Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Hợp Tác (3)
Trạch Lan
2024-08-05 11:52:43
"Cậu yên tâm, cứ hoàn toàn xem chúng ta như hợp tác thương nghiệp bình thường, có nguyện ý hay không đều tùy vào ý nguyện cá nhân của cậu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành vi ép buộc nào, cậu cũng không cần lo lắng ảnh hưởng đến sự nghiệp phát sóng trực tiếp của mình." Uông phó cục trước khi rời đi luôn luôn bảo cậu đừng có áp lực tâm lý.
Mục Tinh không lập tức đáp ứng, chỉ nói mình phải suy nghĩ một chút.
Cậu tốn gần hai giờ nghiêm túc xem xong tất cả tư liệu trên bàn, những thứ này đủ để thấy người sau lưng có thái độ gì với chuyện này.
Sau đó cậu bấm số điện thoại đối phương để lại.
"Uông cục trưởng, tôi là Mục Tinh." Mục Tinh vuốt vuốt con mắt chua xót, nói: "Chuyện ngài nói ban nãy, tôi đáp ứng."
"Thật sao?" Cục trưởng Uông mừng rỡ: "Vậy cậu xem lúc nào thuận tiện đến giúp chúng tôi phát sóng trực tiếp? Có yêu cầu thiết bị gì cứ trực tiếp nói với tôi, chúng tôi nhất định tận lực đáp ứng."
Mục Tinh lắc đầu: "Thực sự tôi không có yêu cầu gì, nhưng mà thời gian phải đợi một chút, tôi phải chuẩn bị tốt chuyện ở thôn Tiểu Khê trước mới được."
"Đó là đương nhiên."
Mục Tinh còn nói thêm: "Về phần thù lao..."
Uông Học Cường trong lòng lộp bộp một cái, nói: "Nếu ngươi không hài lòng, thù lao chúng ta còn có thể thương lượng tiếp."
"Ngài hiểu lầm." Mục Tinh nói, "Ý của tôi là, thù lao cũng không cần."
"A?"
Mục Tinh ngữ khí thành khẩn: "Tôi không phải rất thiếu tiền, tôi phát trực tiếp kiếm rất nhiều. Hơn nữa, tôi đang lo không biết phát sóng trực tiếp thứ gì, tiếp tục bán hàng còn có thể giúp tôi gia tăng nhân khí."
Đây là lời nói thật, cho dù mỗi lần phát sóng trực tiếp đều nhấn mạnh người hâm mộ không được tặng quà, nhưng với nền tảng của một người hâm mộ khổng lồ, lợi nhuận của cậu vẫn có chút khả quan.
Uông Học Cường trầm mặc một chút, mới thở dài nói: "Tiểu Mục à, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Tôi đại biểu đám người trồng trọt quả ở huyện Tân Thành chúng ta, cám ơn ngươi."
Hắn trịnh trọng nói: "Cậu yên tâm, cậu giúp dân chúng làm việc thật, bên ủy thác tuyên truyền cũng sẽ hết sức giúp cậu làm tuyên truyền, sẽ không để cho công thần mai một."
"Đừng!" Mục Tinh vội vàng nói: "Cái này không cần. Hơn nữa tôi cũng có yêu cầu phát sóng trực tiếp."
"Cậu nói đi."
Mục Tinh nghiêm túc nói: "Chất lượng sản phẩm phải được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể kém. Fan tín nhiệm tôi, tôi không thể lừa bọn họ đúng không?"
Vừa nghe là cái này, Uông Học Cường lập tức cam đoan: "Cái này là hiển nhiên!"
"Vậy nếu không có việc gì." Mục Tinh nói ra, "Chờ vấn đề tiêu thụ ở thôn Tiểu Khê bên này giải quyết xong, tôi lại liên hệ ngài."
Cúp điện thoại, Mục Tinh duỗi lưng một cái, ngoài cửa sổ ánh nắng chiều đỏ rực rơi xuống một nửa, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cậu nghĩ, cuộc sống như vậy hình như cũng rất vui vẻ.
Nếu như hỏi chuyện nóng nhất trên mạng trong tuần này là gì, cư dân mạng chắc chắn sẽ trả lời: Một siêu cấp phú nhị đại nào đó cử hành một hôn lễ thế kỷ ở lâu đài cổ, Trác Văn Huyên mở chiếu phim cổ trang, còn có Mục Tinh live trực tiếp bán quả hồng.
