Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường
Chương 18
Lục Hải Trịnh
2024-07-18 01:40:52
Hazz vậy chịu thôi cũng không sao cả nếu đã vậy thì chơi thôi chứ sao, dù sao Lưu Uyển cũng chả sợ nhân vật phản diện, ngược lại càng lúc càng hứng thú cách vận hành của hệ thống này rồi đó.
Nghĩ là làm Lưu Uyển không hề chậm trễ mà đứng dậy nhanh chóng trả rời khỏi khách sạn, tâm trạng của cậu hiện tại rất tốt bởi cậu sắp chào đòn một điều thú vị, thật là chờ mong cuộc gặp gỡ này mà.
Ngồi trên chiếc xe của mình Lưu Uyển cố gắng nhớ lại nơi mà Uy Lan sẽ ở, tìm một hồi trong kí ức cuối Lưu Uyển cũng nhớ ra. Liền nhanh chóng lái xe đến đó, lái xe mất hơn 2 tiếng cuối cùng Lưu Uyển cũng đến nơi.
Vừa bước xuống xe trước mắt liền hiện ra là một ngôi biện thự xa hoa, vì đây là đường núi nơi nên nơi này rất vắng vẻ, thường những ngôi nhà như vậy chỉ có người nhà giàu lắm mới xây ở mà thôi. Đúng là đám nhà giàu có khác... có điều tuy là cậu viết ra nhưng nó chả hề ảnh hưởng Lưu Uyển chào phúng một phen.
Đứng nhìn một lúc Lưu Uyển lại không hề có ý định bước vào trong vì cậu biết an ninh nơi này quản rất chặt, tự tiện vào không bị bắt mới là chuyện lạ. Nhưng đó không phải vấn đề bởi đối với Lưu Uyển chả có việc gì khó cả, chủ yếu là cậu đang đợi người thôi vì cậu biết lát nữa Uy Lan sẽ trở về.
Quả nhiên ngay sau đó không để Lưu Uyển chờ quá lâu, một chiếc xe màu đen dẫn đằng trước đang lái xe về khu biện thự, theo sau chiếc xe đen đó là mấy chiếc xe khác nhau cũng đi theo sau.
Mà chủ nhân của chiếc xe đen đó không ai khác chính là Uy Lan, Uy Lan bước xuống khuôn mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ. Hắn nhìn đám người đi theo cũng không hề ngăn cản họ, vì dù sao Uy Lan đã có ý định hôm nay sẽ nói rõ rồi.
Cả bọn sau thấy Uy Lan dừng lại thì bọn họ cũng nhanh chóng dừng lại theo, sau đó liền đi đến chỗ Uy Lan.
Dư Mặc là người lên tiếng trước:“ A Lan có chuyện gì xảy ra vậy, sao nãy anh gọi em mà em không để ý, còn nữa mấy ngày nay sao e không liên lạc với anh, có phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi không “.
Đàn Hứa ( một trong số người thích Uy Lan) cũng đi đến gần Uy Lan với khuôn mặt đầy lo lắng nói:“ Đúng vậy Uy Lan có phải cậu gặp phải chuyện không, hôm qua tôi đến tìm cậu nhưng họ nói cậu không có nhà, mấy ngày không liên lạc được với cậu làm tôi lo lắng muốn chết “.
Tô Hải lúc này cũng đi xuống hắn chậm rãi đến gần Uy Lan, khuôn mặt cũng đầy vẻ lo lắng không kém 2 người đó nhưng lại không hề mở miệng chỉ biết im lặng.
Uy Lan thấy thế khuôn mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ nhìn 3 người bọn họ, trong ánh mắt của cậu lúc này hiện rõ sự phức tạp không rõ. Ngoài ra không hề có bất kì cảm xúc nào khác giống như trước đây, nếu là trước đây có lẽ Uy Lan sẽ lộ ra vẻ vui mừng, có lúc thì sẽ buồn bã, hoặc là mong chờ chứ không phải giống hiện tại.
Ba người nhìn biểu cảm của Uy Lan như trong lòng cảm thấy Uy Lan giờ đây rất kì lạ, ánh mắt của Uy Lan giờ đây khiến họ có chút hoảng hốt...
Ngay cả bình thường Tô Hải vốn hay biểu hiện lạnh lùng, giờ đây bị biểu cảm của Uy Lan mà lên tiếng nói.
Tô Hải:“ A Lan em...“.
Nhưng không để cho Tô Hải có cơ hội nói tiếp Uy Lan đã lên tiếng cắt ngang:“ Nếu mấy người đã đến đây vậy thì tôi cũng nói thẳng, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không có bất kì mối quan hệ gì nữa, vậy nên sau gặp tôi cứ coi như tôi là người xa lạ và đừng có tìm đến tôi nữa “.
Cả ba vốn thấy Uy Lan cũng chịu mở miệng lúc này có chút chờ mong nhưng lại bị câu nói tiếp đó của Uy Lan làm cho khiếp sợ, họ không thể tin nổi những gì mình đã nghe.
Dư Mặc lúc này liền tiếng lên trước nắm lấy tay Uy Lan nói:“ A Lan em nói gì, em có biết bản thân đang nói gì không, có phải ai đó bắt nạt em không, nói cho anh biết là kẻ nào, kẻ nào dám làm vậy với em anh nhất định sẽ không tha cho hắn “.
Tô Hải nhìn Dư Mặc nhanh tay nắm tay Uy Lan trong lòng liền có chút khó chịu, nhưng không nói ra hắn có nén lại bực bội, nhìn Uy Lan nói với giọng hòa nhã:“ Đúng vậy A Lan cậu nói cho tôi biết là ai bắt nạt cậu, nếu để tôi biết được sẽ trừng trị hắn một trận “.
Còn Tô Hải thì khác hắn thấy Dư Mặc nắm tay Uy Lan trong lòng khó chịu liền, tiến lên tách hai người ra rồi nhìn Uy Lan ánh mắt đợi chờ câu trả lời của cậu.
Dư Mặc trong lòng hắn vốn đã khó chịu khi Uy Lan không quan tâm hắn, giờ bị Tô Hải đẩy ra hắn liền tức giận định lên tiếng nói Tô Hải thì bị Uy Lan cắt ngang.
Uy Lan:“ Đủ rồi đừng nói nữa, mấy người không thấy mệt à nhưng tôi thì có đó, đừng có lải nhải trước mặt tôi nữa, lời nói khi nãy của tôi chưa đủ rõ sao, hay muốn tôi nói lại “.
“ Được thôi giờ tôi nói lại lần nữa từ giờ trở đi mấy người đừng ai tìm đến tôi nữa, chính tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, nói thẳng ra tôi đã thấy chán với cuộc sống như vậy rồi. Từ giờ trở đi tôi không muốn có bất kì mối quan hệ gì với mấy người, vậy nên mấy người về đi...“.
Nói xong Uy Lan không giải thích gì thêm định tiến bước vào cửa nhưng nhanh sau đó Uy Lan bị chặn lại.
Dư Mặc lúc này không bình tĩnh nổi nữa nói:“ Rốt cuộc em làm sao, tại sao lại nói vậy, có phải em bị ép không.. em nói gì đi, nói cho anh biết là ai... là ai dám đối xử với em như vậy, nếu để anh mà biết được sẽ băm hắn thành trăm mảnh....“.
Tô Hải và Đàn Hứa cũng thái độ của Uy Lan làm cho bất ngờ, hai người lên tiếng gặn hỏi Uy Lan, nhưng Uy Lan không trả lời thêm câu nào mà ánh mắt nhìn họ càng rét lạnh.
Đứng lúc Uy Lan định giải quyết luôn bọn thì Lưu Uyển lên tiếng nói.
Lưu Uyển:“ Nói chuyện chút chứ Uy Lan “.
Bốn người vốn đang trong tình thế căng thẳng bị giọng nói của Lưu Uyển xuất hiện, làm cho bất ngờ bọn liền quay đầu lại.
Uy Lan nhìn thấy cậu hắn cũng khá bất ngờ, còn 3 còn lại thì khuôn mặt lập tức nhăn lại.
Dư Mặc lên tiếng trước:“ Sao lại là cậu, còn nữa sao cậu lại vào được đây “. nói đến đây Dư Mặc chợt nhớ ra gì đó nhìn Uy Lan rồi nhìn Lưu Uyển hắn tức giận quát.
Dư Mặc:“ Lưu Uyển có phải cậu lại làm gì Uy Lan không, tôi biết ngay không phải cậu còn ai nếu không A Lan sao nói vậy với chúng tôi chứ...“.
Tô Hải và Đàn Hứa bị lời nói của Dư Mặc làm cho choáng vánh nhanh chóng nắm bắt tình hình.
Còn Lưu Uyển thì bị lời nói của Dư Mặc làm cho bật cười, đúng là mấy kẻ nào tàn có khác không ngờ tự bổ não thích suy diễn đến vậy.
Cười xong Lưu Uyển ngay sau không để cho bọn họ tiếp tục phản ứng làm gì cậu, cậu liền nhanh tay lao vào đánh 3 người tên đó.
Động tác của cậu nhanh gọi lẹ dứt khoát, từng chiêu được xuất hiện rất có lực không hề nói thừa thêm một câu.
Đến lúc cả 3 bị Lưu Uyển đập cho ngất xỉu, cậu mới từ từ bình tĩnh thu tay lại, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sự lạnh nhạt, sau đó nhìn về phía Uy Lan hất cằm nói lại lần nữa:“ Nói chuyện chứ “.
Uy Lan:“...”
Uy Lan bị hành động của Lưu Uyển làm cho choáng váng, không ngờ cậu không lý tí nào, lập tức đánh từng người đến ngất luôn, lúc này Uy Lan mới phải ứng thấy hành động của trong liền có chút cảnh giác, nhưng Lưu Uyển không để cho Uy Lan kịp làm gì đã nói tiếp.
Lưu Uyển:“ Đừng làm hành động đó với tôi, tôi không rảnh đâu mà lắm chuyện nhiều lời, chúng ta nói chuyện chút đi yên tâm không làm gì cậu, tôi biết cậu trùng sinh, à còn nữa tôi không phải Lưu Uyển trước đó. Vậy nên giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ “.
Uy Lan:“..” tiếp tục bị Lưu Uyển làm cho choáng váng thêm lần nữa.
Nghĩ là làm Lưu Uyển không hề chậm trễ mà đứng dậy nhanh chóng trả rời khỏi khách sạn, tâm trạng của cậu hiện tại rất tốt bởi cậu sắp chào đòn một điều thú vị, thật là chờ mong cuộc gặp gỡ này mà.
Ngồi trên chiếc xe của mình Lưu Uyển cố gắng nhớ lại nơi mà Uy Lan sẽ ở, tìm một hồi trong kí ức cuối Lưu Uyển cũng nhớ ra. Liền nhanh chóng lái xe đến đó, lái xe mất hơn 2 tiếng cuối cùng Lưu Uyển cũng đến nơi.
Vừa bước xuống xe trước mắt liền hiện ra là một ngôi biện thự xa hoa, vì đây là đường núi nơi nên nơi này rất vắng vẻ, thường những ngôi nhà như vậy chỉ có người nhà giàu lắm mới xây ở mà thôi. Đúng là đám nhà giàu có khác... có điều tuy là cậu viết ra nhưng nó chả hề ảnh hưởng Lưu Uyển chào phúng một phen.
Đứng nhìn một lúc Lưu Uyển lại không hề có ý định bước vào trong vì cậu biết an ninh nơi này quản rất chặt, tự tiện vào không bị bắt mới là chuyện lạ. Nhưng đó không phải vấn đề bởi đối với Lưu Uyển chả có việc gì khó cả, chủ yếu là cậu đang đợi người thôi vì cậu biết lát nữa Uy Lan sẽ trở về.
Quả nhiên ngay sau đó không để Lưu Uyển chờ quá lâu, một chiếc xe màu đen dẫn đằng trước đang lái xe về khu biện thự, theo sau chiếc xe đen đó là mấy chiếc xe khác nhau cũng đi theo sau.
Mà chủ nhân của chiếc xe đen đó không ai khác chính là Uy Lan, Uy Lan bước xuống khuôn mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ. Hắn nhìn đám người đi theo cũng không hề ngăn cản họ, vì dù sao Uy Lan đã có ý định hôm nay sẽ nói rõ rồi.
Cả bọn sau thấy Uy Lan dừng lại thì bọn họ cũng nhanh chóng dừng lại theo, sau đó liền đi đến chỗ Uy Lan.
Dư Mặc là người lên tiếng trước:“ A Lan có chuyện gì xảy ra vậy, sao nãy anh gọi em mà em không để ý, còn nữa mấy ngày nay sao e không liên lạc với anh, có phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi không “.
Đàn Hứa ( một trong số người thích Uy Lan) cũng đi đến gần Uy Lan với khuôn mặt đầy lo lắng nói:“ Đúng vậy Uy Lan có phải cậu gặp phải chuyện không, hôm qua tôi đến tìm cậu nhưng họ nói cậu không có nhà, mấy ngày không liên lạc được với cậu làm tôi lo lắng muốn chết “.
Tô Hải lúc này cũng đi xuống hắn chậm rãi đến gần Uy Lan, khuôn mặt cũng đầy vẻ lo lắng không kém 2 người đó nhưng lại không hề mở miệng chỉ biết im lặng.
Uy Lan thấy thế khuôn mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ nhìn 3 người bọn họ, trong ánh mắt của cậu lúc này hiện rõ sự phức tạp không rõ. Ngoài ra không hề có bất kì cảm xúc nào khác giống như trước đây, nếu là trước đây có lẽ Uy Lan sẽ lộ ra vẻ vui mừng, có lúc thì sẽ buồn bã, hoặc là mong chờ chứ không phải giống hiện tại.
Ba người nhìn biểu cảm của Uy Lan như trong lòng cảm thấy Uy Lan giờ đây rất kì lạ, ánh mắt của Uy Lan giờ đây khiến họ có chút hoảng hốt...
Ngay cả bình thường Tô Hải vốn hay biểu hiện lạnh lùng, giờ đây bị biểu cảm của Uy Lan mà lên tiếng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hải:“ A Lan em...“.
Nhưng không để cho Tô Hải có cơ hội nói tiếp Uy Lan đã lên tiếng cắt ngang:“ Nếu mấy người đã đến đây vậy thì tôi cũng nói thẳng, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không có bất kì mối quan hệ gì nữa, vậy nên sau gặp tôi cứ coi như tôi là người xa lạ và đừng có tìm đến tôi nữa “.
Cả ba vốn thấy Uy Lan cũng chịu mở miệng lúc này có chút chờ mong nhưng lại bị câu nói tiếp đó của Uy Lan làm cho khiếp sợ, họ không thể tin nổi những gì mình đã nghe.
Dư Mặc lúc này liền tiếng lên trước nắm lấy tay Uy Lan nói:“ A Lan em nói gì, em có biết bản thân đang nói gì không, có phải ai đó bắt nạt em không, nói cho anh biết là kẻ nào, kẻ nào dám làm vậy với em anh nhất định sẽ không tha cho hắn “.
Tô Hải nhìn Dư Mặc nhanh tay nắm tay Uy Lan trong lòng liền có chút khó chịu, nhưng không nói ra hắn có nén lại bực bội, nhìn Uy Lan nói với giọng hòa nhã:“ Đúng vậy A Lan cậu nói cho tôi biết là ai bắt nạt cậu, nếu để tôi biết được sẽ trừng trị hắn một trận “.
Còn Tô Hải thì khác hắn thấy Dư Mặc nắm tay Uy Lan trong lòng khó chịu liền, tiến lên tách hai người ra rồi nhìn Uy Lan ánh mắt đợi chờ câu trả lời của cậu.
Dư Mặc trong lòng hắn vốn đã khó chịu khi Uy Lan không quan tâm hắn, giờ bị Tô Hải đẩy ra hắn liền tức giận định lên tiếng nói Tô Hải thì bị Uy Lan cắt ngang.
Uy Lan:“ Đủ rồi đừng nói nữa, mấy người không thấy mệt à nhưng tôi thì có đó, đừng có lải nhải trước mặt tôi nữa, lời nói khi nãy của tôi chưa đủ rõ sao, hay muốn tôi nói lại “.
“ Được thôi giờ tôi nói lại lần nữa từ giờ trở đi mấy người đừng ai tìm đến tôi nữa, chính tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, nói thẳng ra tôi đã thấy chán với cuộc sống như vậy rồi. Từ giờ trở đi tôi không muốn có bất kì mối quan hệ gì với mấy người, vậy nên mấy người về đi...“.
Nói xong Uy Lan không giải thích gì thêm định tiến bước vào cửa nhưng nhanh sau đó Uy Lan bị chặn lại.
Dư Mặc lúc này không bình tĩnh nổi nữa nói:“ Rốt cuộc em làm sao, tại sao lại nói vậy, có phải em bị ép không.. em nói gì đi, nói cho anh biết là ai... là ai dám đối xử với em như vậy, nếu để anh mà biết được sẽ băm hắn thành trăm mảnh....“.
Tô Hải và Đàn Hứa cũng thái độ của Uy Lan làm cho bất ngờ, hai người lên tiếng gặn hỏi Uy Lan, nhưng Uy Lan không trả lời thêm câu nào mà ánh mắt nhìn họ càng rét lạnh.
Đứng lúc Uy Lan định giải quyết luôn bọn thì Lưu Uyển lên tiếng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Uyển:“ Nói chuyện chút chứ Uy Lan “.
Bốn người vốn đang trong tình thế căng thẳng bị giọng nói của Lưu Uyển xuất hiện, làm cho bất ngờ bọn liền quay đầu lại.
Uy Lan nhìn thấy cậu hắn cũng khá bất ngờ, còn 3 còn lại thì khuôn mặt lập tức nhăn lại.
Dư Mặc lên tiếng trước:“ Sao lại là cậu, còn nữa sao cậu lại vào được đây “. nói đến đây Dư Mặc chợt nhớ ra gì đó nhìn Uy Lan rồi nhìn Lưu Uyển hắn tức giận quát.
Dư Mặc:“ Lưu Uyển có phải cậu lại làm gì Uy Lan không, tôi biết ngay không phải cậu còn ai nếu không A Lan sao nói vậy với chúng tôi chứ...“.
Tô Hải và Đàn Hứa bị lời nói của Dư Mặc làm cho choáng vánh nhanh chóng nắm bắt tình hình.
Còn Lưu Uyển thì bị lời nói của Dư Mặc làm cho bật cười, đúng là mấy kẻ nào tàn có khác không ngờ tự bổ não thích suy diễn đến vậy.
Cười xong Lưu Uyển ngay sau không để cho bọn họ tiếp tục phản ứng làm gì cậu, cậu liền nhanh tay lao vào đánh 3 người tên đó.
Động tác của cậu nhanh gọi lẹ dứt khoát, từng chiêu được xuất hiện rất có lực không hề nói thừa thêm một câu.
Đến lúc cả 3 bị Lưu Uyển đập cho ngất xỉu, cậu mới từ từ bình tĩnh thu tay lại, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sự lạnh nhạt, sau đó nhìn về phía Uy Lan hất cằm nói lại lần nữa:“ Nói chuyện chứ “.
Uy Lan:“...”
Uy Lan bị hành động của Lưu Uyển làm cho choáng váng, không ngờ cậu không lý tí nào, lập tức đánh từng người đến ngất luôn, lúc này Uy Lan mới phải ứng thấy hành động của trong liền có chút cảnh giác, nhưng Lưu Uyển không để cho Uy Lan kịp làm gì đã nói tiếp.
Lưu Uyển:“ Đừng làm hành động đó với tôi, tôi không rảnh đâu mà lắm chuyện nhiều lời, chúng ta nói chuyện chút đi yên tâm không làm gì cậu, tôi biết cậu trùng sinh, à còn nữa tôi không phải Lưu Uyển trước đó. Vậy nên giờ chúng ta nói chuyện được rồi chứ “.
Uy Lan:“..” tiếp tục bị Lưu Uyển làm cho choáng váng thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro