Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 12

Lục Hải Trịnh

2024-07-18 01:40:52

Nhìn bóng lưng của Lưu Uyển xa dần Tề Lạc mới dần hoàn hồn lại, thấy Lưu Uyển không có ý định đi cùng mình. Tề Lạc cũng không muốn ép buộc vậy là cùng đàn em mình rời khỏi nơi này.

Bên này Lưu Uyển sau khi rời khỏi Lưu Uyển vẫn tiếp tục đi dọa xung quanh,

cậu chơi rất vui vẻ nhìn có vẻ như không phải là cậu không có thời gian gì cả, mà là do cậu có muốn tốn chút thời gian với người khác hay không thôi.

Đối với Lưu Uyển mà nói chả có việc gì quan trọng bằng niềm vui của mình được, mấy cái như đấu đá nhau hay thế giới có gặp nguy hiểm thì Lưu Uyển cũng không quan tâm, dù gì đi nữa sau khi cậu chết.

Thì bản thân Lưu Uyển cũng sẽ xuyên qua thế giới khác mà thôi, có thể bạn cảm thấy Lưu Uyển khá vô tâm, ừ cũng đúng thôi cậu thật sự rất vô tâm.

Cậu chằng hề quan tâm đến sống chết của người khác chút nào, cậu luôn thích làm theo ý mình hơn là suy nghĩ cho người khác. Thậm chí nếu ai làm gì cậu, Lưu Uyển cũng không hề nhân từ mà cho đối phương một nhát chí mạng đâu.

Đang chơi hay say mà 2 tiếng cũng nhanh qua đi, âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên.

[ Đinh... Nhiệm vụ mới đã được mở khóa, nhiệm lần này là:“ Đi tìm Tề Lạc mời hắn tham gia một trò chơi mạo hiểm bất kì với mình, hoàn thành nhiệm vụ + 500 điềm thưởng, không hoàn thành - 1000 điểm thưởng, thời hạn nhiệm vụ là 8 tiếng “.

Lưu Uyển:“..” Σ(O_O)

Má cái quái gì vậy aaa..

Tại sao lại còn có nhiệm vụ như vậy hả trời ơi, cậu vừa rồi mới rời đi, mới rời đó hiểu không. Bây giờ lại đi giao cái nhiệm vụ này bắt cậu đi tìm tên Tề Lạc, đùa nhau đấy à.... cái trò chơi ăn hại này.

Đây nhất định là đang hố người, không đi không đi nhất định cậu sẽ không đi, muốn trừ điểm thì trừ đi....

...

Tề Lạc sau khi rời khỏi trở về căn cứ của mình trong lòng anh thầm nhớ lại lời nói của Lưu Uyển lúc đó, anh không biết Lưu Uyển nói như vậy là có ý gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như không phải Tề Lạc đã trùng sinh thì căn bản sẽ không tin tưởng lời của Lưu Uyển nói, đặc biệt khi cậu nói câu đó Tề Lạc nhận ra Lưu Uyển không hề nói dối.

Giọng nói tuy có vẻ tùy ý và khá thờ ơ nhưng sự tin trong đó như rất chắc chắn vậy, chả lẽ Lưu Uyển đã biết chuyện gì đó.

Đúng lúc này Tề Lạc nhận được cuộc gọi, nhìn số máy gọi đến Tề Lạc ấn nhận.

[ Lão đại chúng tôi đã tìm được dược liệu rồi, nhưng tình hình hiện tại gặp chút khó khăn chúng tôi không thể lấy nó xuống được, phải làm sao đây lão đại ]

Tề Lạc nghe chợt nhíu mày nói:“ Sao không lấy xuống được, chả phải trước đó đã nói cách lấy ra rồi sao “.

[ Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng làm theo cách mà ngài chỉ nhưng mấy lần đều không thành công, nên hiện tại tình hình không được khả quan lắm, không còn cách nào khác chúng tôi mới phải gọi cho ngài ]

Tề Lạc nghe xong liền tỉnh táo lần này trùng sinh mọi thứ anh đã chuẩn bị sớm hơn dự liệu, kiếp trước lúc đó cũng gặp trường hợp như vậy không thể lấy xuống được dược liệu đó, mất một khoảng thời gian cuối cùng mới tìm ra được cách, nhưng chả phải anh đã nói cách lấy ra rồi sao.

Hiện tại sao lại không lấy xuống được chả lẽ... Tề Lạc chợt nhớ những gì mà Lưu Uyển đã nói trước đó, trong lòng chợt lạnh ánh mắt anh tối đi, bởi anh không dám xác nhận cũng không biết sợ hãi điều gì.