Cái sau so với hai cái trước, thật sự là vô cùng không liên quan gì tới nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại thực sự hot, hơn nữa còn là vô cùng hot.
Mục Tinh dựa vào phát sóng trực tiếp lần này chiếm được vô số fan hâm mộ và hảo cảm, thành công xoay người, ngay cả antifan cũng ít đi rất nhiều.
Mấy ngày nay Mục Tinh rất bận, vội từ chối người muốn lôi kéo hợp tác.
Tuy cậu đã nhấn mạnh nhiều lần trong phòng phát sóng trực tiếp, bản thân không có ý định quay lại giới giải trí. Nhưng ai tin chứ?
Khuôn mặt như vậy, nhiệt độ khổng lồ như vậy, không vào giới giải trí, đáng tiếc biết bao?
Người nói cậu không am hiểu sân khấu, hát nhảy không được sao? Không sao, ai nói nhất định phải làm một thần tượng
Bây giờ đâu phải làm thần tượng trong giới giải trí là cả đời làm thần tượng, phần lớn là kiếm một ít fan, sau khi có được một chút danh tiếng, liền bắt đầu phát triển theo giới điện ảnh và truyền hình.
Cho dù Mục Tinh đối mặt màn ảnh cứng ngắc, không sao! Có gương mặt này, cộng thêm nhân khí của hắn giờ phút này, tỉ lệ người xem chí ít ổn một nửa.
Mục Tinh lại cúp điện thoại của một công ty giải trí, tự hỏi mình có muốn đổi số điện thoại di động hay không.
Đúng lúc này, lại một cuộc gọi nhỡ khác gọi tới.
Bởi vì phương thức liên lạc của mình cho nhà nông đã đáp ứng trợ giúp tuyên truyền phát sóng trực tiếp, Mục Tinh cũng không tiện cúp máy, sợ bỏ lỡ chính sự.
Cậu ấn nút kết nối: ‘Xin chào?"
Đối diện truyền đến giọng nói cười ha hả của Lý Hâm: "Là tôi a, Mục Tinh."
Mục Tinh: "?"
Cậu nghi hoặc hỏi: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Không phải là ý cậu đang nghĩ tới chứ?
Thật đúng là vậy.
Ngữ khí của Lý Hâm nhiệt tình, giống như quan hệ giữa hắn và Mục Tinh vô cùng tốt, chuyện hai năm qua chưa bao giờ xảy ra vậy.
Mục Tinh không lập tức đáp ứng, chỉ nói mình phải suy nghĩ một chút.
Cậu tốn gần hai giờ nghiêm túc xem xong tất cả tư liệu trên bàn, những thứ này đủ để thấy người sau lưng có thái độ gì với chuyện này.
Sau đó cậu bấm số điện thoại đối phương để lại.
"Uông cục trưởng, tôi là Mục Tinh." Mục Tinh vuốt vuốt con mắt chua xót, nói: "Chuyện ngài nói ban nãy, tôi đáp ứng."
"Thật sao?" Cục trưởng Uông mừng rỡ: "Vậy cậu xem lúc nào thuận tiện đến giúp chúng tôi phát sóng trực tiếp? Có yêu cầu thiết bị gì cứ trực tiếp nói với tôi, chúng tôi nhất định tận lực đáp ứng."
Mục Tinh lắc đầu: "Thực sự tôi không có yêu cầu gì, nhưng mà thời gian phải đợi một chút, tôi phải chuẩn bị tốt chuyện ở thôn Tiểu Khê trước mới được."
"Đó là đương nhiên."
Mục Tinh còn nói thêm: "Về phần thù lao..."
Uông Học Cường trong lòng lộp bộp một cái, nói: "Nếu ngươi không hài lòng, thù lao chúng ta còn có thể thương lượng tiếp."
"Ngài hiểu lầm." Mục Tinh nói, "Ý của tôi là, thù lao cũng không cần."
"A?"
Mục Tinh ngữ khí thành khẩn: "Tôi không phải rất thiếu tiền, tôi phát trực tiếp kiếm rất nhiều. Hơn nữa, tôi đang lo không biết phát sóng trực tiếp thứ gì, tiếp tục bán hàng còn có thể giúp tôi gia tăng nhân khí."
