Phật Nói - AyeAyeCaptain

Cẩm nang du lịc...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Triệu Một Hữu vừa nói xong Tiền Đa Đa đã gật đầu: "Vậy thì đi thôi."Tối nay họ đều mặc đồng phục nhà khảo cổ, giày da, đồ tây đóng bộ đàng hoàng, sẵn sàng đi hẹn hò, đi giết người hoặc đi phiêu bạt chân trời không màng sinh tử.Tiền Đa Đa nắm tay Triệu Một Hữu, hai người nhảy xuống từ sân thượng. Dưới tầng một đám người đang vui ngất trời, Vai Chính như nhận ra nên ngẩng đầu khỏi bình shisha, thấy đôi mèo mả gà đồng nhảy lầu tuẫn tình ngoài cửa sổ anh ta vơ luôn chai rượu trên bàn ném ra rồi cao giọng gọi: "Đừng chết nhé, Triệu Mạc Đắc!"Cả lũ say khướt vội vàng chạy ra huýt sáo hò reo theo hai thân người đang rơi, không biết Triệu Một Hữu có nhìn nhầm không hình như có ông nào còn đang kéo khóa quần như định đi tiểu, trong tiếng ồn ào anh chỉ nghe rõ nhất câu: "Thượng lộ bình an!"Gió rít bên tai anh, ánh đèn nê-ông đủ màu hội tụ thành dòng sông chói lọi, họ rơi qua vô số cửa sổ, tiếng nhạc Bebop, mùi thịt chiên và mùi bia bay ra từ mười nghìn lẻ một căn nhà, nam nam nữ nữ cãi lộn trên ban công, tiệc tùng linh đình, khiêu vũ hay ân ái, có người đang phơi đồ lót lên ống thoát nước trên đường, sợi poly, 100% cotton, sợi nhân tạo, đồ lót phấp phới đón gió như cờ màu. Trong lúc rơi họ đụng văng cả một chiếc xe bay bán đồ ăn nhanh, hộp giấy màu đỏ vàng đan xen bay lả tả trong trời đêm, ở tầng giữa có thể thấy được sao trời, chẳng biết có phải là hình giả bằng 3D không mà cá vàng khổng lồ đang bơi giữa mái vòm, còn có cả pháo hoa.Rơi xuống, rơi xuống, trong trạng thái không trọng lượng thời gian và không gian đều mất đi dáng hình cụ thể. Cho đến khi trăng sao đều biến mất, mùi tanh ẩm nồng lên, đó là mùi của bùn đất và rỉ sét bốc ra từ sâu trong cống rãnh, gần nơi đáy biển.Triệu Một Hữu quá quen với cái mùi này, họ đã đến tầng đáy.Không biết Tiền Đa Đa bung ô ra từ lúc nào, họ chậm rãi đáp xuống cạnh một đường ray, đoạn đường này đã bị bỏ hoang từ lâu, rất nhiều người lang thang đang nằm ngủ trên tà-vẹt gỗ. Triệu Một Hữu nhìn quanh, "Đây là tầng 15."Tiền Đa Đa đáp ừ.Triệu Một Hữu không ngờ họ có thể rơi xuống sâu như vậy, tầng 330 là ranh giới giữa tầng giữa và tầng đáy, ở đó người ta giăng một lưới lọc nano tối tân, chỉ có thể đi qua bằng cách quẹt thẻ thông hành ở lối vào đặc biệt.Ấy vậy mà họ lại rơi qua bình yên vô sự.Tiền Đa Đa gập cái ô màu đen vào, "Đây là đồ chồng cậu Liễu để lại, tán ô phát ra từ trường lượng tử trong bán kính 5 mét, có thể trung hòa sóng nano.Nói rồi anh ta hất cằm với Triệu Một Hữu, "Dẫn đường đi."Từ tầng 15 trở xuống có thể coi là khu vực tâm trái đất của Đại Đô Thị, theo một nghĩa nào đó thì nơi này là vùng cấm.Trong giới khảo cổ có truyền tai nhau một vài biện pháp xâm nhập tầng 1, nhưng với người sinh trưởng ở tầng đáy như Triệu Một Hữu những thứ đó chẳng khác gì mấy cái mẹo ngớ ngẩn của du khách nước ngoài.Hiển nhiên là Tiền Đa Đa hiểu điều đó. Triệu Một Hữu cười cười, lôi anh ta đi vào bóng đêm, họ đi trên đường ray bỏ hoang, thỉnh thoảng có ánh sáng trắng của đèn thủy ngân, cuối cùng Triệu Một Hữu dẫn anh ta vào một cao ốc, đương nhiên cũng đã bị bỏ hoang từ lâu. Bụi bặm đóng dày trên bàn lễ tân bằng cẩm thạch, bên cạnh có một bình hoa quế bằng nhựa để trang trí.Họ đến trước một thang máy, Triệu Một Hữu bấm nút đi xuống, dòng chữ "Đi về bình an" sáng lên trên biển đèn, chuông kêu leng keng, cửa thang máy mở ra.Không gian bên trong cực kỳ rộng chứ không phải là một buồng thang máy chật chội, sau tấm rèm bằng nhựa có tiếng xoa mạt chược, trên bàn chơi bài có ba cái máy tự động và một bà lão chừng ngoài lục tuần. Thấy Triệu Một Hữu bà ta đẩy gọng kính đồi mồi, hỏi: "Tây Thi à? Đi mô mà lợi đây he?""Ngoại à." Triệu Một Hữu kéo Tiền Đa Đa vào rồi vỗ vai anh ta, cười bảo: "Con rước ghệ con xuống thăm ngoại.""Ồ lù đù đã biết vác lu mà chạy he?" bà lão có vẻ ngạc nhiên, bà đứng dậy ngắm nghía từ đầu đến chân Tiền Đa Đa rồi tặc lưỡi gật gù, "Dữ he dữ he, mắn he!""Ầy da, đích thị!" Triệu Một Hữu bảo, "Thôi he, con rước ảnh xuống cho má con coi he.""Ầy ầy." Bà lão gật đầu lia lịa, sau đó bà ta đi ra sau bàn chơi bài, kéo một cái cần, thang máy bắt đầu hạ xuống, âm thanh ầm ầm quanh quẩn bốn phía, không biết qua bao lâu buồng thang dừng lại, nghe "đinh" một tiếng."Đi cho rốp rẻng." Bà lão khoát tay, "Đi về bình an!""Thuận buồm xuôi gió!" Triệu Một Hữu thuận miệng tiếp lời, anh lôi Tiền Đa Đa ra khỏi thang máy, "Con đi ngoại he!"Cửa thang máy đóng sập lại."Bà đó hồi trước là chủ sòng bạc ở tầng 330 đấy, cũng là mẹ nuôi của mẹ em." Triệu Một Hữu giải thích cho Tiền Đa Đa, "Chính bả dạy em đánh kiếm đó."Tiền Đa Đa hoàn toàn không hiểu hai người vừa nói gì với nhau, "Hai người nói tiếng gì thế?""Tiếng địa phương hồi xưa thôi." Triệu Một Hữu nói: "Em bảo với bà anh là người yêu em, em chuẩn bị đưa anh đi gặp mẹ em.""Ở đây à?" Tiền Đa Đa có vẻ ngạc nhiên, "Gặp được mẹ em ở đây à?""Gọi là làm phép thế thôi." Triệu Một Hữu bảo, "Hồi xưa mẹ em nhảy lầu chết mà."Ở Đại Đô Thị những cái chết như thế chẳng bao giờ tìm được xác, thành thị kiến tạo quá hùng vĩ, quá cao, tầng dưới chót giống một nghĩa địa vô biên vô tận. Có thể xuống đến nơi sâu nhất cũng xem như đi tảo mộ.Bên ngoài thang máy là một vùng đất trống, có ánh sáng yếu ớt không biết phát ra từ đâu, mặt đất có những hình tròn vẽ bằng phấn không trọn vẹn, giữa vòng tròn có vết đốt. Còn có cả hương nến và vàng mã cháy dở nữa."Bình thường xuống đây viếng mộ người ta đốt vàng mã ở đây rồi đi về." Triệu Một Hữu nhìn Tiền Đa Đa, "Giờ thì trông cậy vào anh đấy anh Tiền, đi tiếp thế nào đây?""Bà em lúc nãy, đi lâu không quay lại bà ấy có lo không?""Nghĩ gì thế anh Tiền, dưới tầng đáy này trẻ con mọc ra từ trong bùn ấy, mẹ đẻ còn chẳng lo nữa là." Triệu Một Hữu định hút thuốc nhưng lại nhịn, "Huống gì em bảo đi thăm mẹ mà không cầm theo vàng mã, bà ấy có ngốc đâu."Nghe vậy Tiền Đa Đa gỡ một khuy măng-sét rồi bấm một cái, ánh sáng màu vàng kim b.ắn ra, "Đi theo ánh sáng."Tầng 1, nơi tận cùng của Đại Đô Thị, mảnh đất khai sinh.Lần đầu tiên Triệu Một Hữu xuống tầng 1 là khi anh rất nhỏ, chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, trẻ con ở tầng đáy đều xuống đây vì tò mò.Trong một vài truyền thuyết đô thị, có một sinh vật khổng lồ không tên ngủ say bên dưới tầng 1, nó chính là một thứ vũ khí hạng nặng còn lại từ thời chiến tranh Orion. Có người già rất rất già thì nhớ mang máng rằng nơi này là nền tảng của Đại Đô Thị, từng có những người tiên phong đến đây dời non lấp bể, thành lập nhà máy điện nguyên tử hùng vĩ. Lại có cả truyện thần thoại rằng thần đã đến trấn áp tai kiếp, rồi họ lái chiếc tàu vũ trụ cuối cùng bay về phía mặt trăng, từ đó mảnh đất này thuộc về tổ tiên loài người.Truyện truyền miệng lúc nào cũng có màu sắc kỳ bí, hoang đường, mà Đại Đô Thị xây dựng trên chính phế tích của các loài quỷ thần, của hài cốt khoa học kỹ thuật nơi vực thẳm không tên, mỹ lệ huy hoàng để vạn dân thờ phượng.Họ nắm tay nhau đi xuyên qua bóng đêm, một trước một sau, họ đi ngang qua một ống thông gió to lớn, cánh quạt tàn tạ vẫn chậm chạp quay. Chúng làm từ khối kim loại thô vô cùng lớn, màu rỉ sét lạnh lẽo như mí mắt của người khổng lồ đang ngủ, bụi đom đóm đầy trong không khí tạo thành tiếng va chạm rất khẽ như chuông gió.Không biết qua bao lâu, Tiền Đa Đa dừng lại, Triệu Một Hữu cảm thấy anh ta khẽ vuốt lòng bàn tay mình rồi buông ra. Sau đó tiếng ầm ầm vang lên, hình như anh ta vừa kéo một thứ gì đó giống công tắc điện.Triệu Một Hữu đã nhìn rõ.Một pho tượng Phật khổng lồ.Họ đang đứng ở một nơi tương tự với nơi thờ phượng, gạch xanh chậm rãi lan ra dưới chân họ, hai bên là hai dãy dài chuyển kinh đồng (1) không thể nhìn thấy tận cùng.Tiền Đa Đa nói khẽ: "Đi theo anh."Bậc thang hướng lên rất cao đến tận lồng ng.ực tượng Phật, Triệu Một Hữu theo sau lưng Tiền Đa Đa, anh có cảm giác mình đang ở trên một cái bụng màu xanh biếc, nơi đây là đáy biển, là núi cao, là rừng sâu. Những cái chuyển kinh đồng đã không còn chuyển động nữa, hơi thở của cá voi xuyên qua lá rừng, tiếng xào xạc vang trong không gian.Điểm cuối của bậc thang, nơi lồng ng.ực tượng Phật có một cánh cửa màu son, vòng cửa khảm đầu thú màu vàng, bên trên đóng tám mươi mốt nút đinh. Triệu Một Hữu cứ tưởng cánh cửa đó phải nặng lắm, nhưng như nhận biết được họ đến, cánh cửa cọt kẹt tự mở ra.Giống như Vai Chính từng nói: "Có một thang cuốn trong lòng Đại Đô Thị có thể đưa ta đi từ tầng 1 đến tận tầng 990."Sau cửa là một điện thờ giống một ngôi chùa cổ, nơi đáng ra phải đặt tượng thờ Triệu Một Hữu lại thấy là cái thang cuốn đó.Một chùm sáng rọi xuống từ nơi rất cao xa trên đầu, chiếu sáng lối lên thang cuốn.Thật là một cảnh tượng hết sức quỷ dị, trông hình dạng cái thang cuốn đó thì nó phải rất cũ rồi, nó giống loại thang lên ở những siêu thị dưới tầng hầm hồi trước. Không phải kiểu thang bậc mà là một bề mặt dốc có nhiều khấc để mắc bánh xe đẩy hàng. Trên vách tường điện thờ có hình bích họa, phấn màu đã tróc ra, hai bên nơi đáng ra phải đặt bệ thờ La Hán thì Triệu Một Hữu thấy hai dãy xe đẩy.Loại xe đẩy thường gặp nhất trong siêu thị, còn có cả ghế gấp cho con nít ngồi bên trên."Anh Tiền." Triệu Một Hữu đánh giá cảnh tượng trước mắt, "Chỗ đó là người treo cổ à?"Anh đang nói chỗ lối lên thang cuốn, nơi có ánh sáng chiếu rọi, trong ánh sáng trắng có một người treo cổ trong bộ đồ phi hành gia.Tiền Đa Đa không để ý đến phi hành gia đó, một trong những nguyên tắc của nhà khảo cổ là lờ đi mọi thứ bất thường. Anh ta lôi chiếc xe đẩy ngoài cùng ra, ra hiệu cho Triệu Một Hữu ngồi lên rồi đẩy đến trước phi hành gia treo cổ ở thang cuốn. Bánh xe đẩy mắc vào khấc trên thang, thang cuốn cảm ứng được trọng lượng nên tấm biển trước lối lên tự nhiên sáng lên, không biết từ đâu vọng đến giọng nói máy móc: "Đi về bình an!""Họa vô đơn chí! Phúc bất trùng lai!""Nhiệt độ hôm nay là 33 độ C, có mưa cách đây 87km.""Bác sĩ thẩm mỹ nào hút mỡ giỏi nhất? Sau đây là danh sách...""Máy bay Sri Lanka gặp tai nạn, hơn một trăm hành khách tử vong...""Bên lều trọ rộng dài~ dọc đường xưa lối cũ~ cỏ xanh thơm ngát bầu trời~""Quét mã để sử dụng App Như Ý Cát Dạng, chúc bạn vạn sự may mắn!""Tưng bừng chào đón hai ngày lễ lớn, cũ đi mới về, nhận hoàn hàng chiết khấu 50%, chương trình giới hạn trong ngày hôm nay..."Thang cuốn chậm rãi đi lên, Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa đắm mình trong ánh sáng trắng, rất nhiều giọng nói tổng hợp vây quanh họ. Bề ngang thang không rộng lắm, tối đa có lẽ đứng được bốn người sóng vai nhau, ánh sáng men theo tay vịn thang... vô số màn hình máy tính chen chúc, xếp chồng lên nhau tạo thành hai bức vách dốc và uy nghiêm như bị phạt bằng rìu.Mỗi màn hình chiếu một nội dung, quảng cáo, tin tức, âm nhạc, phim ảnh, show truyền hình... âm thanh từ một màn hình không lớn lắm nhưng vô số thông tin ầm ầm đổ dồn một lúc như lũ lụt, sấm sét.Triệu Một Hữu tặc lưỡi, ngồi dậy bưng hai tai cho Tiền Đa Đa.Tạp âm khủng khiếp quá, họ không nghe được người kia nói gì, Tiền Đa Đa nhìn chằm chằm bức vách khổng lồ từ đống màn hình, thang cuốn vẫn đi lên. Không biết qua bao lâu, đột nhiên anh ta giơ tay lên rồi gồng mình, giằng một cái màn hình khỏi vách.Giữa vô số màn hình chiếu màu sặc sỡ, chỉ có đúng cái này đang tắt.Như một cái chốt đặc biệt đã bị tác động, ngay lập tức tất cả các màn hình khác đều đen thui, mà màn hình trên tay Tiền Đa Đa lại bắt đầu khởi động.Triệu Một Hữu thở phào, đầu anh vẫn còn ong ong, mãi sau anh mới nói được: "Anh Tiền?"Tiền Đa Đa thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ, anh ta day mấy huyệt bên tai Triệu Một Hữu, "Chắc ta sẽ phải ở trên thang này một thời gian, sau đó sẽ đến được tầng 990, tức là lối vào di chỉ 000."Anh ta thở phào, như là đến giờ mới chính thức bình tĩnh lại, "Từ giờ đến lúc đó sẽ không có nguy hiểm gì đâu."Triệu Một Hữu ôm anh ta để trấn an, "Sao anh biết được cách vào thang cuốn này thế anh Tiền?""Trên chợ đen của giới khảo cổ lưu hành bản không hoàn chỉnh của Sổ tay Sơn Hải và một số nhật ký không rõ nguồn gốc nữa." Tiền Đa Đa: "Triệu Một Hữu, từ sau đây anh hoàn toàn không biết chúng ta sẽ phải đối mặt với cái gì."Triệu Một Hữu à một tiếng.Màn hình tải trang hiển thị sắp hoàn tất, tiếng chuông báo phát ra thành giai điệu, giọng máy móc không rõ giới tính vang lên, nó đang hát."Cổng Trời mở ra, tinh hà đãng đãng, kính thần linh, hưởng tế tự.""Đàn sao đoái trông, rọi sáng soi, chiếu màn tía, ngọc châu cướp vàng.""Sơn hồng đại điện, đá phẳng lát cung.""Vũ cơ điểm trang mỹ ngọc, Bắc Đẩu kỳ dân ngưỡng vọng."Theo giai điệu cổ xưa, bỗng nhiên họ thấy được ánh sáng.Không phải ánh sáng xanh từ màn hình mà là mặt trời thực sự.Giờ này bức vách kín mít xung quanh thang cuốn đã biến thành kính trong suốt. Đống container xếp lớp ở tầng đáy đã nằm dưới chân họ, họ đang ở độ cao khoảng bằng tầng 400. Bộ đường sắt đang cắt băng khánh thành, dải lụa đỏ đứt xoẹt, đoàn tàu lơ lửng rú còi hướng về phía họ. Không có cảm giác đau đớn vì bị tàu tông trúng, thang cuốn vẫn đi lên, họ đã có thể thấy được màn trời 3D của tầng 660.Đèn trên tượng Nhiên Đăng Cổ Phật đã tắt, trên màn hình 3D là hình ảnh xe chở nước to tướng giống một cái chùy của người khổng lồ giáng xuống. Hồ nước ánh kim loang ra khắp đất trời, trong phút chốc cả thành phố chìm trong ánh sáng.Có âm thanh phát ra từ màn hình: "Phương Đông mặt trời mọc, sinh trưởng ngọn phù tang."Bọn họ thấy được Đại Đô Thị trong ánh bình minh.Giới khảo cổ đồn rằng Đại Đô Thị có một thang cuốn có thể đi thẳng từ tầng 1 lên tầng 990. Đứng trên thang đó sẽ thấy được toàn diện mặt cắt của đô thị."Hóa ra truyền thuyết là thật." Tiền Đa Đa nhìn mặt trời mọc phía xa, lẩm bẩm.Triệu Một Hữu ngắm khung cảnh trước mắt, đột nhiên anh thấy rất hứng thú. Nửa đêm họ cất công đi xuống tầng 1, dù không đúng theo đường cũ nhưng cuối cùng thật sự họ đã bay trở lên.Bình thường cái thang cuốn này nằm ở đâu trong Đại Đô Thị vậy?Anh thấy được làng đại học ở tầng thượng, hồi đó anh và Điêu Thiền ở đây 7 năm. Đường xá, nhà cửa ở tầng thượng được quy hoạch rất chỉnh tề, trông có trật tự hơn nhiều kiểu chồng chéo lộn xộn ở tầng dưới. Bảy năm ở trên này có thể nói là Triệu Một Hữu đã sục sạo khắp làng đại học, vậy mà anh chưa từng thấy cái thang cuốn này."Anh Tiền." anh hỏi Tiền Đa Đa, "Anh đã bao giờ thấy cái thang cuốn này trong Đại Đô Thị chưa?"Tiền Đa Đa lắc đầu: "Anh nghĩ đến một trường ca.""Em mù chữ nha, thơ phú gì anh đọc luôn đi anh Tiền.""Đó là nhà thơ cuối cùng thời Trung Cổ, "Thần khúc" của Dante." Tiền Đa Đa nói: "Nhà thơ được Virgil và Beatrice dẫn đi từ lối vào Địa Ngục, đi xuống đi xuống mãi, cuối cùng lại từ đáy sâu trở lại Thiên Đường."Giống như hành trình họ tìm đến Cổng Trời, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên đỉnh trời.Màn hình trên tay Tiền Đa Đa lại phát ra giọng nói tổng hợp:"Nó bay từ trái đất lên thiên đàng và một lần nữa nó hạ xuống trái đất để tiếp nhận sức mạnh từ trên cao và dưới thấp.""Cái bên dưới giống như cái bên trên và cái bên trên giống như cái bên dưới để tạo nên phép màu của một thứ duy nhất." (2)Người mù chữ như Triệu Một Hữu đương nhiên là không hiểu những câu từ huyền bí này nghĩa là gì, anh nhìn Tiền Đa Đa đang chìm trong suy tư rồi dứ ngón tay lên trán anh ta, "Đừng nghĩ nữa anh Tiền, nghĩ nhiều nhức óc."Anh rất thích khuyên người ta như thế - đừng nghĩ nữa.Nếu bảo suy nghĩ và lý trí là điểm cao quý vượt trội của nhân loại thì thứ như Triệu Một Hữu đáng coi là gì? Là đào ngũ à? Hay là biếng nhác? Hoặc là chủ nghĩa lạc quan mù quáng, vô tri?Ừ thì là tất cả, nhưng cũng chẳng là gì. Tiền Đa Đa nhìn Triệu Một Hữu, đột nhiên anh ta hỏi: "Triệu Một Hữu, em không thấy sợ à?""Có chứ, sao mà không sợ được." Triệu Một Hữu có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi này, nhưng anh vẫn trả lời: "Căn nguyên của nỗi sợ là vì không thích chết, ai mà không sợ chết chứ. Đương nhiên sợ tâm lý và sợ si.nh lý là hai việc khác nhau.""Vậy tại sao em có thể không nghĩ được?""Kìa anh Tiền, hầu hết mọi người đều mất khả năng suy nghĩ lúc quá sợ mà.""Nhưng trông em bây giờ không giống đang sợ lắm."Triệu Một Hữu nghe vậy thì suy tư một lát, anh móc bao thuốc, lấy một điếu ra châm."Anh biết không anh Tiền, nhiều khi mình không phải nghĩ quá xa vậy đâu. Hồi trước mẹ em hay bảo "Đường ở dưới chân mình". Sau này bệnh viện bọn em tổ chức hẳn một buổi tọa đàm về cái sự gì mà muốn đối diện với cái chết như thế nào. Cụ Đức bảo muốn chết trong lòng một quý cô, Điêu Thiền muốn chết năm 16 tuổi, Quý Phi, là Liễu Thất Tuyệt đó, từ chối trả lời... em thì nghĩ mẹ sao con vậy, giống như mẹ em đi tuẫn tình với bình minh, em cũng muốn lúc em chết có người bên cạnh."Tiền Đa Đa lẳng lặng nhìn anh, "Và?""Và thì... em còn chưa chết mà đã có người bên cạnh rồi." Triệu Một Hữu nhìn thẳng vào anh ta, "Thế thì còn gì phải sợ nữa?"Tiền Đa Đa ngơ ngác mất một lúc, như không đồng tình lắm, "Em thế là được chăng hay chớ thì có.""Thì không được tính sau." Triệu Một Hữu ngậm điếu thuốc, mỉm cười, "Anh Tiền à, nếu nhất định phải lo xa thì điểm xa nhất chắc chắn là cái chết, chúng sinh bình đẳng, ai chẳng như ai.""Đường ở dưới chân mình, chúng ta đã lên đường rồi, cứ đi tiếp thôi. Đừng phân vân nên đạp chân ga hay chân phanh, hay là xem hướng dẫn thoát hiểm bằng đèn tín hiệu... dù sao đích nằm ở đó, muốn tránh cũng không được, ai rồi cũng phải đến."Tiền Đa Đa nhìn anh, "Vậy em không có tham vọng gì sao?"Triệu Một Hữu bình tĩnh đáp: "Nếu anh định hỏi về ha.m mu.ốn nhấn ga, chạy xe 800km/giờ thì em không có thật, anh Tiền ạ.""Thế em h.am m.uốn cái gì?""Anh Tiền lái xe, em ngồi ghế phụ, lúc dừng đèn đỏ anh sẽ ngả đầu sang hôn em một cái.""...""Ê anh không được bảo đấy không phải tham vọng lớn lao đâu nhé." Triệu Một Hữu nghiêm mặt với anh ta, "Anh đi hỏi hết đám khảo cổ xem, ai cua được Tiền Đa Đa?"Một lúc lâu sau Tiền Đa Đa mới bảo: "Triệu Một Hữu, trông em không giống người sống chết vì tình lắm.""Em đâu có sống chết vì tình, trước kia em cũng đâu định tìm chân mệnh thiên tử của em." Triệu Một Hữu cười, "Em bảo này, anh Tiền, cuộc sống quý ở hiện tại, mà ngay lúc này em cảm thấy quan trọng nhất là được ở bên anh."Triệu Một Hữu nhấn mạnh mấy chữ "ngay lúc này", điều này thực sự không giống tác phong của một nhà khảo cổ. Họ là những người tìm kiếm quá khứ và tương lai, xuyên qua lịch sử và Ngân Hà, bởi vậy trong trục thời gian của họ cột mốc "hiện tại" rất dễ dàng bị hai vế đối lập kia lấn lướt. Không thể nói đây là lỗi của họ, ở Đại Đô Thị thế kỷ 25, thời huy hoàng của khoa học kỹ thuật đã qua, thần thoại và thuật giả kim còn bị bôi xóa từ lâu hơn trước đó, chỉ còn di chỉ, phế tích cho họ lục tìm. Vậy thì hiện tại có gì? Lễ tiết suy đồi, nền văn minh hỗn tạp như một nồi lẩu thập cẩm, hay là dòng lũ thông tin rỗng tuếch và sự bành trướng của thinh lặng vĩnh hằng?Nhưng một con người như Triệu Một Hữu, một người sinh trưởng tại đáy sâu, nơi mọi người đều là những con ếch trong đáy giếng.Anh lại nói rằng cuộc sống quý ở hiện tại."Mỗi giây hiện tại đều được cấu thành từ tất cả quá khứ và tương lai." Triệu Một Hữu thì thầm với Tiền Đa Đa: "Giây này phút này em yêu anh, dù chỉ là một chớp mắt thôi, cũng đã được khắc ghi vĩnh viễn vào sinh mệnh em."Đường ngay dưới chân mình. Con đường của vị thánh, con đường của thằng điên, con đường của cầu vồng bảy sắc, con đường ngu xuẩn, con đường bất kỳ. (3) Đây là con đường họ đi cùng nhau. Có thể cùng cười sằng sặc phóng như bay, có thể nghiến đứt đôi một con ma men dưới lốp, có thể đi cướp ngân hàng rồi trốn chạy đến tận thế, có thể tông vỡ tủ kính tiệm kim hoàn, chẳng ngại bị thiêu rụi trong ngọn lửa của một hành tinh, chỉ cần anh lái xe, em ngồi ghế phụ, mỗi khi dừng đợi đèn đỏ anh sẽ hôn em. Thế là trong khoảnh khắc trước khi đèn giao thông đếm ngược về 0, em sẽ đặt bàn tay em trong lòng bàn tay anh.Mặt trời đã lên, bình minh đến."Đèn vàng rồi kìa." Triệu Một Hữu nhìn thành thị được chiếu sáng rực rỡ phía xa rồi quay sang hỏi Tiền Đa Đa, "Anh có định hôn em không?""... em phải có lòng tham." Một lúc lâu sau, tiếng Tiền Đa Đa mới vang lên, "Một nụ hôn ít quá, em phải muốn một nghìn nụ hôn.""Ừ, em cũng yêu anh."--------------------------------------------------------Chú thích:(1) Chuyển kinh đồng: Là vật pháp mà tín đồ Phật giáo Tây tạng dùng để cầu nguyện. Hình dáng giống như cái thùng, ở giữa có trục để quay, phía trong có để giấy in kinh văn, chung quanh khắc sáu chữ Chân ngôn - đưa tay đẩy thì quay chuyển, quay một vòng biểu trưng tụng một biến sáu chữ Chân ngôn.(2) Chú thích của tác giả: Trích từ Emerald Tablet.Nhà truyền thuyết về thuật giả kim Hermes Trismegistus đã tạo ra bản khắc The Emerald Tablet. Bản khắc này được thực hiện trên phiến đá màu xanh hoặc ngọc lục bảo, mô tả đầy đủ 13 hướng dẫn, giải thích bản chất và nguồn gốc của vũ trụ cũng như vai trò của con người trong sự kết hợp giữa yếu tố vi mô và vĩ mô. Cụ thể, trong đó viết về các phương pháp biến kim loại thành vàng cũng như bào chế được thuốc trường sinh.Theo một số truyền thuyết, bản khắc The Emerald Tablet được tìm thấy bên dưới bức tượng trong ngôi mộ của Hermes ở Tyana. Các chuyên gia cho rằng đây là một trong những bản khắc chính thức về thuật giả kim lâu đời nhất thế giới khi xuất hiện từ những năm 650 – 830 sau Công nguyên.(3) Chú thích của tác giả: Trích từ tiểu thuyết "Trên đường" của nhà văn Jack Kerouac. "Trên đường" được dựa trên câu chuyện có thật của Jack Kerouac cùng người bạn Neal Cassady, hai trong số những nhân vật quan trọng của thế hệ Beat (Beat Generation) của nước Mỹ những năm 50, là cánh chim đầu đàn khởi xướng ra phong trào Hippy và tạo cảm hứng cho những người theo chủ nghĩa Bohemian.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0