Cuối cùng Tề Lạc kêu họ quay về trước tình hình lúc khác tính toán sau, nếu ở đó quá lâu mà bị phát hiện sẽ không hay.

Đàn em nghe thấy vậy cũng không nghĩ nhiều làm theo yêu cầu lão đại mình, lần lượt dọn sạch hiện trường nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Tề Lạc sau khi dặn dò xong cũng không ở yên, anh quyết định phải đến thử nơi đó xem thử nhưng lần này Tề Lạc sẽ đi một mình.

Tại thành phố Y ngoài trời bắt đầu dần tối lại không khí hôm nay lạnh hơn so với ngày thường, xung quanh đầy những người đi lại bọn họ đều đang trên đường trở về, sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Có người thì nắm tay nhau đi dạo xung quay, mỉm cười trò chuyện cuộc sống hàng ngày. Mọi thứ dường như rất đỗi bình thường nhưng họ lại không hề hay biết, thế giới của bọn họ đang dần biến đổi mà biến đổi đó sẽ làm mọi thứ trên Trái Đất gần như bị hủy diệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba tiếng trôi qua Lưu Uyển cuối cùng cũng tìm được Tề Lạc, nếu không phải cái hệ thống tích sự này làm cậu không biết làm sao, tìm trong cửa hàng một hồi cuối cùng cũng tìm ra được thứ có ích. Cậu đã mất không biết bao nhiêu là điểm để mua vật phẩm test thử công dụng của nó.

Đến nỗi còn nợ điểm của hệ thống nếu không phải trước đó Lưu Uyển từng xuyên qua nhiều thế giới, có một số đồ vật nhìn hình cũng nhớ tác dụng của nó. Không thì chắc khả năng cao cậu không thể tìm ra được cái mình muốn trong cái cửa hàng hệ thống này luôn á.

Đừng hỏi tại sao cậu quyết định đi làm nhiệm vụ bởi ai biết được sau khi trừ điểm, hệ thống còn cho cái nhiệm vụ gì khác, trừ điểm nhiều hơn thì sao, cái quan trọng có khi không những chỉ dừng lại ở trừ điểm. Dù trước đó hệ thống cũng từng nhắc tới tùy vào mức độ của nhiệm vụ rồi.

Cho nên hiện tại khả năng cao mọi thứ sẽ không đơn giản hơn như vậy, hơn nữa nếu cậu đã tham gia trò chơi tất nhiên cũng phải làm nhiệm vụ hết mình rồi, cũng vì chưa thử lần nào nên Lưu Uyển phải làm thử mới được chứ đúng không. Cuộc sống mà cứ nhàn chán quá thì cũng không hay haha, chứ không phải do cậu không có chính kiến đâu nhó. (O.O)

Đứng trước cửa khách sạn Tề Lạc đang định vô trong thì nhìn thấy Lưu Uyển, anh khá bất ngờ vì không biết có phải trùng hợp hay không.

Lưu Uyển nhìn anh không nói gì mà đi thẳng vô trong, Tề Lạc thấy vậy cũng không nghĩ gì nhiều nhanh chóng đi vào trong.

Hai người đi đến quầy lễ tân cả hai cũng cùng lúc mở miệng.

“ Xin chào, cho tôi một phòng... “.

Nhân viên nhìn thấy hai anh đẹp trai đi vô thoáng chốc ngẩn người, cố gắng lấy lại bình tĩnh mỉm cười nhưng hơn khó xử nói.

“ Xin lỗi hiện tại khách sạn của chúng tôi chỉ còn một phòng, không biết hai vị...“.

Nhân viên chưa nói xong Lưu Uyển đã nhanh chóng hơn đưa thẻ mình ra, nhìn chằm chằm lễ tân nói::“ Một phòng “.

Tề Lạc bên cạnh im lặng không lên tiếng trong lòng còn đang tính toán, thấy cả hai như vậy nhân viên liền hiểu ra, nhanh chóng lấy thẻ phòng cho Lưu Uyển.

Lấy được thẻ phòng Lưu Uyển liền cầm lấy đi về phía thang máy, trước khi đi thấy Tề Lạc vẫn đứng đó định nói gì với cậu thì Lưu Uyển đã lên tới trước:“ Không lên “.

Hai từ đơn giản Tề Lạc lại hiểu ra bước theo Lưu Uyển, cả hai im lặng không nói gì suốt đường đi, nhưng không khí lại không hề gượng gạo chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Số ký tự: 0