Đây là lời nói thật, cho dù mỗi lần phát sóng trực tiếp đều nhấn mạnh người hâm mộ không được tặng quà, nhưng với nền tảng của một người hâm mộ khổng lồ, lợi nhuận của cậu vẫn có chút khả quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uông Học Cường trầm mặc một chút, mới thở dài nói: "Tiểu Mục à, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Tôi đại biểu đám người trồng trọt quả ở huyện Tân Thành chúng ta, cám ơn ngươi."
Hắn trịnh trọng nói: "Cậu yên tâm, cậu giúp dân chúng làm việc thật, bên ủy thác tuyên truyền cũng sẽ hết sức giúp cậu làm tuyên truyền, sẽ không để cho công thần mai một."
"Đừng!" Mục Tinh vội vàng nói: "Cái này không cần. Hơn nữa tôi cũng có yêu cầu phát sóng trực tiếp."
"Cậu nói đi."
Mục Tinh nghiêm túc nói: "Chất lượng sản phẩm phải được kiểm tra nghiêm ngặt, không thể kém. Fan tín nhiệm tôi, tôi không thể lừa bọn họ đúng không?"
Vừa nghe là cái này, Uông Học Cường lập tức cam đoan: "Cái này là hiển nhiên!"
"Vậy nếu không có việc gì." Mục Tinh nói ra, "Chờ vấn đề tiêu thụ ở thôn Tiểu Khê bên này giải quyết xong, tôi lại liên hệ ngài."
Cúp điện thoại, Mục Tinh duỗi lưng một cái, ngoài cửa sổ ánh nắng chiều đỏ rực rơi xuống một nửa, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cậu nghĩ, cuộc sống như vậy hình như cũng rất vui vẻ.
Nếu như hỏi chuyện nóng nhất trên mạng trong tuần này là gì, cư dân mạng chắc chắn sẽ trả lời: Một siêu cấp phú nhị đại nào đó cử hành một hôn lễ thế kỷ ở lâu đài cổ, Trác Văn Huyên mở chiếu phim cổ trang, còn có Mục Tinh live trực tiếp bán quả hồng.
Cái sau so với hai cái trước, thật sự là vô cùng không liên quan gì tới nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại thực sự hot, hơn nữa còn là vô cùng hot.
Mục Tinh dựa vào phát sóng trực tiếp lần này chiếm được vô số fan hâm mộ và hảo cảm, thành công xoay người, ngay cả antifan cũng ít đi rất nhiều.
Mấy ngày nay Mục Tinh rất bận, vội từ chối người muốn lôi kéo hợp tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy cậu đã nhấn mạnh nhiều lần trong phòng phát sóng trực tiếp, bản thân không có ý định quay lại giới giải trí. Nhưng ai tin chứ?
Khuôn mặt như vậy, nhiệt độ khổng lồ như vậy, không vào giới giải trí, đáng tiếc biết bao?
Người nói cậu không am hiểu sân khấu, hát nhảy không được sao? Không sao, ai nói nhất định phải làm một thần tượng
Bây giờ đâu phải làm thần tượng trong giới giải trí là cả đời làm thần tượng, phần lớn là kiếm một ít fan, sau khi có được một chút danh tiếng, liền bắt đầu phát triển theo giới điện ảnh và truyền hình.
Cho dù Mục Tinh đối mặt màn ảnh cứng ngắc, không sao! Có gương mặt này, cộng thêm nhân khí của hắn giờ phút này, tỉ lệ người xem chí ít ổn một nửa.
Mục Tinh lại cúp điện thoại của một công ty giải trí, tự hỏi mình có muốn đổi số điện thoại di động hay không.
Đúng lúc này, lại một cuộc gọi nhỡ khác gọi tới.
Bởi vì phương thức liên lạc của mình cho nhà nông đã đáp ứng trợ giúp tuyên truyền phát sóng trực tiếp, Mục Tinh cũng không tiện cúp máy, sợ bỏ lỡ chính sự.
Cậu ấn nút kết nối: ‘Xin chào?"
Đối diện truyền đến giọng nói cười ha hả của Lý Hâm: "Là tôi a, Mục Tinh."
Mục Tinh: "?"
Cậu nghi hoặc hỏi: "Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Không phải là ý cậu đang nghĩ tới chứ?
Thật đúng là vậy.
Ngữ khí của Lý Hâm nhiệt tình, giống như quan hệ giữa hắn và Mục Tinh vô cùng tốt, chuyện hai năm qua chưa bao giờ xảy ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro