Mục Tinh không mưu cầu nổi tiếng, chúng ta mời hắn hỗ trợ cũng không đưa ra được giá cao gì, hắn nếu không muốn cũng có thể hiểu được."
Năm nay huyện Tân Thành mưa thuận gió hòa, sản lượng thu hoạch cây trồng phong phú. Các nhà nông vui vẻ lại phiền muộn.
Vui vẻ là bởi vì quả lớn chất đống, nhưng huyện Tân Thành ở nơi hẻo lánh, không nói trong nước, ở trong tỉnh đều nghèo khó, giao thông cũng không phát triển.
Quá nhiều thứ đọng lại không bán được.
Không ít nhà nông mặt mày ủ rũ, chính phủ cũng đang cố gắng nghĩ cách giúp mọi người mở rộng lượng tiêu thụ.
Mục Tinh đột nhiên phát sóng trực tiếp giúp cho bọn họ một ít ý tưởng, bọn họ cũng thử dùng tiền mời người phát sóng trực tiếp tuyên truyền, nhưng streamer lớn giá cả cao mà công việc đã quá bận rộn, streamer nhỏ livestream mấy tiếng đồng hồ hiệu quả cũng không lớn.
Hôm nay nhìn thấy Mục Tinh chính thức kết nối, hiệu quả tuyên truyền vô cùng tốt, Uông Học Cường quyết định tự mình tới một chuyến.
Trong nhà Mục Tinh.
Trên mặt bàn trước mặt cậu đặt một chồng văn kiện thật dày, mở ra, bên trong là một ít giới thiệu về huyện Tân Thành, trọng điểm là sản nghiệp chủ yếu của huyện Tân Thành, cùng với tình huống của đám nông dân trồng trái cây năm nay, còn kèm theo rất nhiều ảnh chụp.
Có thể nhìn ra được, người làm phần tư liệu này cực dụng tâm.
Uông Học Cường cũng vô cùng thẳng thắn thành khẩn, hắn không bày uy quyền quan lớn, nói ra hết, trực tiếp thừa nhận, nếu mời Mục Tinh mở rộng, một phần thù lao sẽ do chính phủ huyện phụ cấp, một phần là do nhà nông tự mình chi, cho nên không cho được giá quá cao.
"Hơn mười vạn cân!"
"Thật sự!"
"Khặc khặc! Chỉ hai giờ? Đã bán nhiều như vậy?"
" Trên mạng này đặt hàng không phải giả chứ? Thật sự có nhiều người mua quả hồng của chúng ta như vậy sao? Đừng để đến lúc đó gửi tiền ra ngoài không có chứ? "
Phương thúc trừng mắt nhìn Triệu nãi nãi đang nói: "A thẩm, lời này của thẩm nói lung tung rồi, Yến tử nhà thím chưa từng mua đồ trên mạng cho thím à?"
Triệu nãi nãi bị chọc tức cũng không tức giận, trên mặt nở nụ cười: "Ta đây không phải, không thể tin được sao?"
Mục Tinh cười nói: "Đều là thật! Cho nên mọi người đừng hoài nghi, mấy ngày nay chúng ta, nhanh chóng chuẩn bị đồ đóng gói kỹ càng, muốn nhờ người hỗ trợ cũng nhanh nhah mời sớm, qua mấy ngày, liền bắt đầu thật sự rất bận rộn."
"Đúng đúng đúng! Ta muốn gọi điện thoại cho nhà em gái của ta, đến lúc đó đến giúp đỡ hái quả hồng."
"Trước tiên hái trên núi nhà ai đây?"
"Lư thúc, hái trước đi, Tiểu Bân vừa khai giảng, đang lúc cần đóng tiền."
"Không phải nhà Triệu nãi nãi muốn xây nhà sao? Cũng đang rất cần tiền."
"..."
Mục Tinh mỉm cười nhìn mọi người bàn bạc vô cùng náo nhiệt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái yên tĩnh.
Đúng lúc này trời vừa nắng, ánh nắng xuyên qua tầng tầng mây đen, ánh sáng sáng ngời bao phủ toàn bộ thôn Tiểu Khê, ấm áp lại an bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tựa như nụ cười trên mặt các trưởng bối lúc này.
Tất cả mọi thứ đều càng ngày càng tốt.
*
Buổi chiều, Mục Tinh ngủ trưa tỉnh lại, vừa rửa mặt tỉnh táo một chút, chợt nghe Phương thúc bên ngoài đang gọi tên mình.
Cậu đi ra ngoài, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một chiếc xe, ba người xa lạ đứng ở bên cạnh Phương thúc hàn huyên.
Thấy cậu đi ra, Phương thúc có chút kích động kéo tay của cậu: "Mấy người này là lãnh đạo của chính phủ huyện, nghe nói thôn Tiểu Khê chúng ta phát sóng trực tiếp chuyện bán hồng, cố ý tới tìm con."
Phương thúc thật sự kích động, đối với lão nhân gia ở tuổi này mà nói, nhân viên chính phủ, đó chính là trời sinh mang theo hào quang.
Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong ba người vội vàng nói: " Lãnh đạo gì chứ, lão nhân gia khách khí rồi."
Hắn có chút phúc hậu, khuôn mặt đôn hậu hiền lành, vừa thấy Mục Tinh, ánh mắt liền sáng lên, đi tới đưa tay: "Cậu chính là Mục Tinh đi, tôi tên Uông Học Cường, là phó cục trưởng Cục chấn hưng nông thôn huyện Tân Thành chúng ta."
Hắn còn chủ động lấy ra chứng nhận công việc của mình.
Mục Tinh cùng bọn họ nắm tay nhau: "Chào mọi người."
Hắn mời mấy người vào phòng, pha trà mời khách.
Uông Học Cường không kịp chờ đợi hỏi: "Tôi vừa mới nghe chú Phương nói, thành quả phát sóng trực tiếp của thôn Tiểu Khê chúng ta hôm nay vô cùng tốt?"
Mục Tinh gật gật đầu, cũng không khiêm tốn: "Là rất tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uông Học Cường nói: " Thực không dám giấu diếm, hôm nay chúng tôi đến, chính là muốn cùng cậu hợp tác."
Mục Tinh hỏi: "Hợp tác gì?"
Hơn một giờ sau, ba người rời khỏi Mục Tinh gia.
Văn Dương lái xe nói: "Uông cục, ngài nói Mục Tinh hắn có thể đáp ứng hợp tác với chúng ta hay không?"
Uông Học gượng cười khổ: "Không biết, Mục Tinh không mưu cầu nổi tiếng, chúng ta mời hắn hỗ trợ cũng không đưa ra được giá cao gì, hắn nếu không muốn cũng có thể hiểu được."
Năm nay huyện Tân Thành mưa thuận gió hòa, sản lượng thu hoạch cây trồng phong phú. Các nhà nông vui vẻ lại phiền muộn.
Vui vẻ là bởi vì quả lớn chất đống, nhưng huyện Tân Thành ở nơi hẻo lánh, không nói trong nước, ở trong tỉnh đều nghèo khó, giao thông cũng không phát triển.
Quá nhiều thứ đọng lại không bán được.
Không ít nhà nông mặt mày ủ rũ, chính phủ cũng đang cố gắng nghĩ cách giúp mọi người mở rộng lượng tiêu thụ.
Mục Tinh đột nhiên phát sóng trực tiếp giúp cho bọn họ một ít ý tưởng, bọn họ cũng thử dùng tiền mời người phát sóng trực tiếp tuyên truyền, nhưng streamer lớn giá cả cao mà công việc đã quá bận rộn, streamer nhỏ livestream mấy tiếng đồng hồ hiệu quả cũng không lớn.
Hôm nay nhìn thấy Mục Tinh chính thức kết nối, hiệu quả tuyên truyền vô cùng tốt, Uông Học Cường quyết định tự mình tới một chuyến.
Trong nhà Mục Tinh.
Trên mặt bàn trước mặt cậu đặt một chồng văn kiện thật dày, mở ra, bên trong là một ít giới thiệu về huyện Tân Thành, trọng điểm là sản nghiệp chủ yếu của huyện Tân Thành, cùng với tình huống của đám nông dân trồng trái cây năm nay, còn kèm theo rất nhiều ảnh chụp.
Có thể nhìn ra được, người làm phần tư liệu này cực dụng tâm.
Uông Học Cường cũng vô cùng thẳng thắn thành khẩn, hắn không bày uy quyền quan lớn, nói ra hết, trực tiếp thừa nhận, nếu mời Mục Tinh mở rộng, một phần thù lao sẽ do chính phủ huyện phụ cấp, một phần là do nhà nông tự mình chi, cho nên không cho được giá quá cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro