Phật Nói - AyeAyeCaptain

Cá vàng không ă...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Di chỉ 000, di chỉ mà mọi nhà khảo cổ đều biết đến nhưng xưa nay chưa một ai từng đi vào.Lối vào di chỉ 000 nằm ở tầng 1, nơi được giới khảo cổ gọi là "Cổng Trời".Cổng Trời mở ra, tinh hà đãng đãng, sơn hồng đại điện, đá phẳng lát cung.Anh. Triệu Một Hữu lại huơ tay. Di chỉ 000 nguy hiểm lắm thật à?"Không thể biết chắc được, nhưng xét số thứ tự thì đúng đó là di chỉ nguy hiểm nhất." Tiền Đa Đa nói: "Chính vì chưa từng có ai vào nên mới đáng sợ, nỗi sợ bắt nguồn từ điều không biết."Triệu Một Hữu vừa tỉnh, lúc này đầu óc anh còn đờ đẫn nhưng trực giác cho anh biết có chút vấn đề: Anh Tiền, nếu chưa có ai vào đó tại sao di chỉ đó lại được đánh số 000? Sao người đánh số lại biết nó nguy hiểm nhất? Ai đánh số di chỉ vậy?Tiền Đa Đa lắc đầu: "Không ai biết cả, có nhiều bí ẩn không lời giải trong giới khảo cổ lắm."Anh ta ngừng một chút rồi lại nói: "Có một giả thuyết là người vào di chỉ 000 sẽ biến mất ở hiện thực, cái giá phải trả chính là không còn ai nhớ đến họ nữa."Thế thì còn bàn bạc quái gì nữa. Triệu Một Hữu huơ tay tán loạn. Chắc chắn là em phải đi cùng anh, quyết định vậy đi.Tiền Đa Đa im lặng rất lâu.Cuối cùng anh ta cầm tay Triệu Một Hữu, "Em cứ nghỉ đi đã, mình còn nhiều thời gian.""Thế đấy."Triệu Một Hữu trồi lên từ bồn tắm, "Ảnh nói vậy đấy... "mình còn nhiều thời gian".""Triệu Mạc Đắc, về tình hay về lý thì anh mày đây đều là người mới chết chồng. Mày đã không đưa tiền điếu thì thôi." Vai Chính nghe rồi cười gằn, "Lại còn dám chạy đến trước cửa nhà quả phụ khoe tình yêu của mày. Mày có ra cái giống người không hả?""Trước cửa nhà quả phụ mới lắm xì-căng-đan." Triệu Một Hữu thổi bong bóng trong bồn tắm, "Giúp anh em một tí, sau này đám cưới em lại mời anh, không đòi tiền mừng đâu.""Anh nhắc mày đấy, đừng có mơ mộng quá." Vai Chính bảo: "Tiền Đa Đa đã hứa hẹn gì với mày đâu.""Đời nào?! Thế kỷ 25 này thứ đáng tiền nhất phòng đấu giá chính là lát cắt bộ não từng được nếm trải tình yêu đích thực còn gì." Triệu Một Hữu nhíu mày, "Thái độ anh thế là không được đâu nhé, hôm trước đứa nào gặng hỏi em "cua kiểu gì hay thế" hả?""Thế chắc mày cũng biết thứ rẻ nhất chợ đen là hormone chứ hả." Vai Chính lườm anh, "Mày muốn tìm nhân tình cũng được, nhưng mày phải nhớ lấy, Triệu Mạc Đắc, trước cái chết người ta chẳng quyết định được gì đúng đắn đâu. Chớ có cắm đầu vào.""Anh thật chẳng lãng mạn gì cả.""Phong nguyệt vô biên, đời người hữu hạn, lấy ngắn ngủi mà theo đuổi vĩnh hằng, biết vậy." Vai Chính bảo: "Anh cũng chỉ muốn nhắc nhở mày thôi, tình trạng của mày bây giờ có thể là di chứng từ di chỉ. Gọi là hiệu ứng lẫn lộn k.ích th.ích hay hiệu ứng Romeo và Juliet cũng được, một số ảo giác sẽ k.ích th.ích bộ não mày, lý trí mày chưa kịp phản ứng nên mày lầm tưởng mày đang yêu thôi, đừng có xúc động quá."Anh ta lại đọc một câu của Shakespeare: "Nỗi hân hoan tàn nhẫn này chắc chắn sẽ có kết cục tàn nhẫn.""Nghe không hiểu, nói tiếng người đi." Triệu Một Hữu té một vốc nước vào người anh ta, "Thế làm sao anh biết được lúc đó anh đang ở trong mơ hay thật?""Đang mơ sao biết mình mơ, chuyện ấy là thường.""Cút." Triệu Một Hữu chỉ ra cửa, "Bọn này mù chữ không chơi được với anh đâu."Vai Chính đi thật, trước khi đi anh ta còn đứng nhìn xuống anh, "Dù sao thì anh với mày cũng phải có đứa được hạnh phúc thôi. Trước mắt thì mày có triển vọng nhất đấy, Triệu Mạc Đắc."Triệu Một Hữu nằm bò ra thành bồn tắm, "Thế anh có hạnh phúc không?""Bài thơ của anh kết thúc rồi." Vai Chính đóng cửa lại, từ chỗ của Triệu Một Hữu chỉ thấy được bóng lưng anh ta.Cửa vang lên tiếng lách cách."Một cái kết đẹp."Triệu Một Hữu chìm nửa đầu xuống nước, trừng trộ với con vịt cao su.Anh đang ngâm mình trong bồn tắm, phía ngoài bồn mắc đầy đường ống, dây nhợ, chắc là một kiểu hệ thống tuần hoàn nào đấy có thể cải thiện tình hình sức khỏe của anh. Anh đã ra ra vô vô cái bồn này nửa tháng nay rồi, cơ thể bị "biến hình" vặn vẹo đã hồi phục kha khá, chỉ thỉnh thoảng còn bị hành bởi cơn co rút bất thường.Triệu Một Hữu chán quá nên nhờ Vai Chính tìm cho mình một thiết bị đầu cuối, anh muốn làm thí nghiệm.Anh muốn tái hiện lại cảnh mình thấy trong mơ, nhạc cụ đã mất hát ca dưới nước.Kết quả là thiết bị đầu cuối nhúng nước vài lần đã hỏng, Vai Chính chẳng thiết đốt tiền cho anh nữa, anh ta kiếm cho anh một cái hộp nhạc làm thủ công, ít nhất là thứ này sẽ không khiến anh bị điện giật chết.Triệu Một Hữu ngửa đầu chìm xuống bồn, mặt nước xa dần phía trên anh, anh cố gắng mở to mắt, hộp nhạc bồng bềnh trên đỉnh đầu. Kim loại và gỗ chìm trong chất lỏng màu lam đậm, âm thanh đúng tông chậm rãi phát ra. Sắt bị oxy hóa trong nước, nấm ăn mòn gỗ, anh có thể thấy được quá trình rỉ sét, mục rữa đang diễn ra.Không biết anh đã ngâm bao lâu, hộp nhạc sắp chạy hết cót, đột nhiên có một đôi tay thọc xuống nước vớt anh lên, rồi một cái khăn tắm to tướng trùm anh lại.Là Tiền Đa Đa."Anh về rồi à anh Tiền?""Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, Triệu Một Hữu, đừng có mê mẩn cảm giác ngạt thở như thế." Tiền Đa Đa nhíu mày nhìn anh, "Em nghiện rồi phải không?"Triệu Một Hữu muốn giải thích nhưng giấc mơ mê ly quá, cuối cùng anh đành phải bảo: "Phổi em khỏe lắm, em không bị ngạt đâu mà anh Tiền."Nói xong anh lại thấy Tiền Đa Đa còn xách cái túi nilon, "Anh mua cá à?"Lần trước bát canh cá Tiền Đa Đa nấu thực sự rất thách thức tam quan Triệu Một Hữu, anh chưa từng biết có người có thể xúc phạm thực phẩm đến như vậy. Thế là anh tuyên bố khi nào khỏi đích thân anh sẽ vào bếp.Nhưng hiển nhiên là Tiền Đa Đa không định nể mặt anh, trong túi nilon có một bọc nước đựng cá vàng."Anh Tiền." Triệu Một Hữu thành khẩn bảo: "Cá vàng không ăn được đâu.""Anh biết, anh mua về xem thôi." Tiền Đa Đa nghĩ ngợi gì đó, rồi như chưa yên tâm, anh ta lại hỏi: "Em chắc chắn là em không bị nghiện cảm giác ngạt thở chứ?"Cũng khó mà trách Tiền Đa Đa thần hồn nát thần tính, giới khảo cổ có rất nhiều người bị loạn thần, nói gì đến loại chập cheng sẵn như Triệu Một Hữu."Không thật mà anh Tiền." Triệu Một Hữu cười cười, "Em là bác sĩ đây, mấy cái này em phải hiểu chứ.""Anh nghe nói người ở tầng 33 thích gọi em là đồ tể hơn." Rõ ràng là Tiền Đa Đa không đồng tình lắm.Triệu Một Hữu vẫn còn pha trò, "Họ đùa ấy mà anh Tiền, phổi em khỏe lắm ấy, cả đời em chưa bị sặc bao giờ..."Đột nhiên Tiền Đa Đa bước tới giẫm nguyên chân đi giày da vào bồn tắm, anh ta đẩy Triệu Một Hữu sang một bên rồi kéo anh lại gần mình, hai đứa cùng ngã xuống nước.Chất lỏng màu xanh đậm, bọt khí ùng ục, Triệu Một Hữu trố mắt nhìn Tiền Đa Đa cúi xuống áp sát vào mình dưới nước, anh ta không nói gì mà cạy mở môi anh.Túi nhựa rơi xuống, trong tiếng nhạc đã lệch tông từ hộp nhạc, cá vàng giãy tanh tách trên sàn.Không thể hình dung được đây có phải là một nụ hôn hay không, chỉ trong thoáng chốc mà dài đằng đẵng. Khoang miệng Triệu Một Hữu bị nạy ra, chất lỏng tanh nồng xộc vào yết hầu anh, anh bị sặc đến choáng váng mà không thể thoát được, cảm giác cận kề cái chết vì thiếu dưỡng khí ập đến, hộp nhạc tan vào trong nước, âm nhạc theo nước chảy vào mạch máu anh, ca vang trong cơ thể anh...Triệu Một Hữu vùng dậy khỏi mặt nước, gục mặt vào thành bồn tắm mà nôn khan.Tiền Đa Đa sờ so.ạng trên người anh rồi như đã tin lời Triệu Một Hữu, anh ta gật gù đứng dậy, đi đến cạnh bồn rửa tay. Hình như anh ta còn uống phải nhiều nước trong bồn tắm hơn cả Triệu Một Hữu, anh ta bắt đầu cúi xuống để nôn, đã thế từ miệng anh ta còn rớt ra một con cá vàng.Triệu Một Hữu chưa bao giờ thấy cách chơi nào hại mình hại người như vậy, anh hồi lại nhanh hơn Tiền Đa Đa nên nói như hết hơi, "Khụ, em... em nói này... anh Tiền..."Tiền Đa Đa mở vòi hứng nước vã lên mặt rồi quay lại nhìn Triệu Một Hữu, "Cảm giác bị sặc thế nào?"Phương pháp trị liệu quá bạo lực, không, cái này làm khỉ gì được tính là trị liệu, nhưng Triệu Một Hữu biết rõ ít nhất một thời gian tới hễ chìm đầu xuống nước anh sẽ chỉ nghĩ đến cảm giác ngạt thở và mắc ói lần này thôi.Tóm lại là anh đầu hàng, anh trịnh trọng đáp: "Sau này không chơi thế nữa."Nhưng mà anh Tiền ơi. Triệu Một Hữu nghĩ thầm.Sao anh biết được, nhỡ đâu em chìm đầu xuống lại nghĩ đến môi anh thì sao.Như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh, Tiền Đa Đa nói luôn, "Muốn hôn thì bảo anh, đừng có tưởng tượng dưới nước, kinh lắm.""..." Triệu Một Hữu lại giơ tay đầu hàng.Lần này là đầu hàng thật.Trong tủ lạnh còn thịt cá trữ đông, cá vàng Tiền Đa Đa mua về được thả vào bình nước. Triệu Một Hữu vào bếp nấu ăn, căn nhà an toàn này là chỗ ở của Vai Chính với chồng bấy lâu nay nên đồ nấu bếp rất đầy đủ, Triệu Một Hữu còn tìm được một cái lò nướng kiểu xưa khảm trong tường, lắp cửa đồng bên ngoài, chắc là gu của ông cụ. Loại lò nướng này khá là khó dùng, chắc lúc sinh thời ông ấy rành nấu nướng lắm.Triệu Một Hữu mày mò một hồi xem nên dùng cái lò thế nào, cuối cùng anh bỏ cuộc, quyết định nấu canh cá.Ớt cựa gà, ớt anh đào, ớt xanh ớt đỏ, tất cả thả vào dầu sôi xào xém mặt rồi chắt hết dầu ra, đổ nước vào đun. Rau củ toàn là thực phẩm mua ở tầng giữa, vừa tươi vừa non mềm, đầu ớt đủ loại nằm lại trên thớt gỗ, chất lỏng cay nồng ứa từ vết cắt, cả gian bếp đẫm trong mùi ớt cay xè.Triệu Một Hữu bật lửa to nhất, mùi ớt lại xộc lên thêm, dầu nước xào xáo thành thứ mùi như một trận giao cấu cuồng dại.Đang làm thì Vai Chính đi vào, anh ta định nói gì mà chưa mở miệng đã bị sặc chạy mất. Tiền Đa Đa hỏi anh ta: "Triệu Một Hữu đang làm cái gì thế?""Làm khùng làm điên!" Vai Chính bịt mũi chạy.Cá rã đông xong được tỉa hoa, rửa sạch, ướp gừng khử tanh.Dầu ớt nấu chín đổ vào nước canh, nấm trụng chín lót xuống dưới, cuối cùng là thả cá vào, không đun sôi sùng sục được mà phải om từ từ.Triệu Một Hữu lục tung căn bếp mới tìm được một cái liễn để múc canh vào. Cửa phòng bếp bị đẩy ra, anh nhận ra tiếng bước chân Tiền Đa Đa nên chìa luôn cái thìa, "Nếm thử xem vừa chưa, anh Tiền..."Thìa va phải mặt nạ phòng độc.Triệu Một Hữu: "... anh làm trò gì thế hả anh Tiền?"Giọng Tiền Đa Đa ồm ồm sau mặt nạ, "Triệu Một Hữu, em định giết ai thì bảo anh, không phải hít khí độc như thế.""Anh Tiền này, ớt xào chỉ có mùi cay thế lúc nấu thôi, cái này giống như lửa gần rơm lâu ngày phải bén ấy, chín lên là hết." Triệu Một Hữu quay thìa lại tự nếm, "Đây là canh cá tê cay, thơm ngon lắm, em lừa anh làm gì."Tiền Đa Đa nhẩm đếm ba hai một, mấy giây sau Triệu Một Hữu vẫn đứng an toàn trước mặt anh ta. Anh ta chần chừ một lát rồi gỡ mặt nạ xuống, li.ếm thử cái thìa.Triệu Một Hữu tràn trề hy vọng nhìn anh ta, "Sao sao? Thấy sao?""... để đấy anh ăn hết." Tiền Đa Đa chỉ cái liễn, "Em nấu nồi nữa đi, với lại ban nãy cậu Liễu định bảo em tối nay có liên hoan."Triệu Một Hữu múc cho Tiền Đa Đa một bát canh, "Liên hoan gì?"Tiền Đa Đa từ chối, anh ta tỏ ý sẽ bưng cả liễn ăn, "Với mấy người đồng nghiệp quen của bọn anh thôi, tin được."Triệu Một Hữu hiểu rồi, đây là một hội nghị các nhà khảo cổ.Nhà an toàn của Vai Chính ở tầng giữa, chiều đến có phi thuyền bán thức ăn nhanh bay qua cửa sổ, cô gái tiếp thị đi giày trượt băng lơ lửng giữa không trung chào hàng. Cô ta giơ cao bảng menu màu đỏ, vàng xen kẽ, trên đó có hamburger và Cocacola muối.Thức ăn nhanh hiệu M (1), Cocacola muối, thuốc lá Marlboro là ba di sản quan trọng của nền văn minh cũ được Đại Đô Thị bảo hộ. Nghe nói ở đô thị chỉ có đúng ba món này vẫn giữ được công thức chế biến từ mấy trăm năm trước. Bức tượng Nhiên Đăng Cổ Phật phát sáng đằng xa, đây là tượng Phật đầu tiên hoàn công trong hạng mục kiến trúc văn hóa của Đại Đô Thị, nó xuyên qua 149 tầng, có thể chiếu sáng về đêm cho một nửa tầng giữa.Mặt trời lặn như vàng chảy, hoa văn gợn lấp lóe trên vách tường như sóng nước.Vị khách đầu tiên đến là một người trung niên mặc đồ tây, anh ta cầm theo cặp táp đựng giấy tờ và bình giữ nhiệt như vừa tan sở. Sau đó là một cặp sinh đôi còn mặc đồng phục, tiếp đến là một thanh niên không rõ là nam hay nữ có trang phục rất đặc biệt với một cái bình dưỡng khí trong suốt trên lưng, cũng có thể gọi đó là một khoang sinh thái mini vì bên trong có cả hoa và bướm.Cậu ta, hoặc là cô ta đeo mặt nạ oxy nên không thể thấy rõ được mặt, nghe nói đó là do di chứng từ di chỉ nên không thể hô hấp được không khí hiện thực."Vài đồng nghiệp" của Tiền Đa Đa rõ ràng là hơn mười người, có người phụ nữ trông như nghệ sĩ ca kịch, có thiếu niên ngồi xe lăn treo túi truyền dịch, có cô gái xinh đẹp khác thường, có cặp anh em chẳng rõ là ăn mày hay ăn cướp, vừa vào nhà đã càn quét sạch đồ ăn trong tủ lạnh, thậm chí họ vác cả tủ lạnh ra xe, hình như còn có cả nhà triết học. Lúc Triệu Một Hữu vào nhà tắm thấy họ đã chiếm mất cái bồn rồi vừa hút thuốc vừa dùng chai thuốc để lắc xúc xắc... tầm hai mươi người đến chật nhà, có cả một người mặc đồ ngủ đến, anh ta xách theo túi ngủ, vào nhà là nằm xuống ngủ luôn ở hành lang, bị dễ đến vài người giẫm phải mà anh ta chẳng hay biết gì.Vai Chính mua một đống đồ ăn ngoài, không khí đầy mùi thơm của gà rán và tương ớt. Anh ta bảo Triệu Một Hữu vào bếp nấu quáng quàng vài món mang ra, mùi ớt cay sặc sụa đã tan nhiều rồi nên tự anh ta cũng xắn áo làm cùng. Có người khách mang hộp giữ nhiệt đựng nguyên liệu nấu ăn đến, xách vào bếp mở ra thì trong đó là thứ nấm màu xanh.Triệu Một Hữu nhìn qua rồi bảo: "Cái này không ăn được.""Sao lại không ăn được?" thanh niên đeo mặt nạ oxy hỏi lại, "Đắt lắm đấy, một năm phòng thí nghiệm cũng chỉ trồng được vài chục cân thôi.""Thế cậu xuống tầng 20 đổ xuống tìm thử xem, thứ này dưới ấy nhiều lắm, còn miễn phí cơ." Triệu Một Hữu bảo: "Cư dân bộ lạc dưới đó toàn mang cái này ra chế thuốc độc.""Xử lý kỹ một tí là ăn được mà." Vai Chính bảo, "Đến lúc cho mày phát huy sáng tạo rồi đấy, Triệu Mạc Đắc. Làm nó thành món gì xơi được đi.""Cái này gây ảo giác đấy." Triệu Một Hữu bảo, "Anh không sợ người ta ăn xong phá nhà anh hả?"Vai Chính nhún vai, "Đằng nào bọn này nốc lắm vào cũng thế thôi."Thức ăn bày ra rồi đám người trong phòng khách bắt đầu ca hát, Triệu Một Hữu thò đầu ngó xuống tầng dưới thấy vị trung niên giống người nhà nước thản nhiên mở tủ rượu của Vai Chính rồi bắt đầu hí hửng dựng một tòa tháp Champagne, cặp anh em ăn cướp đòi lấy giá truyền dịch của thiếu niên ngồi xe lăn, cậu kia từ chối không được thì tức khí đứng dậy, vác xe lăn đuổi đánh hai đứa, chúng va đổ cả bàn, ly rượu văng xuống vỡ đầy sàn.Có người không nhìn ra được tuổi tác, Vai Chính mách cho anh một mẹo, "Ai trông bình thường thì hoặc là vị thành niên hoặc là trung niên, đứa nào trông ngáo ngáo thì đều là đầu hai đầu ba hết."Triệu Một Hữu hỏi: "Sao lại thế?""Thiếu niên thì muốn lớn nhanh nên sẽ ra vẻ già dặn, trung niên muốn trẻ lại sẽ cố tỏ ra thanh lịch, chỉ có bọn thanh niên dở ông dở thằng điếc không sợ súng thôi." Vai Chính xì một tiếng, "Giờ mà bắt đám trong phòng khách đi làm trắc nghiệm tâm lý kiểu gì cũng phải nhốt quá nửa vào viện."Có vẻ đúng thật. Triệu Một Hữu biết tại sao mình cứ thấy quen thuộc rồi.Không khí hoang dã giống hệt ở bệnh viện tâm thần mà.Không biết Tiền Đa Đa đi đâu, mãi cuối buổi anh ta mới xuất hiện trong phòng khách. Anh ta vừa vào mọi người đều im phăng phắc, tất cả nhà khảo cổ đồng loạt nhìn về phía anh ta như radar thăm dò, rồi họ lại đồng loạt ngẩng lên nhìn Triệu Một Hữu đang ngó nghiêng trên tầng hai.Triệu Một Hữu có cảm giác rất khó tả, anh chưa bao giờ ngại bị người khác chú ý, dù có là ánh mắt độc địa cũng vậy. Nhưng lúc này rất nhiều cặp mắt không hề ác ý hết nhìn anh lại nhìn Tiền Đa Đa như dệt thành tấm lưới vô hình giữa hai người, lồng ng.ực như bị rạch mở bằng một lưỡi dao mềm mại để bươm bướm bay ra, tuyên bố với thế giới giấc mộng hùng vỹ và lòe loẹt của anh.Canh sôi giội xuống tuyết, phanh ruột cho người ta xem.Cuối cùng cặp sinh đôi lên tiếng trước tiên, đứa có vẻ già dặn hơn mỉm cười, rồi đứa trẻ con hơn chìa tay ra với Tiền Đa Đa, "Kẹo đâu?"Tiền Đa Đa cúi xuống, "Kẹo nào?"Hai đứa đồng thanh đáp: "Cỡ này mà còn không mời bọn tôi ăn kẹo à?""Cậu ta phải mời bọn mình ăn kẹo mới đúng." Người nhà nước đẩy kính lên, "À nhân tiện nhắc đến, thanh toán tiền cược đi nhỉ."Triệu Một Hữu hỏi nhỏ Vai Chính, "Cược gì đấy anh?""Mày đoán xem?" Vai Chính nói toẹt ra, "Đương nhiên là cược ai độc thân lâu hơn rồi."Tầm này thì còn câu nệ gì nữa, khách hôm nay rõ ràng đều là người quen của Tiền Đa Đa, cũng có cả bạn cũ của Vai Chính. Họ uống rượu, càn quét đồ ăn như quỷ đói rồi ném cho Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa những lời chúc phúc dở tỉnh dở say, có câu nghe cứ như chửi.Thật ngạc nhiên mà cũng không hề ngạc nhiên, Triệu Một Hữu hòa nhập rất nhanh. Anh cứ như người xa quê gặp được bạn cố tri, bí quyết thì đơn giản lắm, dẹp hết phép tắc xã giao đi vì những người chung đụng với anh là một lũ sâu rượu, khùng điên và con nít. Anh tán phét với đám khách với những ngón tay bị nấm nhuộm xanh lơ, họ nhổ vỏ nho, lên thiên đường, xuống địa ngục.Nữ nghệ sĩ ca kịch để lại vô số vết son môi trên người Triệu Một Hữu, anh muốn tránh mà cô ta khỏe kinh khủng, cuối cùng chính Tiền Đa Đa phải gỡ anh ra, anh ta thở dài: "Anh nợ cô ấy đấy.""Em hỏi lý do được chứ?""Hồi lâu trước kia anh gặp tai nạn lúc ra khỏi di chỉ, làm hỏng mất một vở diễn của cô ấy." Tiền Đa Đa bảo: "Lúc đó cô ấy đang hát đến bài "Mười nghìn nụ hôn đêm nay"."Triệu Một Hữu phì cười, "Giờ trên người em đảm bảo không đủ mười nghìn cái hôn."Nói rồi anh chìa tay ra, "Anh muốn bù cho đủ không anh Tiền?"Không biết bao lâu sau thiếu niên vác giá truyền dịch đi đến, đưa cho Triệu Một Hữu một lọ thuốc.Anh nhận lấy, hỏi: "Cái này là?""Thúc đẩy phân rã phân tử nano, chữa loét miệng cấp tốc." ánh mắt cậu ta quét qua lại hai đứa, "Đề phòng hai người hôn toét mồm nhau."Lúc cậu ta đi rồi Triệu Một Hữu quay sang hỏi Tiền Đa Đa, "Em hơi tò mò, thằng nhỏ đó vác giá truyền dịch theo làm gì vậy?" trông cậu ta đi đứng đàng hoàng có vẻ ốm đau gì đâu."Trước kia cậu ta ăn phải mấy thứ trong di chỉ S18 khiến hàm lượng lượng tử trong cơ thể bị đẩy lên rất cao, sức sống của cậu ta bất ổn lắm." Tiền Đa Đa đáp, "Có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, cũng có thể sẽ sống bất tử."Triệu Một Hữu nhìn theo thằng nhỏ, "Vậy cậu ta sống bao lâu rồi?""Cậu ta là người quen cũ của chồng cậu Liễu đó." Tiền Đa Đa nói, "Chất lỏng trong bình truyền dịch đó có thể ức chế ngưỡng lượng tử của cậu ta."Triệu Một Hữu: "... em đoán mục đích của nó không phải để kéo dài tuổi thọ đâu hả.""Ừ." Tiền Đa Đa gật đầu, "Cái đó giúp đẩy nhanh cái chết."Thanh niên đeo mặt nạ oxy lấy một kén bướm từ trong bình dưỡng khí, Vai Chính mở một chai rượu Mezcal, họ khuấy một thứ chất lỏng gồm muối hạt, chanh, kén bướm và rượu rồi chạy ra tìm cái túi ngủ dưới chân cầu thang, dốc hết cốc rượu vào miệng người mộng du."Năng lực của người này là "Tiêu bản"." Tiền Đa Đa giới thiệu cho Triệu Một Hữu, "Có thể ghi nhớ và sao chép tất cả mọi chuyện xảy ra ở hiện thực rồi tái hiện trong di chỉ."Triệu Một Hữu: "Ông anh đó sẽ ngủ đến bao giờ?""Đó là một bí ẩn chưa có lời giải trong giới khảo cổ." thanh niên đeo mặt nạ oxy nhún vai, "Ở Đại Đô Thị lúc nào ổng cũng như đi trong mơ vậy đấy, chắc trong di chỉ mới là hiện thực với ổng, ai mà biết được."Sầu ngày ngắn, ức đêm dài,Thời gian vô vị,Kính người chén say, xuân thì trường cửu.Sau nửa đêm, nhà cửa đã loạn tưng bừng, chắc nhờ có nấm Boletus luridus mà khách khứa bắt đầu múa hát nhảy nhót, có người bò lồm cồm dưới sàn, Vai Chính ngồi trên salon hút shisha, sương khói mù lên như một tiếng thở dài bất tận. Buồn, vui, điên đảo, tủ lạnh mở toang, chai lọ vung vãi như những bãi nôn. Lũ say xỉn đổ đá vào bồn tắm rồi nhảy vào ngâm mình, thọc đến tận cổ tay vào hũ kem, ánh sáng lạnh chói lọi chém vụn mặt đất.Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa bò lên sân thượng, ngồi nhìn tượng Phật trong ánh sáng tiêu điều.Tiền Đa Đa bê cái liễn trên bậc thang xuống, trong đó là canh cá Triệu Một Hữu nấu, "Anh để phần em một ít này."Triệu Một Hữu ôm liễn rồi múc một thìa to tướng vào mồm, anh đói thật, từ tối đến giờ chỉ nốc rượu chứ có được miếng gì vào bụng đâu, "Anh Tiền, anh nói xem bữa hôm nay là tiệc gì vậy?""Tiệc tiễn đưa đó." Tiền Đa Đa đáp: "Họ biết mình sắp vào di chỉ 000."Triệu Một Hữu để ý đến cách dùng từ của Tiền Đa Đa, anh nhếch mép cười trong bóng đêm."Sức khỏe của em cũng ổn rồi, nếu quyết tâm đi thì nên đi sớm." Tiền Đa Đa nói: "Anh chuẩn bị xong cả rồi, sáng mai xuất phát."Triệu Một Hữu: "Nhanh vậy à?""Còn 4 tiếng nữa thì mặt trời mọc." Tiền Đa Đa nhìn đồng hồ, "Em có 4 tiếng, Triệu Một Hữu, còn gì muốn làm không?"Triệu Một Hữu nhìn Tiền Đa Đa, đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, quen lắm, anh nhớ đến mẹ mình, người phụ nữ ấy trước khi đi tuẫn tình với bình minh cũng hỏi anh câu giống như thế... con còn gì muốn làm không?Anh nhìn xuống những tầng sâu hun hút dưới tầng giữa, người phụ nữ ấy đâu có đợi anh trả lời, bà ấy đã nhảy xuống rồi.Nhảy xuống, cũng là bay xa vạn dặm.Cuối cùng, anh đáp."Em muốn cùng anh ngắm mặt trời mọc, anh Tiền ạ."--------------------------------------------------------Chú thích:(1) Thức ăn nhanh hiệu M: là từ lóng chỉ McDonald's.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0