Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 1

Lục Hải Trịnh

2024-07-18 01:40:52

Trong căn phòng nhỏ một thanh niên đang ngồi trước bàn máy tính của mình gõ từng chữ, tốc độ gõ của cậu ta rất nhanh, âm thanh lạch cạch bàn phím liên tục vang lên.

Không biết trôi qua bao lâu cuối cùng thanh niên cũng dừng lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía màn hình.

Cậu ta lướt qua những dòng bình luận hôm nay, trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì lớn.

Nhưng thật chất không phải vậy vì trên màn hình lúc này toàn là những câu mắng chửi cậu ta hết sức khó nghe, thậm chí còn nguyền rủa đe dọa các kiểu.

Nhưng điều này không làm ảnh hưởng thanh niên vẫn tiếp tục đọc.

Cho đến khi cậu ta nhìn thấy một bình luận liền im lặng 10 giây, sau đó tắt máy tính lên giường đi ngủ, mặc kệ vẫn rất nhiều bình luận liên tục xuất hiện.

Đúng vậy thanh niên vừa mới bị đống bình luận mắng chửi đó tên là Lưu Uyển, cậu là một tác giả nổi tiếng trên mạng rất nhiều năm qua.

Mỗi một tác phẩm mà Lưu Uyển viết ra tuy không nói là quá mới mẻ nhưng mỗi nhân vật cậu tạo ra đều mang vẻ độc đáo, cuốn hút lạ thường.

Dù vậy Lưu Uyển lại bị rất nhiều cư dân mạng chửi vì lý do hay cho nhân vật chính chết sớm bỏ hố để đấy, hay thậm chí là tạo ra nhân vật phản diện còn mang nhiều hào quang hơn cả nhân vật chính.

Cậu bị rất nhiều người lên án vì điều này, nhưng Lưu Uyển lại không hề quan tâm vẫn tiếp tục viết truyện của mình, đơn giản vì cậu thích.

   ...

Nằm trên chiếc giường của mình Lưu Uyển từ chìm vào rất ngủ, không biết trôi qua bao lâu đột ngột thân thể trở nên kì lạ, toàn thân khó thở không thôi.

Xung quanh lúc này không biết từ đâu ra truyền đến tiếng nói chuyện, Lưu Uyển lúc này trong lòng liền cảnh giác, cẩn thận động đậy liền ho khan ra ngụm nước.

Cậu bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở, lát sau Lưu Uyển mới từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt là khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, khiến cậu không khỏi nhíu chặt lông mày.

Lúc này cậu mới chú ý mọi thứ vừa ngẩng đầu lên, đã có người mở miệng nhìn chằm vào cậu nói.

Dư Mặc:“ Sao không giả bộ nữa sao Lưu Uyển, mới vừa rồi còn hăng hái nhảy xuống bể bơi lắm mà!... lâu như vậy còn chưa chết...“.

“ Xem ra là do chưa đủ lâu hazz... tiếc thật đấy! “. âm thanh vừa mới phát ra là một tràng từ mỉa mai, trên môi còn mang ý cười châm chọc.

Điều này khiến Lưu Uyển vừa mới mở mắt ra vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Đúng lúc này thì một người đi đến định kéo cậu dậy, quát lớn.

Lưu Vũ:“ Chơi đủ chưa hả, còn không mau đứng dậy về nhà, tôi đã nói với cậu đừng có mà đến đây, hiện giờ thì sao còn chưa ngại đủ mất mặt sao “.



Lưu Uyển im lặng không quan tâm đến lời hắn nói, lông mày nhíu chặt, ánh nhìn cánh tay của mình bị đối phương chạm vào.

Lưu Vũ thấy cậu không biết điều, trên mặt hiện ra sự tức giận đang định nói gì thì có người lên tiếng.

Uy Lan:“ Anh Vũ, Lưu Uyển vừa mới tỉnh lại chắc sốc lắm, anh để Lưu Uyển bình tĩnh lại đã, đừng kéo Lưu Uyển như vậy “.

Lưu Vũ nghe đối phương nói vậy trong lòng liền càng thêm khó chịu, hắn càng tức giận hơn nhưng giọng điệu nói chuyện lại hòa nhã lại.

Lưu Vũ:“ A Lan, em đừng nói giúp cậu ta, là cậu ta tự làm tự chịu, có một số người nếu biết điều một chút thì tốt nhưng loại người như cậu ta mà nói thì sao “. nói rồi nhìn Lưu Uyển đầy khinh thường.

“ Tôi đã nói trước là không được đến đây nhưng cậu ta vẫn tự tìm đến, đã vậy còn gây thêm phiền phức cho mọi người. Tôi thật không hiểu con người cậu ra sao, còn muốn đeo bám Dư Mặc nữa sao, Lưu Uyển cậu còn biết xấu hổ hay không vậy “.

“ Còn tôi thì có, nhà họ Lưu chúng ta đường đường là gia tộc lớn vậy mà có người như cậu, suốt ngày chỉ biết làm mất mặt ra tộc. Nếu không phải chị tôi nhờ vả thì tôi đã sớm đuổi cậu khỏi nhà rồi “.

Lưu Vũ vừa nói dứt câu, trên mặt Uy Lan lúc này tỏ vẻ khiếp sợ nói.

Uy Lan:“ Anh Vũ, sao anh có thể nói vậy, dù sao Lưu Uyển cũng là em trai của anh, cậu ấy nghe vậy tổn thương thì làm sao “.

Mọi người xung quanh nghe Uy Lan vẫn tiếp tục giúp đỡ cho tên Lưu Uyển trên mặt lộ vẻ khinh thường, thầm nghĩ sao lại có người tốt tính như Uy Lan vậy chứ.

Lúc này Dư Mặc cũng lên tiếng theo:“ A Lan em tốt bụng quá rồi, Lưu Vũ nói quả thật không có sai đâu, nếu anh mà có đứa em trai như cậu ta thì chắc không sớm đuổi khỏi nhà mới là chuyện lạ đấy “.

Bạn bè Uy Lan nghe vậy cũng vộn vàng phụ họa theo.

Mạn Mạn:“ Đúng rồi đấy A Lan tôi thấy bọn họ cũng đâu có sai, quả thực nếu là tôi có người thân kiểu vậy, đúng là muốn mắc ói mà. Người không biết xấu hổ như cậu ta sao không chết sớm cho rồi “.

“ Nếu tôi mà là cậu ta có lẽ đã sớm tự sát lâu rồi, làm gì giống như tên Lưu Uyển vẫn mặt dày như vậy còn dám đến đây chứ “.

Uy Lan nghe mọi người đều nói như vậy ánh mắt hiện lên tia hoảng loạn, vẫn tỏ vẻ cố chấp giải thích cho Lưu Uyển:“ Sao mọi người có thế nói như vậy chứ lời này cũng quá... “ nói xong liền nhìn về phía Lưu Uyển ánh mặt lộ rõ vẻ thương xót.

Điều này càng khiến mọi người càng khinh bỉ Lưu Uyển hơn, thầm nghĩ sao tên này còn được Uy Lan nói giúp đỡ vậy chứ. Uy Lan cũng quá lương thiện rồi, nếu tên này mà sớm biết điều có phải tốt hơn không.

Giờ thì sao chẳng phải càng khiến người ta chán ghét hơn sao, không hiểu sao trên đời này vẫn còn tồn tại tên vô liêm sỉ, mặt dày như vậy nữa.

Bầu không khí ban đầu vốn không tốt đẹp hiện giờ càng trở nên gay gắt hơn, mọi người bắt đầu không ngừng mắng chửi Lưu Uyển, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ không ngừng nhằm về phía Lưu Uyển.

Còn Lưu Uyển thì cả người vẫn ướt đẫm ngồi dưới sàn nhà lặng lẽo, im lặng không lên tiếng.

Dư Mặc đang hăng hái nói tiếp thì bị tiếng cười của Lưu Uyển làm cho nghẹt lại. Truyện Hài Hước

Lưu Uyển ngồi dưới đất bật cười rất to, cười to như một tên điên như đang xem trò hề nào đó chứ không phải mình.

Mọi người đang mắng chửi cũng bị nụ cười của Lưu Uyển làm cho im re, nhìn về phía Lưu Uyển như nhìn thằng dở hơi.



Còn Uy Lan đang cố giải thích lại được mọi người khuyên nhủ gì đó, cũng bị nụ cười quái dị của Lưu Uyển không hiểu sao có chút sợ hãi.

Một lúc sau mới có người lên tiếng chửi thề.

Ngô Đàn:“ Má! Tên này điên rồi sao “.

Tề Hứa nghe vậy cũng nói theo:“ Có khi là bị ép quá hóa điên cũng nên “.

Bởi hai người họ nói chuyện quá to nên Lưu Vũ cũng nghe thấy được.

Lông mày Lưu Vũ lúc này cũng không nhịn được mà nhíu chặt, nhìn chằm chằm Lưu Uyển như thằng đần nhưng lại không hiểu sao lại không lên tiếng ngăn cản Lưu Uyển đang phát rồ ở đó.

Mà lúc này Lưu Uyển cũng không hề quan tâm ánh mắt của người khác, cậu vẫn tiếp tục cười cho đến khi đủ thì ngừng lại.

Sau đó đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn đám người, rồi bước tới gần bọn họ.

Ánh mắt của Lưu Uyển giờ đây có chút khác biệt, toàn thân lộ ra một khí chất không giống mọi ngày, nó khiến họ cảm giác áp bức sợ hãi không rõ.

Cả đám người lúc đầu còn nhìn chằm chằm động tác của cậu.

Nhưng khi thấy ánh mắt của Lưu Uyển thì không khỏi giật mình.

Lưu Vũ thấy vậy đứng chắn trước mặt Uy Lan sợ cậu nổi điên làm hại Uy Lan.

Đám người trong cuộc cũng bị động tác của Lưu Vũ ảnh hưởng, bắt đầu nhìn về phía Lưu Uyển đầy cảnh giác.

Lưu Vũ lên tiếng trước:“ Cậu muốn làm gì “.

Lưu Uyển thấy vậy không hề quan tâm mà trực tiếp lướt qua mọi người từ từ đi về phía một nhân viên, sau đó lên tiếng.

Lưu Uyển:“ Cửa ra ở đâu “.

Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại có cảm giác áp lực không rõ, nhân viên bị hỏi liền chỉ về bên phải trả lời theo bản năng.

Nhân viên:“ Bên phải ạ “.

Ngay sau đó Lưu Uyển trực tiếp đi qua.

Đám người đang chuẩn bị hành động tiếp theo của Lưu Uyển kiểu:“...”

Lưu Vũ:“...” đứng trước mặt Uy Lan cũng không kém cạnh, khuôn hắn trở nên khó tin.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Số ký tự: 0