Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Thủy Quân Tới R...
Trạch Lan
2024-08-05 11:52:43
(Thuỷ quân: nhóm chuyên bình luận tung tin đồn trên mạng)
Hắn nói: "Mục Tinh à, công ty bên này đã thận trọng cân nhắc, phát ra lời mời chân thành với cậu. Chúng ta đã đưa ra đãi ngộ vô cùng hậu đãi, hi vọng cậu có thể cân nhắc ký kết với chúng ta một lần nữa."
Trong câu nói này có một điểm hắn không nói sai, hợp đồng mới được đãi ngộ vô cùng tốt, so với hợp đồng trước của Mục Tinh quả thực chính là chênh lệch giữa mẹ ruột và mẹ kế.
Đây cũng là bởi vì gần đây nhiệt độ Mục Tinh thực sự quá cao, mà mọi người trong nghề đều có chút liên hệ với nhau, đều biết hiện tại Mục Tinh vô cùng quý hiếm, đã có rất nhiều công ty lớn ném ra cành ô liu cho hắn.
Nếu bọn họ không bỏ ra chút vốn liếng, sợ là rất khó đạt được kết quả mong muốn.
Mục Tinh chỉ cảm thấy buồn cười, cậu cũng không muốn dây dưa gì với Lý Hâm, nói thẳng: "Là cái gì tự tin để cho các người cảm thấy tôi còn có thể ký kết với công ty mấy người?"
Lý Hâm nghẹn họng một chút, cười nói: "Trước kia có chuyện gì cũng là hiểu lầm thôi, cậu tốt xấu gì cũng xuất đạo ở công ty chúng ta, có thể có hôm nay, cũng có một phần ơn bồi dưỡng của công ty đối với cậu. Cậu có thể xem hợp đồng trước rồi mới quyết định, tin tưởng tôi, thành ý mà Chúng Tinh chúng ta đưa ra, tuyệt đối là những công ty khác không so được."
Mục Tinh lạnh lùng cự tuyệt: "A, không cần. Từ đầu đã nói trước tôi không có dự định vào giới giải trí, cho dù có, vậy cũng tuyệt đối không phải là Chúng tinh."
Lý Hâm chưa từ bỏ ý định: "Cậu đừng xúc động, đừng vội từ chối, tôi trước tiên làm văn kiện..."
Mục Tinh ngắt lời hắn: "Hiện tại tôi rất hoài nghi, có phải lúc tôi cáo biệt đã ra tay quá nhẹ hay không?"
Lý Hâm: "..."
Mục Tinh: "Cho nên khiến anh không cảm giác được tôi ghét các người bao nhiêu?"
Lý Hâm: "..."
Hắn hít sâu một hơi, muốn nhịn lửa giận, hai giây sau phát hiện không nhịn được, đang muốn cất cao giọng phun ra, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh bận rộn " tút tút".
Mục Tinh tắt máy ngang, thuận tiện kéo vào danh bạ chặn.
Lý Hâm:...
fuck!
Ngươi chờ đấy!
*
Mục Tinh đổi một thân áo dài, Lưu Học đã chờ ở bên ngoài.
"Đi thôi."
Lưu Học ít nói lần này lại nhìn cậu một cái, bộ dáng có chút do dự.
Mục Tinh bước chân dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
Lưu Học ho khan một tiếng: "Đúng vậy, ngươi có muốn thoa một cái kem chống nắng hay không?"
Mục Tinh:?
Cậu chăm chăm nhìn Lưu Học.
Lưu Học tiếp thu được ánh mắt của Mục Tinh, chỉ cảm thấy nhắc nhở một nam nhân bôi kem chống nắng giống như một tên ngốc, thậm chí không hiểu sao có chút biến thái.
Nhưng nghĩ đến lời dặn của vợ, hắn vẫn một hơi nói ra: "Vợ tôi nghe nói anh ngày ngày ở bên ngoài cũng không bôi kem chống nắng, vô cùng đau lòng, bảo tôi cần phải nhắc nhở cậu."
Trên thực tế, nguyên văn lời nói của vợ hắn kịch liệt hơn rất nhiều, biết Mục Tinh ngay cả chống nắng cũng không bôi, thiếu chút nữa ngất đi. Cái gì mà sao đẹp trai không thể bị giày xéo, mặt trời sẽ đem làn da mềm mại của hắn khi phơi nắng, nàng muốn đại diện các tỷ muội bảo vệ trai đẹp, nàng muốn mua kem chống nắng cho Tinh Tinh... Tóm lại khiến Lưu Học nghe mà ê răng.
