Phật Nói - AyeAyeCaptain

Cuộc chè chén h...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Đây là bệnh viện tâm thần, y tá đang đi trên hành lang để đến từng phòng."Sốt cà chua!"Đột nhiên có tiếng gào kinh thiên động địa khiến đất bằng dậy sóng, y tá thấy một vật thể màu trắng không rõ là gì lao vút qua người mình, cô ta hoảng hốt đánh rơi cả tập bệnh án trên tay, "Đó là gì thế?"Bác sĩ lớn tuổi bên cạnh đẩy kính, bình tĩnh đáp: "Đừng sợ, đó là bệnh nhân ở phòng 211. Áo trói bình thường không giữ được anh ta, chắc anh ta lại cạy được khóa còng rồi, lại đang tr.ần tru.ồng chạy rông đó."Ông ta chưa nói dứt lời một đám y tá nam cao lớn đã sầm sập chạy qua, "Triệu Một Hữu! Dừng lại đi Triệu Một Hữu!"Y tá theo bác sĩ đi buồng vẫn trong kỳ thực tập, cô ta chưa tỉnh hồn, "Hình như em nghe thấy anh ta hét cái gì sốt cà chua ấy?""Đúng rồi." bác sĩ già mải viết ngoáy trên nhật ký đi buồng nên không ngẩng lên, "Bệnh nhân phòng 211 ở viện lâu rồi, từ lúc nhập viện anh ta đã thế đấy. Suốt ngày nói gì không ai hiểu cả, toàn là sốt cà chua thôi.""Sốt cà chua!"Triệu Một Hữu đâm đầu vào phòng bệnh, huơ tay gào lên: "Không phải vàng không phải xi-rô, sốt cà chua chính là sốt cà chua!"Mấy y tá nam chật vật lắm mới ấn được anh xuống rồi nhanh chóng mặc áo trói, tiêm thuốc an thần. Đợi bệnh nhân ngủ thiếp đi trên giường họ mới thở phào. Triệu Một Hữu là một trong những ca khó xử lý nhất bệnh viện, anh không có khuynh hướng bạo lực gì cả nhưng anh cứ thích vừa múa vừa hát, nhãng đi một tí là anh cởi trần cởi truồng chạy nhông nhông ngoài hành lang, miệng hát vang sốt cà chua. Anh khiến cả bệnh viện bị ám ảnh, căng-tin cũng không xào cà chua với trứng nữa.Họ đóng cửa phòng bệnh lại, đổi khóa mới. Đợi đám người đi xa dần, Triệu Một Hữu đang "ngủ say" trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, thoăn thoắt cởi áo trói rồi đứng giẫm trên gối, làm tư thế đại bàng tung cánh, miệng lẩm bẩm: "Sốt cà chua!"Đoạn, anh nhảy xuống sàn rồi bắt đầu nhảy nhót tưng tưng như thầy cúng làm phép, "Sốt cà chua! Sốt cà chua! Không phải vàng không phải xi-rô! Sốt cà chua chính là sốt cà chua! Thần tài chúc phúc, biến đá thành vàng, toàn gia đại cát! Sốt cà chua! Trên mặt nữ này có sương trắng! Đó là vòng lặp! Ta phải nghĩ cách thoát ra! Vậy thì vấn đề là ta phải đi đâu? Sốt cà chua!"Anh bắt đầu bò lồm cồm trên sàn, mồm lẩm bẩm: "Sốt cà chua! Hãy thết rượu ở Tụ Nghĩa đường cho ta và chúng hiền đệ bộc bạch tâm can, đất Lục Lâm ai mà không tôn kính Đậu Nhĩ Đôn... sốt cà chua... vợ tôi ở di chỉ đợi tôi về... về quê, quê đâu mà về?"Đột nhiên anh thốt lên, đoạn xướng kịch ngừng bặt ở câu mấu chốt, anh lại huơ tay múa chân điên đảo: "Về quê, về quê, di chỉ, di chỉ 000... sốt cà chua!"Lại là sốt cà chua, Triệu Một Hữu nằm vật ra giường, lúc này vẻ điên loạn trên mặt anh đã biến mất, nhường chỗ cho sự mệt mỏi rã rời."Mẹ kiếp." anh bưng mắt, chửi: "Cút mẹ mày đi sốt cà chua."Nằm một lát anh lại cắn răng ngồi dậy, moi cây bút đánh dấu dưới đệm ra rồi lại trèo xuống gầm giường, viết lên giát giường mấy chữ: Di chỉ 000.Nằm dưới gầm giường nhìn lên anh thấy cái giường không to lắm nhưng dưới giát đã viết chi chít rất nhiều chữ: nhiệm vụ, nhà khảo cổ, bạn, vòng lặp, thiên thần, mơ, cửa...Còn có mấy dòng chữ nhỏ xíu:Mày là Triệu Một Hữu.Mày không bị điên.Đây là một vòng lặp hoặc một giấc mơ.Mày phải nghĩ cách thoát ra.Cạnh đó là chữ "Sốt cà chua" to đùng, nét chữ rất nghệch ngoạc, tiếp nữa là dòng ghi chú: mày không phải người không có quá khứ, mày chỉ quên một số chuyện thôi, muốn nhớ lại hãy đọc thật to Sốt Cà Chua.Triệu Một Hữu nhìn chữ trên giát giường, miệng lẩm bẩm: "Sốt cà chua."Người ta bảo anh là bệnh nhân của bệnh viện này, anh đã ở đây rất lâu rồi... câu này đúng một phần, bởi vì đúng là anh cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Nhưng không ai nói cho anh biết được anh đến từ đâu, anh có người thân, có bạn bè hay không, anh không thể thoát được khỏi bệnh viện, cũng không nhớ được quá khứ của mình. Anh giống như một người từ trên trời rơi xuống đây, trong ký ức của anh chỉ sót lại ba chữ "Sốt cà chua."Ký ức đầu tiên của Triệu Một Hữu là khi anh tỉnh lại trên giường, lúc đó anh thậm chí không biết nói chuyện, chỉ biết lải nhải "Sốt cà chua". Sau đó dần dần anh nghĩ ra mấy chữ đọc thấy rất quen miệng... sốt cà chua, không phải vàng không phải xi-rô, sốt cà chua chính là sốt cà chua.Nằm viện không biết tháng ngày, anh thử phối đủ kiểu giai điệu vào mấy câu ấy rồi hát to lên, kết quả là đến một ngày tự nhiên anh hát được ca từ mới: Sốt cà chua, đây không phải là thật, phải thoát ra, mau thoát khỏi vòng lặp, sốt cà chua.Tự anh phải giật mình, sau đó phản ứng đầu tiên của anh là ghi nhớ câu đó, sau đó anh lại ngân nga hát bài hát kia, thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện những câu không đầu đuôi chen vào giữa. Ngôn ngữ giống như một con đường, những từ ngữ rời rạc mở ra cho anh thấy một góc của thế giới khác, cho đến một ngày cuối cùng anh cũng ghép nối được một điều: Hình như anh không hề điên.Anh không hề điên, bởi vì thế giới này là giả, anh phải tìm cách thoát ra.Đầu tiên anh nghĩ đến tên mình. Anh là Triệu Một Hữu, nhưng thế không có nghĩa là anh chẳng có gì cả. Chí ít anh có ba chữ "sốt cà chua", cụm từ này giống như một chìa khóa. Triệu Một Hữu nhận ra chỉ cần đọc chúng với một tần suất nhất định thì cứ như mua một tặng một, một số thứ khó hiểu khác sẽ tuôn ra theo, Đại Đô Thị, thịt lợn, bác sĩ khoa cấp cứu, nhà khảo cổ... có lúc trong đầu anh còn vang lên giai điệu khó hiểu, anh nhảy nhót theo giai điệu đó, anh chạy ra hành lang múa máy như điên, càng điên càng đến gần với hiện thực, từ ngữ chen chúc phun ra. Mọi người đều bảo anh điên, những kẻ không nghe thấy âm nhạc đều bảo người đang khiêu vũ là điên.Ở đây không có đồng hồ, anh không xem được giờ mà mặt trời ngoài hành lang hình như không bao giờ lặn, anh cũng chẳng bao giờ phải ngủ.Triệu Một Hữu nhét cây bút vào chỗ cũ, mặc lại áo trói, leo lên giường, bắt đầu mơ giấc mơ trống rỗng. Không biết bao lâu sau cửa phòng bệnh lại bị mở ra, các y tá nam bước vào, "Triệu Một Hữu, ra hóng gió đi!"Triệu Một Hữu mở mắt ra.Rất thỉnh thoảng bệnh viện mới cho phép tập thể bệnh nhân ra vườn hóng gió. Còn Triệu Một Hữu vì hành vi quá mất kiểm soát nên anh cứ nghĩ mình bị tước quyền tham gia tất cả các hoạt động từ lâu rồi.Y tá nam không cởi áo trói cho anh mà họ khiêng luôn anh lên xe lăn rồi cứ thế đẩy ra ngoài."Sốt cà chua." Triệu Một Hữu ngồi trên xe lăn, gật gù đắc ý, "Sắp đến party rồi đấy, Thỏ Tháng Ba, Alice. Nữ hoàng đỏ muốn chém đầu ai? Sốt cà chua!"Vườn hoa ở cuối hành lang, y tá nam đẩy anh đến đó như đưa một con hạc trắng vào giữa bầy gà.Các bệnh nhân túm tụm thành từng tốp khắp vườn, Triệu Một Hữu bị bắt ngồi trên xe lăn không làm được gì, anh chỉ có thể duỗi mình phơi nắng. Được một lúc anh bắt đầu thiu thiu ngủ."Thỏ ơi, thỏ ơi." Tự dưng có ai đẩy anh, "Sắp party rồi, biến thành Alice nhanh lên."Triệu Một Hữu mở mắt ra, anh trở thành trung tâm, xung quanh tự dưng có một đống người đều mặc quần áo bệnh nhân.Người đẩy anh là một thằng bé, thấy anh mở mắt nó liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói: "Kính chào Nữ hoàng!"Triệu Một Hữu nhìn nó và đáp: "Ái khanh bình thân, sốt cà chua.""Hầy...!" một bệnh nhân khác cao giọng: "Tự thụ sắc mệnh, bất đắc hữu đãi, án nhật tuần sát, cự sơn chi vi, địa ngục chi căn, tự kế phong đô, liên tự huyết hồ!"Triệu Một Hữu gật gù như lãnh đạo nghe cấp dưới báo cáo, anh đáp: "Vô Lượng Thiên Tôn, sốt cà chua."Đến lượt bệnh nhân thứ ba lên tiếng: "Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh cha cả sáng. Nước Cha trị đến, ý cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời..."Triệu Một Hữu rút tay ra khỏi áo trói để làm dấu thánh, "Hallelujah, sốt cà chua."Bệnh nhân thứ tư chắp tay, "Nam Diêm Phù Đề chúng sinh, cử chỉ động niệm, vô bất thị nghiệp, vô bất thị tội..." (1)Triệu Một Hữu cũng chắp hai tay trước ngực, tụng một tiếng pháp hiệu: "A Di Đà Phật, sốt cà chua."Đám đông xung quanh anh như đang lập đàn làm phép, họ xướng lên đủ loại kinh của các loại đạo, Triệu Một Hữu càng nghe càng thấy lú, cứ như anh là yêu ma từ đâu giáng thế còn đám người này đang ra sức siêu độ anh vậy... anh quay sang túm được thằng bé lên tiếng đầu tiên ban nãy, "Này ái khanh, các khanh đang làm gì vậy?"Thằng bé bị xách cổ lên như xách gà con, nó không có vẻ sợ hãi gì mà còn nháy mắt với Triệu Một Hữu, "Chúng tôi đang cổ vũ cho Nữ hoàng, để Nữ hoàng mau mau nhảy xuống.""Nhảy lầu á?""Nước thánh sẽ gột rửa xác phàm cho ngài, sau khi được gột rửa linh hồn của tân vương sẽ ra đời." thằng bé chỉ về cuối vườn hoa, cũng là đường biên của sân thượng, nhảy xuống từ đây thì đảm bảo là chết. Nó lại bảo: "Hai vị tiên vương đều tạ thế như vậy, ngài không mong đợi tân vương ra đời sao?"Triệu Một Hữu chẳng hiểu mô tê gì hết, "Tiên vương nào? Tân vương nào?""Ngài quên rồi à? Ngài là Triệu Một Hữu mà." Thằng bé nhìn anh, "Ban đầu ngài là Điêu Thiền, sau đó ngài là Liễu Thất Tuyệt, sau mỗi lần nhảy lầu ngài sẽ sống lại, ngài là người thứ ba đó."Điêu Thiền? Liễu Thất Tuyệt? Một cảm giác quen thuộc khó nói thành lời trào lên trong lòng Triệu Một Hữu, anh thấy miệng thằng bé vẫn mở ra đóng vào thành âm thanh: "Cảnh sát bảo ngài là hung thủ giết người đã giết và phân xác hai vị quốc vương, nhưng chúng tôi đều biết ngài chỉ kế thừa vương vị của họ mà thôi."Không đợi Triệu Một Hữu trả lời, thằng bé lại bảo: "Bây giờ chúng tôi mong đợi vị vua cuối cùng giá lâm, muôn tâu Nữ hoàng bệ hạ, sau khi nuốt chửng máu thịt của hàng tỉ thần dân và hai vị tiên vương, xin ngài hãy trở thành đấng trị vì đích thực!"Nói rồi nó tung hô vạn tuế như thời Đệ Tam Đế Quốc, xong nó giơ tay khom mình: "Sốt cà chua!""Sốt cà chua!" đám bệnh nhân xung quanh cũng bắt đầu hò hét, "Sốt cà chua!"Triệu Một Hữu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sao tự dưng chỗ này lại thành quảng trường truyền đạo cho con dân cuồng tín của Giáo hội Quái Vật Mì Bay rồi?! Phụng ý chỉ của Quái Vật Mì Bay, xin ban nước sốt; và mỳ trong sốt đó; và thịt viên trong mỳ đó; và tri thức trong thịt viên đó; và nhờ tri thức đó, ta biết được thế nào là ngon lành; và vì biết ngon lành ta yêu thương mỳ sợi; và vì mỳ sợi ta thương mến Quái Vật Mì Bay. Ramen. (2) Cà-chua-men, sốt cà chua là đấng cứu chuộc tối cao."Nghênh đón Chân Phật đản sinh!" thằng bé nghiêm trang gào lên: "Các công dân! Chúng ta hãy xung phong nhảy lầu đi!"Lời nói này như một phát súng hiệu lệnh, các bệnh nhân bắt đầu vùng dậy tranh nhau chạy về phía cuối vườn hoa. Đi đi đi đi nào, chúng ta tay nắm tay, đi đi đi đi nào, cùng nhau ta nhảy lầu. Y tá và bảo vệ kinh hoàng chạy vội ra ngăn cản, không biết thằng bé kia lại móc đâu được một bộ dao nĩa ăn để phi về phía người bảo vệ đang lao vào nó, lồng ng.ực gã bảo vệ toác ra, sốt cà chua từ bên trong phun tung tóe.Hành động này đã làm gương cho đám bệnh nhân, một trận hỗn chiến kịch liệt nổ ra giữa vườn hoa, cuối cùng chẳng ai nhảy lầu, cũng chẳng ai còn sống. Không biết qua bao lâu Triệu Một Hữu nhìn sân thượng nhoe nhoét toàn sốt cà chua, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống đất, anh tặc lưỡi, "Sốt cà chua."Triệu Một Hữu giẫm trên sốt cà chua mà đi, đến trước một gốc cà chua chết, anh lật người đó lại, anh nhận ra người này, đây là bảo vệ.Một giây sau Triệu Một Hữu chợt khựng lại.Trong ký ức của anh người bảo vệ này có một cái sẹo trên lông mày.Thế mà giờ đây lại là mặt anh.Triệu Một Hữu ngồi im một chốc rồi đứng dậy, đi lật hết từng người như đang lựa cà chua tươi trên sạp rau củ, một, hai, ba, bốn đồng một cân, mua năm cân được giảm giá.Cuối cùng anh đã xem hết tất cả cà chua.Lúc này tất cả họ đều mang gương mặt Triệu Một Hữu.Chuyện gì thế này? Triệu Một Hữu hoảng hốt, thế ra tất cả đều là tưởng tượng điên khùng của anh à? Anh điên thật rồi à? Tự anh giết anh trong cơ thể anh, rồi ai chết? Ký ức của anh, nhân cách của anh, quá khứ của anh, hay chính là anh?Cuối cùng cái gì đã chết?Phải rồi. Nhảy lầu. Triệu Một Hữu nhớ lại lời thằng bé nói trước khi chết."Nghênh đón Chân Phật đản sinh! Các công dân! Chúng ta hãy xung phong nhảy lầu đi!"Tiếng nói đó lại thúc giục anh, anh đi đến lan can sân thượng như bầy cừu bị xua chạy, rồi anh nhảy qua mà không quay đầu lại.Như thể đột nhiên đáp đất, thanh niên đang ngủ say trên giường bệnh giật mình rồi chậm chạp mở mắt ra."Cậu tỉnh rồi à."Bác sĩ bên giường chìa tay với anh, "Xin giới thiệu, tôi là bác sĩ điều trị của cậu.""... ông bảo ông là bác sĩ à." Thanh niên trên giường như vừa tỉnh khỏi giấc mơ dài, rất lâu sau anh mới nói: "Tôi bị làm sao?""Một dạng tâm thần phân liệt cực kỳ hiếm gặp, tôi đã gặp ba nhân cách phân liệt của anh, cuối cùng cũng được thấy nhân cách gốc." vị bác sĩ mỉm cười, "Điều thú vị là cả ba người kia hình như đều không biết rằng anh tồn tại."Thanh niên trầm ngâm nhìn bác sĩ, anh rất bình tĩnh, lúc sau anh lại hỏi: "Ông đã giết cả ba nhân cách phân liệt đó à.""Chính xác là ba nhân cách phân liệt đó tàn sát lẫn nhau trong cung điện tư duy của anh." Bác sĩ lơ đãng trả lời, "Đây là một phương pháp trị liệu, khi tất cả nhân cách phân liệt biến mất anh sẽ khỏi, anh Tiền ạ.""Ông nhầm rồi." Tiền Đa Đa đứng dậy khỏi giường rồi thình lình bóp cổ bác sĩ, "Tôi không phải nhân cách gốc."Anh ta bóp rất mạnh, chỉ chốc lát sau bác sĩ đã ngất đi vì thiếu dưỡng khí, Tiền Đa Đa ném gã xuống sàn nhà rồi nhanh chóng nhìn khắp phòng. Phòng này không có gương nhưng cửa ra vào có khung ốp kính.Anh ta đến trước khung kính, đối diện với thân thể này."Triệu Một Hữu." Anh ta nói, "Anh đến cứu em đây.""Anh biết em nghe được, đây là giấc mơ của em, cảnh trong mơ chưa sụp đổ tức là vật chủ chưa tan rã... em chìm quá sâu trong vòng lặp của giấc mơ rồi, tư duy và ký ức của em đã bắt đầu lệch lạc, anh sẽ điều chỉnh chúng cho em. Sau đó em phải cố gắng tỉnh lại, em nghe rõ không?"Lần đầu tiên Tiền Đa Đa nói một tràng dài như vậy, anh ta hơi thở gấp vì nói quá nhanh nhưng đôi mắt phản chiếu trong kính vẫn đờ đẫn."Triệu Một Hữu, em nghe kỹ này." Tiền Đa Đa hít sâu một hơi rồi kiên định nói: "Con người bị thương sẽ chảy máu chứ không chảy sốt cà chua, Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt đều là bạn của em, họ không phải mẹ em, cũng không phải nhà tài trợ của em, đàn ông không có tử cung, cũng không có buồng trứng, vì vậy đàn ông không thể sinh con được. Virus gây ra đại nạn ở thế kỷ 23 khiến cơ thể con người hoại tử rồi tử vong rất nhanh, thi thể sẽ không trở thành xác sống...""Em là em, Triệu Một Hữu, Tiền Đa Đa không phải nhân cách gốc của em." Cuối cùng anh ta nói: "Anh chỉ đến để cứu em thôi."Không biết qua bao lâu, dường như những bánh răng lệch lạc bắt đầu tự trở về vị trí của nó, đồng hồ lại chạy. Tiền Đa Đa thấy một tia sáng yếu ớt lóe lên trong cặp mắt trên kính, anh ta nghe thấy chính mình mở miệng nói bằng giọng khàn khàn."... người bị thương sẽ chảy máu, không chảy sốt cà chua.""Điêu Thiền và Vai Chính đều là anh em của tôi.""Tôi sinh ra ở Đại Đô Thị thế kỷ 25, là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện tâm thần ở tầng 33.""Đàn ông không sinh con được... không đúng, không tính ở trong di chỉ.""Đại nạn thế kỷ 23 không khiến thi thể trở thành xác sống."Từng sự thật được đọc lên, trong giấc mơ không trọng lực tư duy hỗn loạn và ký ức của Triệu Một Hữu dần được định hình lại, "... Tiền Đa Đa không phải nhân cách gốc của Triệu Một Hữu."Hai mắt Triệu Một Hữu dần tinh anh trở lại, tiếng anh nói ngày càng rành rọt hơn. Tiền Đa Đa hơi yên tâm, ý thức tạm thời này của anh ta sắp bị ý thức đang hồi phục của chủ thể Triệu Một Hữu loại bỏ, mà trước khi giấc mơ tan biến anh ta lại nghe thấy giọng nói kiên định của Triệu Một Hữu vang lên, trần thuật một sự thật vững vàng hơn cả chân lý giữa vô số suy tưởng đảo điên sinh ra từ dịch nuôi tủy não."Tiền Đa Đa không phải nhân cách gốc của Triệu Một Hữu, Triệu Một Hữu yêu Tiền Đa Đa."--------------------------------------------------------Chú thích:(1) Theo thứ tự ba đồng chí bệnh nhân 1-2-3 đọc là "Hộ Thế Hoằng Tế Diệu Kinh" của Đạo Giáo, "Kinh Lạy Cha" của Công Giáo và "Kinh Địa Tạng" của Phật Giáo quý vị nhé.(2) Chú thích của tác giả: Lời cầu nguyện của Giáo hội Flying Spaghetti Monster hay Pastafarianism.Một tôn giáo giễu nhại được Bobby Henderson tạo ra năm 2005 với mục đích cổ động châm biếm việc Hội đồng Giáo dục bang Kansas cho phép giảng dạy "thiết kế thông minh" thay thế cho "thuyết tiến hóa" tại các trường công.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0