Phật Nói - AyeAyeCaptain

Sốt cà chua xi-...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Hồi lên thư viện học bù văn sử Triệu Một Hữu từng đọc được một câu: "Tôi đến từ địa ngục, muốn đến thiên đường phải đi qua nhân gian." (1)Câu này mô tả chính xác hành trình họ đi vào di chỉ 000, từ nơi cực sâu đến nơi cực cao, cuối cùng dừng ở tầng 990. Nghe nói trên thiên đường tràn ngập ánh sáng, quả thực khi bước vào tầng 990 họ thấy ánh sáng chói lọi, một màu trắng tinh khiết tột độ khiến trong giây lát Triệu Một Hữu tưởng mắt mình mù mất rồi.Sau đó anh nhận thấy cảm giác bị hút lên quen thuộc, đó là dấu hiệu sắp vào di chỉ."Anh Tiền này, thế thì..." Triệu Một Hữu nhìn quanh, "Không lẽ tầng 990 chính là một di chỉ? Vậy thì thật ra Đại Đô Thị là cái gì?"Tiền Đa Đa ngẩng lên khỏi một cái tủ trưng bày khổng lồ, "Mình đi thang cuốn vào thẳng di chỉ 000 mà, đâu có nhìn thấy tầng 990 thật."Di chỉ 000 nơi họ đang đứng rất khác với những gì họ tưởng tượng trước đó, nơi này không có sinh vật quái dị, thời gian không gian cũng không bị vặn vẹo. So với rất nhiều di chỉ rộng lớn, hùng vĩ thì chỗ này hơi quá yên tĩnh, cũng có thể bên trong di chỉ này thực sự không hề có sinh vật sống.Dù sao cũng chỉ có vật chết mới mang đi triển lãm trong viện bảo tàng.Triệu Một Hữu đứng cạnh Tiền Đa Đa, nhìn khối cầu cực kỳ to trước mắt, anh càng tin vào ấn tượng của mình hơn.Chỗ này rất giống một viện bảo tàng.Họ đang ở trong một phòng trưng bày tráng lệ, xung quanh giống một nhà hát vàng son lộng lẫy, mái vòm trên đầu điêu khắc hoa văn theo phong cách Baroque, nhưng trên sân khấu chẳng có nghệ sĩ.Triệu Một Hữu nhìn khối cầu to lớn lơ lửng chính giữa phòng trưng bày, nó thật sự rất lớn, cũng nhờ thể tích vĩ đại của nó mà Triệu Một Hữu có thể đoán được nó là cái gì.Đây là một thiên thể đã chết.Thật khó mà hình dung được trước kia nó là một thiên thể như thế nào, có lẽ nó từng là một hành tinh nhưng đã không còn lớp vỏ ngoài tròn trịa nữa. Nó như bị đông cứng lại trước khoảnh khắc nổ tung, bề mặt nứt nẻ, căng phồng, khô vảy, dãy núi gồ lên như mạch máu cũng giống như làn da của một người già gần đất xa trời. Bao quanh nó là bụi núi lửa, nham thạch và tia bức xạ điện từ màu lượng tử. Không thể đoán được còn gì ở lõi của nó, có khi nào nơi đó cũng từng có một nền văn minh? Trước khi bị phanh thây bởi lưỡi dao hủy diệt, phải chăng trên bình nguyên cũng có âm nhạc ngân nga? Phải chăng đã có một đôi mắt ngước lên nhìn thiên hà vô tận?"Đi thôi." Tiền Đa Đa nói: "Dù sao chúng ta cũng phải cố gắng đi xem hết chỗ này."Không thể tưởng tượng được "viện bảo tàng" này lớn đến mức nào, càng đi càng thấy những vật trưng bày muôn hình vạn trạng, có thứ giống đầu người khổng lồ bị cắt mở, óc nhiều vô kể hóa thành cá vàng lượn vòng trên không.Có khi họ cũng đang đứng trên đầu một người khổng lồ. Triệu Một Hữu nghĩ thầm.Họ xuyên qua cung điện toàn là cột trụ bằng đồng thiếc, những cây cột vươn lên cao tít không thể thấy điểm tận cùng, trên thân chúng điêu khắc hình họa và văn tự không rõ nghĩa, vừa giống con mắt, vừa giống bầy côn trùng dạng tảo, giữa những hình họa bôi màu vàng đen. Có dấu vết nước chảy trên mặt đồng, có lẽ nơi này từng bị ngâm trong một loại chất lỏng nào đó, hoặc chính những con mắt đó đã khóc.Gian phòng rộng lớn, hành lang dài dằng dặc, cầu thang xoắn ốc, họ như đi dạo chơi. Triệu Một Hữu nhất định phải nắm chặt tay Tiền Đa Đa, đề phòng một trong hai đứa sẽ bị thứ gì thình lình xồ ra cuốn bay mất. Trong cái bảo tàng này không có chỗ cho logic, họ đi trên một hành lang rất lâu, trần nhà rất thấp, hàng ngàn hàng vạn chiếc đèn lồng đủ hình dạng rủ xuống, hai bên hành lang đặt dãy lọ thủy tinh hình trụ tròn bịt kín, đồ trưng bày trong đó giống hài cốt của đấng sáng tạo nên vô số nền văn minh. Họ đứng lại ngắm một cái lọ, thi thể bên trong rất giống con người, gần như chính là con người, mỗi tội con người thì không có cánh."Đây là thiên thần ạ?" Triệu Một Hữu thì thào."Anh đọc về thiên thần trong Kinh Thánh rồi." Tiền Đa Đa đọc một đoạn kinh: "Tôi thấy Chúa Thượng ngự trên ngai rất cao... tà áo của Người bao phủ Đền Thờ. Phía bên trên Người, có các thần Seraph đứng chầu. Mỗi vị có sáu cánh: hai cánh để che mặt, hai cánh để che chân và hai cánh để bay." (2)"Ui đm." Triệu Một Hữu thốt lên: "Thế đây chẳng là thiên thần còn gì? Sao lại để ngâm rượu ở đây nhỉ? Ai lại làm thế!"Sau đó anh bị Tiền Đa Đa túm cổ áo lôi đi, "Đi thôi!"Không nên nán lại lâu ở chỗ này, ai mà biết được cái vật trong lọ đó đã chết thật hay chỉ đang ngủ say.Cuối hành lang là một cánh cửa, điều đáng ngạc nhiên là cái cửa này hết sức bình thường, nó giống như mọi cánh cửa mở ra phòng tắm, phòng học hay tầng hầm trong nhà. Tiền Đa Đa dừng lại, sau vài giây cân nhắc anh ta vặn tay nắm cửa.Trong khoảnh khắc đó họ đều nghe được một âm thanh giống như tiếng thở dài. Phù, nhẹ mà thâm trầm, giống tiếng vang trong hang động.Sau cánh cửa này là cái gì?Triệu Một Hữu thấy rồi.Đó là hành lang bệnh viện tâm thần.Đây là nơi anh không thể quen thuộc hơn được nữa, bệnh viện tâm thần ở tầng 33 Đại Đô Thị, bệnh viện công duy nhất tầng đáy. Mùi nước khử trùng và xịt thơm tràn ngập trong không khí. Triệu Một Hữu hơi choáng váng. Anh nhìn cửa sổ đối diện, gương mặt anh mơ hồ phản chiếu trên tấm kính, sao mình lại ở đây?"Trưởng khoa Triệu ơi!" y tá trực trông thấy anh nên hấp tấp chạy tới: "Anh đây rồi! Cả tầng ba đang đợi anh đi buồng đấy, tranh thủ nhanh nhanh đi anh!"Lần này anh đã thấy rõ mặt mình trong kính, anh mặc áo blouse trắng, mắt đeo kính không gọng.A, phải rồi, giờ này là giờ anh đi buồng mà.Hôm nay tình trạng các đối tượng thí nghiệm đều rất tốt, phòng 12 xuất hiện dấu hiệu hồi phục khả quan, cơm trưa ở căng-tin là thịt hươu hấp tảo xoắn. Đúng 8 giờ tối tan ca, Triệu Một Hữu xuống bãi đỗ xe, mở cốp sau lôi ra bộ da ngâm nước của người bạn hiền, cắm bơm xe đạp vào để bơm phồng lên. Hình người dần trở nên đầy đặn, cuối cùng nó mở mắt: "Triệu Mạc Đắc?""Xin chào Điêu Thiền, ngủ ngon không?""Không ngon lắm, mày gọi tao dậy làm gì?" Điêu Thiền day day trán, "À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật mày à?""Đúng rồi." Triệu Một Hữu ném chìa khóa cho nó, "Đi thôi, đi xem sinh cảnh nào."Sinh cảnh xây dựng ở ngoại thành, đó là một nhà ấm lớn được quây lưới sắt xung quanh. Thời tiết trong nhà ấm luôn luôn quang đãng, hoa nở chim hót, một trăm nghìn con người nguyên sinh sống trong nhà ấm, được ăn no mặc ấm, vô lo vô nghĩ. Triệu Một Hữu dừng xe trước khu vực tham quan, mua hai hộp bỏng ngô và Cocacola muối, "Lâu lắm không đến đây, ngài Shige kết hôn chưa nhỉ?"Ngài Shige là một con người nguyên sinh mà bọn họ tài trợ, định kỳ nhân viên quản lý nhà ấm sẽ gửi nhật ký trưởng thành và ảnh chụp của con người cho nhà tài trợ. Họ cũng có thể đến xem tận mắt tình hình sinh trưởng của con người, "Không thấy nó đâu." Điêu Thiền thồn bỏng ngô vào mồm, "Hôm trước bảo là nó thích một thằng nhỏ còn gì?""Tao thấy thằng bé đó rồi." Triệu Một Hữu cầm ống nhòm lên soi, "Trên tay nó đeo nhẫn, chắc là nhẫn cưới đấy? Úi xem kìa xem kìa!" Triệu Một Hữu chỉ về một hướng như đang chỉ trỏ tinh tinh trong vườn thú, "Nó ra đấy! Đấy nó mặc đồ đen kìa!"Triệu Một Hữu và Điêu Thiền cũng nhảy xuống xe rồi chào thiếu niên kia qua lưới sắt, "Anh là Triệu Một Hữu phải không?" thiếu niên nhìn họ rồi chìa cho anh một hộp quà, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ.""Cảm ơn." Triệu Một Hữu hơi bị xúc động, "Tôi bóc ra được không?""Được chứ." Thiếu niên mỉm cười tươi tỉnh, "Đây là quà tôi và nhà tôi cùng chọn cho anh."Triệu Một Hữu mở ra, trong đó là một cuốn album ảnh bằng bìa cứng, trang đầu tiên chính là ảnh anh."Ồ tôi đây mà, tấm này đẹp trai quá, chụp khi nào thế?" Triệu Một Hữu hào hứng lật xem tiếp, "Ảnh này là quản lý cho các cậu à? Sao họ chụp được nhiều vậy..."Dấu lặng ngừng ngân, Triệu Một Hữu thấy được trang cuối cùng trong cuốn album ảnh, trên tấm thiệp màu vàng có dòng chữ: Cảm ơn ngài Shige đã tài trợ cho công dân biến dị Triệu Một Hữu, chính quyền Đại Đô Thị gửi đến ngài lời chúc phúc chân thành.Cuốn album trên tay Triệu Một Hữu rơi cạch xuống đất, ảnh chụp bay tán loạn. Một trận cuồng phong nổi lên làm cát sỏi mù mịt. Anh đứng giữa trung tâm cơn lốc, cảm thấy cơn đau váng lên từ sâu trong não bộ, chuyện gì thế này?"... Triệu Một Hữu! Triệu Mạc Đắc!" Như có ai đang gọi anh, Triệu Một Hữu ngơ ngác quay đầu theo hướng có tiếng gọi chỉ thấy một màu trắng đen giữa đất trời. Tiếng gọi đến từ nơi rất xa, anh muốn chạy lại nhưng bị luồng khí lưu cực mạnh xô ngã lăn ra đất.Như bị một cái búa tạ nện vào lồng ng.ực, Triệu Một Hữu thình lình mở bừng mắt.Điêu Thiền đang đứng bên giường bệnh nhìn anh, nó có vẻ lo lắng, "Triệu Một Hữu! Mày không sao chứ? Đang đi buồng thì mày ngất xỉu, đêm qua trực mày thức cả đêm à?"Anh nhìn trần nhà trắng toát, lại cảm nhận đệm giường ấm áp của bệnh viện dưới cơ thể mình. Đột nhiên Triệu Một Hữu vùng dậy xuống giường, "Triệu Mạc Đắc mày làm sao thế?! Mày không cử động mạnh thế được đâu!" mặc kệ Điêu Thiền lải nhải sau lưng, Triệu Một Hữu đi ra đẩy cửa phòng.Triệu Một Hữu nhìn thấy.Hành lang bệnh viện tâm thần.Đây là nơi anh không thể quen thuộc hơn được nữa, bệnh viện tâm thần ở tầng 33 Đại Đô Thị, bệnh viện công duy nhất tầng đáy. Mùi nước khử trùng và xịt thơm tràn ngập trong không khí. Triệu Một Hữu hơi choáng váng. Anh nhìn cửa sổ đối diện, gương mặt anh mơ hồ phản chiếu trên tấm kính, sao mình lại ở đây?"Mày không sao chứ Triệu Mạc Đắc?" Điêu Thiền bước tới, "Dạo này mày bị áp lực quá đúng không? Mẹ mày gọi điện bảo lo cho mày lắm, ổng sắp đến rồi đấy. Hay là mày xin nghỉ mấy hôm cho khỏe đi."Triệu Một Hữu kinh ngạc quay lại, "Mẹ tao á?""Ừ, bà Liễu đó." Điêu Thiền nhìn anh chằm chằm, "Mày đừng bảo mày lại tính từ mặt ổng vì mẹ mày tái giá nha. Nghe lời anh em đi, làm người phải biết thời biết thế, bệnh viện này còn phải sống bằng tiền tài trợ của nhà mày đấy."Lát sau, Triệu Một Hữu đã gặp được "bà Liễu" mà Điêu Thiền nói, đó là một quý bà phốp pháp, Triệu Một Hữu trố mắt nhìn rồi quay lại hỏi Điêu Thiền: "Đây là đàn ông mà?""Chứ gì nữa?" Điêu Thiền cũng trố mắt nhìn lại anh, "Không lẽ là đàn bà?""Đàn ông thì sao đẻ được?""Đàn bà thì sao đẻ được?" Điêu Thiền sờ trán Triệu Một Hữu, "Sao thế Triệu Mạc Đắc, mày điên thật rồi à?""Thôi đi." Bà Liễu khoát tay với vẻ khó chịu, "Đừng có giả vờ ngớ ngẩn nữa Triệu Mạc Đắc, chẳng qua là mày không chịu lấy chồng sinh con thôi chứ gì. Bảo đi xem mắt thì làm như bị bắt đi đánh giặc ấy, đàn ông ba mươi tuổi chưa lấy được chồng là thành đĩa thức ăn thừa qua đêm mày hiểu chưa? Đi làm thì đầu tắt mặt tối còn đòi sinh đẻ? Mơ đi, muộn rồi! Rồi sẽ có ngày mày phải hối hận!"Triệu Một Hữu: "..."Triệu Một Hữu không hiểu gì cả, Triệu Một Hữu vô cùng kinh hãi.Bà Liễu moi trong túi xách ra một tấm thiệp mời rồi dúi cho anh, "Đây địa chỉ đám cưới đây, đến thì đến không đến thì thôi, mẹ về.""Bà Liễu, bà Liễu ơi, từ từ bà đợi một tí!" Điêu Thiền vội chạy theo tiễn, trước đó nó đẩy Triệu Một Hữu vào phòng rồi thì thào dặn, "Cứ để tao lo mẹ mày, mày ngủ một giấc đàng hoàng đi, đừng nghĩ nữa."Triệu Một Hữu chết lặng đóng cửa phòng bệnh lại, anh nhìn quanh rồi tìm được một lọ thuốc ngủ dưới gầm giường. Anh nhìn chằm chằm lọ thuốc rồi móc cây bút đánh dấu ra, viết mấy chữ thật to lên tường: Chúc mẹ mày đẻ sinh ba.Sau đó anh vặn nắp lọ, dốc hết chỗ thuốc còn lại vào mồm rồi lên giường, đắp chăn che kín đầu.Lần tiếp theo anh tỉnh lại, chữ trên tường đã biến mất. Anh đang nằm trên giường truyền dịch, có y tá đẩy xe dụng cụ y tế đến nhanh chóng thay túi truyền dịch cho anh. Thấy anh mở mắt ra cô ta liền bấm nút gọi y tá ở đầu giường. Triệu Một Hữu định ngồi dậy mới thấy mình đang bị trói rất chắc, cái này quen quá, đây là áo trói đặc sản của viện tâm thần đây mà.Cô y tá kia hoàn toàn không định giao lưu với anh, Triệu Một Hữu đang suy nghĩ trước đó đã xảy ra chuyện gì thì có tiếng nổ ầm ầm ở bên ngoài. Mặt y tá tái mét, vội vàng kéo cửa sổ nhảy xuống, vứt cả xe đẩy lại, cô ta nhanh quá khiến Triệu Một Hữu nhìn theo mà sửng sốt, đây là tầng 33 mà? Thời buổi gì mà cả y tá cũng bắt đầu nhảy lầu rồi?Một giây sau cửa phòng bệnh bị xúc lên, một cỗ máy cày vĩ đại xình xịch chạy vào, đầu xe lắp một cái gàu múc khổng lồ, trần nhà cũng bị nó húc tung cả... Triệu Một Hữu mơ hồ thấy được ngoài cửa là hành lang viện tâm thần, nơi anh không thể quen thuộc hơn được nữa, bệnh viện tâm thần ở tầng 33 Đại Đô Thị, bệnh viện công duy nhất tầng đáy. Mùi nước khử trùng và xịt thơm tràn ngập trong không khí. Triệu Một Hữu hơi choáng váng. Anh nhìn cửa sổ đối diện, gương mặt anh mơ hồ phản chiếu trên tấm kính.Sao mình lại ở đây?Một giây sau Điêu Thiền thò đầu ra từ buồng lái máy cày, "Lên xe mau! Triệu Mạc Đắc!"Dù không biết chuyện gì đang diễn ra Triệu Một Hữu vẫn nhanh chóng thoát được khỏi bộ áo trói rồi nhảy lên buồng lái. Điêu Thiền ra sức điều khiển tay lái, chiếc máy cày xúc cả vách tường lên, chúng cứ thế lái ra khỏi hành lang trong bão táp đì đùng. Triệu Một Hữu gào lên trong tiếng nổ: "Chuyện gì thế này?!""Thu hoạch đó! Lái máy cày thì còn để làm gì nữa?" trong cuộc đối thoại máy cày đã ra đến cổng lớn bệnh viện, Triệu Một Hữu hoàn toàn không nhận ra đường xá nữa, xác sống lê chân tay rách rưới, què cụt đi lại khắp nơi. "Sao lại thế này?" Triệu Một Hữu giật mình, "Virus đại nạn sống lại à?""Mày chưa tỉnh ngủ à Triệu Một Hữu? Đấy là hoa màu chính phủ trồng mà!" Điêu Thiền nói rồi đạp ga, cái máy cày này còn được độ cả dàn âm thanh của xe tải. Tiếng nhạc rock của nhóm Queen vang lên, trống đinh tai nhức óc, Triệu Một Hữu thấy gàu múc giơ lên thật cao rồi múc xuống giữa đám xác sống, máu me bắn tóe ra đỏ chót một vùng."Ay yay yay yay yay yay yay...." Trông thấy thế Điêu Thiền lại có vẻ rất phấn khích, "Năm nay thu hoạch sốt cà chua khá quá!"Triệu Một Hữu bị máu bắn đầy người, anh vừa điên cuồng kéo cửa kính xe lên vừa gào lên hỏi: "Sốt cà chua nào?!""Thì sốt cà chua đấy?" Điêu Thiền ngạc nhiên nhìn anh, "Sốt cà chua là sốt cà chua, không phải vàng không phải xi-rô, sốt cà chua là sốt cà chua mà!" nói rồi nó quẹt một vốc máu trên cửa sổ và xòe tay ra dí trước mặt Triệu Một Hữu, "Chất lượng sốt cà chua năm nay khá quá, mày thử xem?"Triệu Một Hữu cảm thấy lú hết cả đầu, "Triệu Mạc Đắc, mày bị say xe đấy à?" Điêu Thiền nhìn sắc mặt anh rồi moi một túi khoai tây chiên dưới ghế ra đưa cho anh, "Đây, chấm sốt mà ăn là khỏi buồn nôn!"Triệu Một Hữu xua xua tay, anh bưng miệng rồi mở cửa xe nhảy xuống. Lũ cà chua giương nanh múa vuốt lao về phía anh rồi bị cái xe cán dẹp lép.Một lần nữa Triệu Một Hữu mở mắt ra, vẫn ở trên giường bệnh, lần này anh không phải mặc áo trói mà bị còng tay.Anh nhận ra chỗ này, bệnh viện tâm thần ở tầng 33 Đại Đô Thị, bệnh viện công duy nhất tầng đáy. Mùi nước khử trùng và xịt thơm tràn ngập trong không khí.Trên cửa phòng bệnh có một khung kính cho phép anh nhìn thấy hành lang sáng sủa, sạch sẽ bên ngoài.Quanh giường bệnh có một hàng rào bằng thép, cô gái mặc đồng phục cảnh sát ngồi bên kia hàng rào thấy anh tỉnh thì bảo: "Triệu Một Hữu, anh có gì để nói về hành vi giết người, phân xác vô cùng dã man anh đã thực hiện với công dân Điêu Thiền và công dân Liễu Thất Tuyệt không?"Triệu Một Hữu cảm thấy không hiểu gì cả, đầu óc anh giống một cái nồi bị mở vung trên bếp, rất nhiều ký ức khó hiểu bị sôi trào ra, nồi vẫn sủi bong bóng ùng ục.Sao mình lại ở đây? Triệu Một Hữu cố nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, rồi như có tia sáng lóe lên trong đầu, anh bật ra một câu: "Sốt cà chua."Cô cảnh sát nhíu mày, "Cái gì?""Không phải vàng không phải xi-rô." Triệu Một Hữu thốt ra, "Sốt cà chua chính là sốt cà chua."--------------------------------------------------------Chú thích:(1) Trích từ tác phẩm Đỏ và đen (tiếng Pháp: Le Rouge et le Noir) là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn Stendhal (Marie-Henri Beyle).Câu này tác giả không chú thích nhưng mình đọc cmt độc giả và search thì ra kết quả như vậy. Tuy nhiên, mình tải được file bản dịch tác phẩm này và không tìm thấy câu tương tự như vậy, nên mình cũng không chắc về nguồn lắm nha.(2) Trích chương 6, Sách Ngôn Sứ I-sai-a - Kinh Thánh Cựu Ước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0