Hắn nhịn không được nói: "Anh cũng mỗi ngày đi theo Mục Tinh chạy khắp núi, người vợ như em cũng nên mua cho ta một tuýp chứ nhỉ."
Một giây sau, vợ hắn trở nên lạnh lùng vô tình: "Kem chống nắng rất đắt, tại sao phải lãng phí ở trên người anh chứ."
Lưu Học:?
Nghĩ đến đây, Lưu Học chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thê lương.
Ánh mắt hắn nhìn Mục Tinh cũng nhịn không được mang theo chút vị chua.
Mục Tinh bị hắn nhìn có chút khó chịu, run một chút, mới nói: "Đại nam nhân bôi ba cái chống nắng ấy làm gì, đi thôi, đi làm việc đi!"
Chín giờ, khán giả đã lót dép ngồi canh giữ phòng phát sóng trực tiếp Mục Tinh, bọn họ muốn gặp nam nhân kia.
"Chào mọi người." Mục Tinh chào hỏi khán giả, chỉ chỉ phía sau: "Hôm nay bắt đầu hái quả hồng, hôm nay phát sóng trực tiếp hái quả hồng cho mọi người."
Cậu cười tủm tỉm nói: "Hôm nay hái quả hồng, sẽ nhanh chóng đóng gói xong, dựa theo trình tự đơn từ trước phát đến tay từng khách hàng một. Tôi biết mọi người chờ mong ngày này nhất định rất lâu rồi."
Mục Tinh hôm nay mặc một bộ áo dài tay màu xám không đáng chú ý, đội mũ rơm, cùng cách ăn mặc của các a thúc làm việc bên cạnh không có gì khác nhau. Nhưng mà màu da trắng nõn đến cơ hồ sáng bóng vẫn làm cho cậu thoạt nhìn cùng cách ăn mặc cùng công việc này không hợp nhau.
[Hôm nay sao vẫn là Tinh Tinh vô cùng xinh đẹp.]
[Kỳ thật ta cũng không có mong đợi gì nhiều với quả hồng như vậy, ta mong đợi nhất vẫn là coi Tinh Tinh]
[Hừ, chỉ có cái bộ dáng da mịn thịt mềm này, ngươi nói với ta là đứa trẻ nghèo từ nhỏ lớn lên trong núi?]
Hắn nói: "Mục Tinh à, công ty bên này đã thận trọng cân nhắc, phát ra lời mời chân thành với cậu. Chúng ta đã đưa ra đãi ngộ vô cùng hậu đãi, hi vọng cậu có thể cân nhắc ký kết với chúng ta một lần nữa."
Trong câu nói này có một điểm hắn không nói sai, hợp đồng mới được đãi ngộ vô cùng tốt, so với hợp đồng trước của Mục Tinh quả thực chính là chênh lệch giữa mẹ ruột và mẹ kế.
Đây cũng là bởi vì gần đây nhiệt độ Mục Tinh thực sự quá cao, mà mọi người trong nghề đều có chút liên hệ với nhau, đều biết hiện tại Mục Tinh vô cùng quý hiếm, đã có rất nhiều công ty lớn ném ra cành ô liu cho hắn.
Nếu bọn họ không bỏ ra chút vốn liếng, sợ là rất khó đạt được kết quả mong muốn.
Mục Tinh chỉ cảm thấy buồn cười, cậu cũng không muốn dây dưa gì với Lý Hâm, nói thẳng: "Là cái gì tự tin để cho các người cảm thấy tôi còn có thể ký kết với công ty mấy người?"
Lý Hâm nghẹn họng một chút, cười nói: "Trước kia có chuyện gì cũng là hiểu lầm thôi, cậu tốt xấu gì cũng xuất đạo ở công ty chúng ta, có thể có hôm nay, cũng có một phần ơn bồi dưỡng của công ty đối với cậu. Cậu có thể xem hợp đồng trước rồi mới quyết định, tin tưởng tôi, thành ý mà Chúng Tinh chúng ta đưa ra, tuyệt đối là những công ty khác không so được."
Mục Tinh lạnh lùng cự tuyệt: "A, không cần. Từ đầu đã nói trước tôi không có dự định vào giới giải trí, cho dù có, vậy cũng tuyệt đối không phải là Chúng tinh."
Lý Hâm chưa từ bỏ ý định: "Cậu đừng xúc động, đừng vội từ chối, tôi trước tiên làm văn kiện..."
Mục Tinh ngắt lời hắn: "Hiện tại tôi rất hoài nghi, có phải lúc tôi cáo biệt đã ra tay quá nhẹ hay không?"
Lý Hâm: "..."
Mục Tinh: "Cho nên khiến anh không cảm giác được tôi ghét các người bao nhiêu?"
Lý Hâm: "..."
Hắn hít sâu một hơi, muốn nhịn lửa giận, hai giây sau phát hiện không nhịn được, đang muốn cất cao giọng phun ra, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh bận rộn " tút tút".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Tinh tắt máy ngang, thuận tiện kéo vào danh bạ chặn.
Lý Hâm:...
fuck!
Ngươi chờ đấy!
*
Mục Tinh đổi một thân áo dài, Lưu Học đã chờ ở bên ngoài.
"Đi thôi."
Lưu Học ít nói lần này lại nhìn cậu một cái, bộ dáng có chút do dự.
Mục Tinh bước chân dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
Lưu Học ho khan một tiếng: "Đúng vậy, ngươi có muốn thoa một cái kem chống nắng hay không?"
Mục Tinh:?
Cậu chăm chăm nhìn Lưu Học.
Lưu Học tiếp thu được ánh mắt của Mục Tinh, chỉ cảm thấy nhắc nhở một nam nhân bôi kem chống nắng giống như một tên ngốc, thậm chí không hiểu sao có chút biến thái.
Nhưng nghĩ đến lời dặn của vợ, hắn vẫn một hơi nói ra: "Vợ tôi nghe nói anh ngày ngày ở bên ngoài cũng không bôi kem chống nắng, vô cùng đau lòng, bảo tôi cần phải nhắc nhở cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên thực tế, nguyên văn lời nói của vợ hắn kịch liệt hơn rất nhiều, biết Mục Tinh ngay cả chống nắng cũng không bôi, thiếu chút nữa ngất đi. Cái gì mà sao đẹp trai không thể bị giày xéo, mặt trời sẽ đem làn da mềm mại của hắn khi phơi nắng, nàng muốn đại diện các tỷ muội bảo vệ trai đẹp, nàng muốn mua kem chống nắng cho Tinh Tinh... Tóm lại khiến Lưu Học nghe mà ê răng.
Hắn nhịn không được nói: "Anh cũng mỗi ngày đi theo Mục Tinh chạy khắp núi, người vợ như em cũng nên mua cho ta một tuýp chứ nhỉ."
Một giây sau, vợ hắn trở nên lạnh lùng vô tình: "Kem chống nắng rất đắt, tại sao phải lãng phí ở trên người anh chứ."
Lưu Học:?
Nghĩ đến đây, Lưu Học chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thê lương.
Ánh mắt hắn nhìn Mục Tinh cũng nhịn không được mang theo chút vị chua.
Mục Tinh bị hắn nhìn có chút khó chịu, run một chút, mới nói: "Đại nam nhân bôi ba cái chống nắng ấy làm gì, đi thôi, đi làm việc đi!"
Chín giờ, khán giả đã lót dép ngồi canh giữ phòng phát sóng trực tiếp Mục Tinh, bọn họ muốn gặp nam nhân kia.
"Chào mọi người." Mục Tinh chào hỏi khán giả, chỉ chỉ phía sau: "Hôm nay bắt đầu hái quả hồng, hôm nay phát sóng trực tiếp hái quả hồng cho mọi người."
Cậu cười tủm tỉm nói: "Hôm nay hái quả hồng, sẽ nhanh chóng đóng gói xong, dựa theo trình tự đơn từ trước phát đến tay từng khách hàng một. Tôi biết mọi người chờ mong ngày này nhất định rất lâu rồi."
Mục Tinh hôm nay mặc một bộ áo dài tay màu xám không đáng chú ý, đội mũ rơm, cùng cách ăn mặc của các a thúc làm việc bên cạnh không có gì khác nhau. Nhưng mà màu da trắng nõn đến cơ hồ sáng bóng vẫn làm cho cậu thoạt nhìn cùng cách ăn mặc cùng công việc này không hợp nhau.
[Hôm nay sao vẫn là Tinh Tinh vô cùng xinh đẹp.]
[Kỳ thật ta cũng không có mong đợi gì nhiều với quả hồng như vậy, ta mong đợi nhất vẫn là coi Tinh Tinh]
[Hừ, chỉ có cái bộ dáng da mịn thịt mềm này, ngươi nói với ta là đứa trẻ nghèo từ nhỏ lớn lên trong núi?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro