Phật Nói - AyeAyeCaptain

Sen rời cố quốc

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

3 năm sau, phòng thực nghiệm số 2 mở ra.Việc đầu tiên Triệu Một Hữu làm sau khi ra là hỏi Điêu Thiền, "Liễu Thất Tuyệt với thằng cu nhà nó có thành không?"Chắc nhờ ơn sự vắng mặt của Triệu Một Hữu nên lúc này quầng mắt Điêu Thiền đã nhạt đi kha khá, khiến nó trông càng giống một thằng suy đồi đẹp mã có văn hóa. Nó đeo kính gọng bạc, cầm tách cà phê rất hào hoa phong nhã. Triệu Một Hữu giật luôn cái tách đưa lên mồm húp, uống xong anh kinh ngạc thốt lên: "Cái đm! Mày là ai? Sao mày lại uống trà?""Mẹ tao gửi đấy, salon của bả dạo này đang thích món này, bả mua nhiều quá uống không xuể." Điêu Thiền bảo, "Mày ra muộn một ngày, cậu cả Liễu vừa đi rồi."Triệu Một Hữu nhíu mày, "Đi đâu đấy?"Điêu Thiền chớp mắt, "Trăng mật đó."Nó nói xong là hai thằng cùng cười, cái kiểu cười vừa gian vừa điêu, mới đầu là bưng miệng cười hí hí, lúc sau là hai thằng bá vai nhau ngửa cổ cười sằng sặc làm nhân viên đến kiểm tra khu thực nghiệm đều phải sợ hãi chạy té khói. Chắc người ta tưởng viện trưởng với viện phó cuối cùng cũng cùng phát điên rồi.Triệu Một Hữu nhốt mình trong phòng thực nghiệm số 2 để nghiên cứu suốt ba năm, cuối cùng anh cũng mày mò ra ít nhiều thứ đáng nói, "Bản chất Phật Đà là một siêu máy tính, tao không thể phục hồi toàn bộ chương trình của nó được, nhưng tao phát hiện ra trước kia nó từng được cài hệ thống trí tuệ nhân tạo. Tức là mình có thể đánh vào trí năng của nó."Điêu Thiền đang dồn hết đầu óc vào thông tin Triệu Một Hữu gửi qua thiết bị đầu cuối, nó à lên một tiếng, "Mày muốn nhân cách hóa Phật Đà để nó tự sửa chữa phải không?""Chuẩn." Triệu Một Hữu ngồi xuống ghế, xoay một vòng, "Não tao là không phân tích nổi rồi, nhưng mình có thể cho nó một bộ não, để nó tự nghĩ, tự phân tích."Trong ba năm qua, anh đã thiết kế một chương trình nhân cách và đã kết nối sơ bộ nó với Phật Đà, thành quả phân tích được thật sự quá phong phú. Điêu Thiền xem tệp báo cáo của anh mà líu lưỡi, "Quá nhiều di sản công nghệ của thế kỷ 22 trong này... đm, cái đống này mà trình lên chính phủ thì mày bị thủ tiêu là cái chắc luôn, Triệu Mạc Đắc ạ.""Tạm thời thì chưa đâu." Triệu Một Hữu lười biếng ngậm điếu thuốc, "Hệ thống nhân cách chưa hoàn thiện mà, chính phủ còn cần đến tao."Điêu Thiền lắc đầu, cậu ta biết gã này nói đúng, ngoài Triệu Một Hữu ra chắc chắn không còn ai khác ở Cố Đô có thể hoàn nguyên dữ liệu trong đầu tượng Phật.Có câu nói khoảng cách giữa thiên tài và thằng điên là một sợi chỉ, câu này áp dụng với Triệu Một Hữu thì không trật vào đâu được. Đầu óc gã quảng đại đến chứa được muôn hình vạn trạng, để nói về gã thì thiên tài hay thằng điên chẳng khác gì nhau.Điêu Thiền nhìn Triệu Một Hữu cầm cây lau nhà chèo điên đảo để ghế xoay chạy vù vù trên hành lang, gã này vừa ra ngoài được một hôm cả khu thực nghiệm đã loạn tùng phèo. Cậu ta thở dài, nhập một chuỗi số vào thiết bị đầu cuối, "... A lô, mẹ à? Cái kem che khuyết điểm lần trước mẹ gửi con còn nữa không? Vâng, cái để che quầng thâm ấy... con không trang điểm!!" cuối cùng công tử suy đồi hào hoa phong nhã cũng phải gào lên, "Đây là tai nạn lao động!"Chương trình nhân cách Triệu Một Hữu viết ra rất đặc biệt, nó không phải một chương trình cài thẳng vào hệ thống của Phật Đà mà nằm độc lập bên ngoài, trông như kiểu Triệu Một Hữu thiết kế hẳn một siêu máy tính mới để hai cái đánh nhau."Mày đúng là đê tiện bỉ ổi số một thế giới." Liễu Thất Tuyệt trở về, xem chương trình của Triệu Một Hữu rồi than thở, "Mày đẻ ra thằng con cho nó đấm cha nó còn gì."Triệu Một Hữu bình chân như vại, "Phải dùng phép thuật đánh bại phép thuật thôi."Trình độ kỹ thuật của Cố Đô hiện nay cũng có thể chế tạo một siêu máy tính, cái khó là làm sao cho nó một nhân cách hoàn thiện. Xét cho cùng thì việc này chính là thử nghiệm phục chế công nghệ tạo người nhân tạo mà Đại Đô Thị đã cấm tiệt. Nhưng cũng như Triệu Một Hữu từng nói, trước món hời lớn thì phải đặt cược thôi. Tạm thời chính phủ vẫn chưa nắm được anh đang làm gì, mà dù có nghe được phong thanh có lẽ họ cũng sẽ coi như không biết.Thế rồi cuối cùng cũng có vài người nhận ra, không bao lâu sau khi ra khỏi phòng thực nghiệm Triệu Một Hữu đã bị đầu độc mấy lần, lần nào cũng suýt chết. Đến lần thứ bảy hay tám gì đó mở mắt ra ở khu nội trú, Triệu Một Hữu rất quen chân sút cho Liễu Thất Tuyệt đang ngồi trông bên cạnh tỉnh dậy, "Cho tao điếu thuốc.""Hút đi cho chóng chết." Liễu Thất Tuyệt vừa bừng tỉnh moi trong túi ra một cái kẹo que, ném vào mặt anh."Lần này không phải chính phủ ra tay đâu, là một tập đoàn sinh học ở tầng thượng đấy." cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Điêu Thiền đi vào, "Tao cử người đến đó rồi, nhanh tay thì cho bọn nó sập tiệm luôn được."Triệu Một Hữu bóc kẹo ra, li.ếm thử rồi nhíu mày, "Tao không thích vị vải, đổi cái khác đi.""Mày yêu sách lắm quá, Triệu Mạc Đắc, ăn kẹo mà cũng phải kén chọn." Liễu Thất Tuyệt bực mình lục túi, "Tao hết rồi."Điêu Thiền cũng moi moi trong vạt áo, tìm được một cái kẹo vị quýt đưa cho Triệu Một Hữu. Xong cậu ta bảo Liễu Thất Tuyệt: "Bé chồng đang đợi mày ở ngoài ấy, về ngủ đi, ở đây có tao rồi."Liễu Thất Tuyệt nhìn sắc mặt Triệu Một Hữu, cảm thấy với thể chất của thằng này chỉ mai là nó xuống giường nhảy tưng tưng được, thế là anh chàng hất mặt bảo: "Cha về đây, quỳ xuống chào đi cu.""Lượn đi thằng dở người." Triệu Một Hữu khoát tay lia lịa, "Hẹn mai ở phòng thực nghiệm."Thấy Liễu Thất Tuyệt đi rồi, Điêu Thiền mới bảo: "Cứ thế này không được đâu Triệu Mạc Đắc, hay thôi mày lại về đóng cửa ở trong phòng thực nghiệm số 2 đi.""Tao cũng muốn về lắm chứ." Triệu Một Hữu vừa nhai kẹo vừa nói líu lường, "Nhưng chương trình nhân cách phát triển đến giai đoạn thu thập mẫu rồi, phải tiếp xúc với bên ngoài mới được.""Thu thập mẫu thế nào?""Như mày nuôi một đứa trẻ con nhé, đến tuổi thì mày phải cho nó ra ngoài với tập thể thôi, không thì vớ vẩn là tự kỷ." Triệu Một Hữu suy tư một lát rồi nhỏm dậy xuống giường, Điêu Thiền hoảng quá la lên, "Mày lại định làm trò gì nữa hả Triệu Mạc Đắc?"Triệu Một Hữu kéo cả giá truyền dịch ra ngoài, "Đi theo tao."Hai thằng trở lại phòng thực nghiệm số 2, giữa sảng trống có một cỗ máy chủ cỡ lớn, Triệu Một Hữu mở khóa bàn điều khiển rồi ấn nút truy cập vào một kênh, sau đó anh hắng giọng, nói: "Tao về rồi.""Ầy, tôi thấy rồi." một giọng nói uể oải vang lên từ bàn điều khiển, gần như ngay lập tức Điêu Thiền nổi da gà cùng mình... bởi vì... cái giọng điệu đó giống hệt với Triệu Một Hữu. Giọng thì rõ là khác, nhưng ngoài giọng khác ra thì cái kiểu đó đúng là giống Triệu Một Hữu như sinh đôi cùng trứng.Ngay sau đó bàn điều khiển lại tiếp tục phát tiếng: "Ái cha, Điêu Thiền cũng đến à? Cuối cùng anh cũng chịu dẫn người nhà đến trình diện tôi đấy?""Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi." Triệu Một Hữu nói, "Người nhà chỉ dùng cho người trong gia đình có quan hệ họ hàng thôi, không bao gồm bạn bè mà.""Vầng vầng." giọng nói kia trả lời, "Thế bao giờ anh tính đưa người nhà khác đến trình diện tôi đây?"Câu trả lời của Triệu Một Hữu là tắt máy.Anh quay lại, nhìn Điêu Thiền: "Hiểu chưa?"Điêu Thiền đã hiểu, chương trình nhân cách sống chung với Triệu Một Hữu 24/7 suốt ba năm, phải nói là nó đã học được hết tinh túy con người Triệu Một Hữu, nên nó cần phải được tiếp xúc với nhiều mẫu nhân tính hơn nữa, giống như cho một đứa trẻ bắt đầu nhận biết thế giới... dù sao thì Cố Đô có một gã thần kinh như Triệu Một Hữu là đủ rồi, thật sự không cần mua một tặng một.Sau lần nằm viện đó Triệu Một Hữu không còn vùi đầu vào lo việc Cố Đô nữa, anh chuyển hệ thống nhân cách vào thiết bị đầu cuối của mình rồi rất là hào hứng, à cũng có thể gọi là tí tởn bắt đầu công cuộc sinh sự.Việc đầu tiên gã này làm là liên hệ với mẹ Điêu Thiền - bà chủ hiện nay của nhà họ Điêu, người sở hữu chuỗi salon xa hoa nhất tầng thượng. Chỉ vài hôm sau nguyên một xe hàng giao hỏa tốc chạy vào Cố Đô, cùng ngày hôm đó tất cả nhân viên phòng thực nghiệm đều thấy viện trưởng của họ lái một chiếc xe điện tham quan kiểu hoài cổ, một tay cầm loa, tiếng gào ê a của gã vang khắp con đường..."Muốn thức đến thật là khuya, thì ta nên thủ sẵn trà đẹp da~ suốt đêm này phải tăng ca, kem che khuyết điểm chính là bạn thân~ sản phẩm được Điêu Thiền chứng nhận xài tốt xài tốt, vừa uống vừa tắm được đê~""Nhãn hiệu đặc biệt của Đại Đô Thị đê, mua một tặng một, nhanh tay nhanh tay, hết là nghỉ bán đê~~"Cố Đô là cơ quan chính phủ, thật sự không ai nghĩ rằng ở đây mà cũng có thể làm kinh tế hộ gia đình như vậy. Triệu Một Hữu lái xe tham quan làm trò khó coi giữa thanh thiên bạch nhật, nhất thời cả tòa nhà thực nghiệm lặng ngắt như tờ, mọi người đều đang tự hỏi viện trưởng bị động kinh hay là đang làm thí nghiệm xã hội học. Cuối cùng Liễu Thất Tuyệt vừa họp xong lao ra chửi: "Triệu Mạc Đắc, mày lại làm khùng điên gì thế hả?!""Ai chà Tuyệt Tuyệt!" Triệu Một Hữu hứng chí giơ bình giữ nhiệt lên, "Uống trà không? Sảng khoái cực kỳ luôn!"Liễu Thất Tuyệt suýt thì hụt chân ngã bổ chửng vì hai chữ Tuyệt Tuyệt, anh ta xắn tay áo lên tung chưởng cho Triệu Một Hữu bầm luôn một bên mắt. Liễu Thất Tuyệt còn muốn đánh nữa đã thấy Triệu Một Hữu giơ tay lên, hùng hồn bảo: "Từ từ, từ từ."Nói rồi vội vã móc một gói hàng mẫu ra, bôi bôi quanh mắt. Liễu Thất Tuyệt còn chưa hiểu gã này tính làm gì đã thấy Triệu Một Hữu thò đầu ra khỏi xe, hiên ngang gào lên: "Đánh nhau thì phải có gì, kem che khuyết điểm chính là bạn thân! Viện trưởng chứng nhận xài tốt xài tốt!"Bọn hướng nội quay sang nhìn nhau, đám hướng ngoại thì bắt sóng xẹt xẹt.Triệu Một Hữu đảo tròn con mắt rồi kẹp cổ Liễu Thất Tuyệt, lôi cả người anh em ra tiếp thị, "Kết hôn thì lại càng cần, mình ơi mình hỡi để phần cho em~"Bọn hướng nội vẫn quay sang nhìn nhau, còn đám hướng ngoại... trên tầng tòa nhà thực nghiệm làm gì còn đứa nào hướng ngoại nữa, chúng đã vội vã lao xuống đường quây quanh cái xe.Hôm đó Điêu Thiền có việc phải ra ngoài, lúc về cậu ta được tiếp đón bằng ánh mắt cực kỳ quái dị của đám đông. Cuối cùng may có bé chồng giải thích cậu ta mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.Sau buổi làm loạn của Triệu Một Hữu, cả Cố Đô đều biết viện phó Điêu Thiền uống trà đẹp da, bôi kem che khuyết điểm, và đều là nhãn hiệu dành cho các quý bà. Thế là đám nhân viên nữ cho anh chàng một danh hiệu mới... bà viện trưởng. Ý là lược luôn chữ "phó" đi rồi.Làm thân trâu ngựa bao năm cuối cùng cũng được lên chức viện trưởng, quả là đáng mừng. Nhưng Điêu Thiền mừng không nổi, anh chàng chỉ cảm thấy đầu nhức bưng bưng, nhất định phải tính sổ với Triệu Một Hữu.Lúc này Triệu Một Hữu đang bị Liễu Thất Tuyệt truy sát, anh chạy trối chết quanh Cố Đô đến nửa đêm. Chạy đuổi nhau mãi cuối cùng hai thằng đều đói, lại tạm buông đao kiếm để đi ăn khuya. Căng-tin đóng cửa rồi, hai đứa ngồi xổm cạnh một máy nấu ăn tự động ven đường, menu chỉ có mỗi bánh ngọt. Triệu Một Hữu vung tay lên bảo chuyện nhỏ chuyện nhỏ, để đấy cho tao, tao viết mã cho cả cái chuỗi máy nấu ăn của Cố Đô này mà. Nói xong anh móc thiết bị đầu cuối ra múa may thêm chức năng cho hệ thống chế biến thực phẩm, Liễu Thất Tuyệt hỏi anh, "Xong rồi mình gọi được món gì?""Tao đổi thành đậu hũ ma bà rồi." Triệu Một Hữu nói, "Mình ăn xong lại kêu thêm một phần mang về cho thằng bé nhà mày."Đậu hũ ma bà là món bé chồng thích, nghe thế mặt mày Liễu Thất Tuyệt tươi lên một tí. Liền sau đó có tiếng máy kêu leng keng, phần ăn nóng hổi b.ắn ra.Hai thằng nhận được một phần đậu hũ ma bà vị bánh ngọt.Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Thất Tuyệt cảm thấy thứ bạn trời đánh này thật tình là không chơi được, có lẽ nên cắt tiết rồi nướng nó luôn tại đây. Triệu Một Hữu biết chuyến này khó sống rồi, nhưng cái khó ló cái khôn, tự dưng anh gào lên: "Á Điêu Thiền! Mày đấy à!"Liễu Thất Tuyệt vừa ngoảnh mặt lại nhìn Triệu Một Hữu đã co cẳng chạy biến.Câu gào vừa xong hóa ra lại là mèo mù vớ cá rán, một cỗ xe lơ lửng hạ cánh, Điêu Thiền đến thật. Nó chặn đường Triệu Một Hữu, hỏi: "Cuối cùng là mày đang làm gì thế hả?"Triệu Một Hữu biết không chạy được nữa rồi, thôi kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh đành ngồi xổm xuống ven đường, móc thuốc lá ra, "Còn làm gì nữa, thu thập mẫu chứ sao."Vẻ mặt Điêu Thiền hiện rõ mấy chữ tao có rồ mới tin mày, "Mày làm cả viện loạn tùng phèo lên là để thu thập mẫu đấy hả?"Triệu Một Hữu: Mày đợi tí, tao bịa cho mày nghe."Thu thập mẫu không phải là tổ chức vài buổi họp để điểm danh suông đâu mày, nó đòi hỏi phản ứng chân thật nhất của từng người. Nên phải tạo ra tình huống kí.ch thí.ch cảm xúc, nhân tiện làm thế còn so sánh trực quan được phản ứng của nam giới và nữ giới..."Thực ra Điêu Thiền không hiểu lắm về chương trình nhân cách của Triệu Một Hữu, nghe anh hù một hồi cậu ta cũng bán tín bán nghi: "... thật à?"Liễu Thất Tuyệt: "Mày nghe nó bốc phét đi."Triệu Một Hữu: "..."Lời của kẻ nói láo tài tình thường là chín câu thật một câu lừa, nói láo như thế mới là ảo diệu. Thật ra nãy giờ Triệu Một Hữu đều nói thật, đúng là anh đang thu thập mẫu, nhưng muốn thu được mẫu cũng có nhiều cách, không nhất thiết phải lái xe tham quan để làm kinh tế hộ gia đình như thế... chẳng qua là anh còn đang "móc ngoặc" nữa."Dạo này nội bộ Cố Đô hơi bất ổn, chính phủ bắt đầu cảnh giác rồi." Triệu Một Hữu nói, "Trên đó không duyệt cho tao nghiên cứu chương trình nhân cách nữa."Điêu Thiền nhíu mày, "Rồi sao?""Tao thiếu tiền chứ sao." Triệu Một Hữu thản nhiên xòe bàn tay đang kẹp điếu thuốc ra, "Mày cũng thấy mỗi ngày phòng thực nghiệm số 2 ngốn hết bao nhiêu tiền của rồi đấy, chỉ nội đổ tiền vào nuôi cái máy chủ một ngày thôi là đủ cho tao làm không công suốt đời cho chính phủ rồi.""Mày hết tiền sao không bảo tao?""Thì đương nhiên rồi." Triệu Một Hữu hiên ngang đáp, "Hôm nay tao bán toàn đồ của nhà mày mà."Điêu Thiền sững sờ rồi hiểu ra ngay, "Mày gọi cho mẹ tao à?""Chính xác là mẹ mày gọi cho tao." Triệu Một Hữu nói, "Mai mốt về nhà làm cậu ấm mày làm ơn ý tứ một tí nhé, đừng có tỉ tê hết với nhà thế. Mẹ mày gọi nói chuyện một lúc tao tưởng đâu bị bả lột truồng cả q.uần l.ót."Điêu Thiền muốn bảo miệng nó kín lắm rồi, chẳng qua là mẹ nó yêu quái quá, cả Đại Đô Thị đều biết bà chủ hiện nay của nhà họ Điêu ghê gớm. Đến chính phủ muốn gài người vào Cố Đô còn phải cân nhắc chán chê, chứ mẹ nó thì trời biết được bà ấy đã hiểu rành rẽ viện nghiên cứu này đến mức nào.Liễu Thất Tuyệt nghe đến đó cũng đã hiểu, chính phủ muốn ngăn Triệu Một Hữu nghiên cứu tiếp, mà ở Đại Đô Thị chỉ có nhà họ Điêu là có khả năng đối trọng với chính phủ. Xét cho cùng Triệu Một Hữu là viện trưởng viện nghiên cứu Cố Đô, gã vẫn có quyền tự tìm kiếm nguồn lực bên ngoài, hôm nay mở cửa cho nhà họ Điêu là gã có thể tiếp tục chương trình thực nghiệm của mình.Vấn đề chỉ là bao năm qua gã đã cố gắng giữ cân bằng cán cân quyền lực ở Cố Đô, mà sau lần đặt cược này có lẽ gã sẽ thua không còn manh giáp."Uống cà phê ít thôi." Triệu Một Hữu vỗ vai Điêu Thiền, "Mày phải sống lâu vào."Điêu Thiền là con trai duy nhất của nhà họ Điêu, nếu những gì nhà họ Điêu giành được đều trở về tay nó thì ván này nghiễm nhiên là họ thắng lớn.Tất cả đều chỉ được suy diễn trong lòng, ba thằng đứng ở ven đường rít thuốc, cuối cùng Điêu Thiền lên tiếng: "Vậy kết quả thu thập mẫu hôm nay của mày thế nào?""Để tao xem thử." Triệu Một Hữu bị Liễu Thất Tuyệt truy sát cả ngày, anh cũng chưa kịp kiểm tra số liệu. Anh bật hệ thống trong thiết bị đầu cuối, lập tức một giọng rất cợt nhả vang lên: "Ây gu, bà viện trưởng đây mà? Chào viện trưởng nhá!"Điêu Thiền và Triệu Một Hữu chưa kịp định thần, cái giọng đó tiếp tục nói: "Cả Tuyệt Tuyệt đấy à, chúc Tuyệt Tuyệt tân hôn hạnh phúc nha!"Ba thằng: "...""Tao thấy sớm muộn gì cái viện này cũng vào tay mày Điêu Thiền ạ." Liễu Thất Tuyệt ụp phần đậu hũ ma bà vị bánh ngọt vào mặt Triệu Một Hữu rồi bảo Điêu Thiền: "Thôi đừng mất thời giờ nữa, giết vua soán vị luôn đi."Có nguồn tài chính từ nhà họ Điêu, Triệu Một Hữu lại có thể nghiên cứu tiếp. Anh phỏng đoán con người cần 18 năm để thành niên, chương trình này của anh thì có thể chiết khấu đi, ít cũng sẽ tiết kiệm được chục năm.Đến năm thứ 7, chương trình nhân cách trong thiết bị đầu cuối tiến hóa từ phiên bản Triệu Một Hữu, phiên bản quý bà Điêu Thiền, phiên bản Liễu Thất Tuyệt mới kết hôn, phiên bản hỗn hợp cả ba thằng, đến một bản lẩu thập cẩm không thể nói rõ được là giống ai. Có một thời gian mẹ Điêu Thiền đến chơi Cố Đô, Triệu Một Hữu ra tiếp khách được tiếp xúc nhiều, thế là nhân cách trở thành hết sức sắc sảo gian ngoan. Thực sự bà chủ nhà họ Điêu hiện nay không hề là một người đơn giản, Triệu Một Hữu nghe cái giọng dở mái dở trống trong thiết bị đầu cuối mà muốn quặn ruột, anh cảm thấy cứ thế này không ổn, phải có biện pháp quyết liệt thôi.Thế là anh tìm hai thằng bạn trời đánh và tuyên bố: "Tao muốn trốn việc một thời gian.""Mày trốn việc suốt ngày còn gì." Điêu Thiền nhìn anh đầy thắc mắc: "Làm sao mà phải tuyên bố?"Liễu Thất Tuyệt nhận ra ngay điểm bất thường, "Mày lại định làm trò gì?"Triệu Một Hữu: "Tao muốn về Đại Đô Thị một chuyến.""Về thì về thôi, ở Cố Đô ngoài viện trưởng không được đi đâu thì ai mà chẳng có quyền nghỉ..." nói đến đó Điêu Thiền mới sực hiểu ra, nó ré lên: "Mày bảo cái gì?!""Khe khẽ chứ ông cố ơi." Triệu Một Hữu bị nó rú váng cả đầu, "Cả Cố Đô chỉ có bấy nhiêu người, mấy năm nay tao thu mẫu hết rồi, đến con chó căng-tin nuôi tao cũng thu mẫu rồi luôn... nhưng mà vẫn thiếu."Anh ngừng một chút rồi nghiêm mặt nói tiếp: "Vẫn không đủ số liệu."Trên Trái Đất bây giờ ngoài trạm nghiên cứu ở Nam Cực thì chỉ còn Đại Đô Thị là nơi tập trung đông nhân khẩu thôi.Liễu Thất Tuyệt lại có vẻ rất thoải mái, "Được thôi, bao giờ mày đi? Tao cũng đi."Triệu Một Hữu: "Lại bồng bế cả nhà à?"Liễu Thất Tuyệt: "Ăn nói bá láp."Điêu Thiền thì cạn lời rồi. Cậu ta biết rõ tính tình Triệu Một Hữu, phàm là chuyện gã này đã quyết không đời nào gã đổi ý. Càng cản gã thì hậu quả càng loạn xị ngậu hơn, cậu ta hít một hơi thật sâu, "Mày định đi bao lâu?"Triệu Một Hữu: "Nửa tháng nhé?"Hơi Điêu Thiền vừa hít nghẹn luôn trong họng làm cậu ta suýt sặc chết, cuối cùng cậu ta nhịn hết nổi phải chửi toáng lên: "Mày tỉnh giùm đi Triệu Một Hữu!! Nửa tháng thì có mẹ tao cũng không giấu cho mày được!""Làm người không nên bám váy mẹ quá." Triệu Một Hữu nói rất chân thành, "Dễ ế lắm mày ạ."Điêu Thiền cười gằn, "Thằng nào hôm trước chầu hẫu chạy theo mẹ tao một câu mẹ nuôi hai câu mẹ nuôi?""Anh em mình mà, mẹ mày chẳng là mẹ tao, mày khách sáo làm gì."Điêu Thiền lại cười gằn, chỉ sang Liễu Thất Tuyệt, "Ừ thì anh em mình, mày có dám nói một câu vợ nó cũng là vợ mày không?""..." Triệu Một Hữu vờ điếc, "Tóm lại là tao đi chuyến này nhanh nhất cũng phải bảy ngày, trong bảy ngày này...""Tối đa ba ngày." Điêu Thiền cương quyết, "Tao đi với mày.""Được luôn." Triệu Một Hữu đồng ý ngay lập tức rồi đi thẳng ra nhà để xe, "Việc này nên làm sớm, đi luôn bây giờ nhá."Tự dưng Điêu Thiền lại thấy ngần ngại, sao thằng này chịu thỏa hiệp dễ thế?Lên xe rồi, bé chồng lái xe nhìn Triệu Một Hữu bò ra bàn điều khiển để điều chỉnh thời gian bay, "Sao lúc đầu viện trưởng bảo chỉ đi nửa ngày thôi mà?""Nhờ viện phó nhà mình rộng rãi đấy." Triệu Một Hữu vỗ vai thằng em, "Nhanh nhanh cảm ơn viện phó đi."Điêu Thiền: "..."Họ đi trong đêm, trên bầu trời sao Hôm lấp lánh, Triệu Một Hữu nằm ngủ không biết trời đâu đất đâu, không biết qua bao lâu anh bị Điêu Thiền đánh thức, "Đến nơi rồi, mày muốn đi đâu?""Đến rồi à?" Triệu Một Hữu mụ mị mở mắt ra, "Gần hai mươi năm tao không về đây rồi, đứa nào làm hướng dẫn viên cho tao đây?"Triệu Một Hữu mở cửa sổ, thành phố trong ký ức của anh giờ đã cao chạm mây, lầu quỳnh điện ngọc, đèn đóm sáng rực giống như Bạch Ngọc Kinh, tòa lâu đài ở trung tâm càn khôn vũ trụ trong truyền thuyết."Vẫn đang thi công cao lên đấy, hiện là đến tầng 790 rồi." Liễu Thất Tuyệt bật thiết bị đầu cuối của mình, "Nửa tiếng nữa rạp Xuất Vân còn một suất kịch đêm, đi xem không?"Triệu Một Hữu vẫn chưa tỉnh ngủ, anh phẩy tay, "Được, đi luôn."Kịch diễn vào giờ này thì chắc chắn sẽ không có đào kép xịn rồi, Triệu Một Hữu xem qua màn hình quảng cáo thì biết là sẽ diễn Tế Công, còn làn với điệu gì thì anh mù tịt. Rất hiếm khi anh đi xem hát, bữa nay chọn cái này chỉ vì anh chưa tỉnh ngủ, rạp Xuất Vân là rạp xịn nhất tầng giữa, phòng riêng cho khách có ghế mềm rất tiện cho anh ngủ tiếp.Điêu Thiền cũng không hiểu gì về hí kịch, Triệu Một Hữu chỉnh thiết bị đầu cuối sang chế độ tự động lấy mẫu xong hai thằng ôm chung một cái gối nằm lăn ra sàn ngủ không biết trời trăng gì nữa.Liễu Thất Tuyệt quay lại nhìn thấy nhưng không nói gì. Mấy năm nay từ khi Triệu Một Hữu bắt đầu viết chương trình nhân cách, rồi nhà họ Điêu rót vốn đầu tư vào Cố Đô, hai đứa này hầu như chưa được một giấc ngủ nào trọn vẹn.Anh ta và bé chồng thì hiểu hí kịch, hai người ngồi phòng khách riêng xem hết một vở rồi mà bọn trên sàn vẫn chưa có động tĩnh gì. Liễu Thất Tuyệt mua thêm vé, vở tiếp theo là Đại Náo Thiên Cung, tiết mục vô cùng náo nhiệt, Đại Thánh làm loạn hội bàn đào, nghênh chiến mười vạn thiên binh thiên tướng, từng tràng thét dài long trời lở đất. Ánh đèn đủ màu sắc rọi vào phòng khách, đánh thẳng lên mặt Triệu Một Hữu, thêm cả tiếng chiêng tiếng trống bung xòe vọng lên từ sân khấu mà người này vẫn ngủ thin thít.Bé chồng thấy Điêu Thiền trở mình rồi mà Triệu Một Hữu vẫn ngủ như chết, liền hỏi: "Bình thường viện trưởng dễ ngủ vậy à?""Ở đây không ai đầu độc được nó." Liễu Thất Tuyệt đáp, "Cứ kệ nó ngủ, bao giờ dậy thì tính."Triệu Một Hữu không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại anh thấy Điêu Thiền đang uống cà phê, "Đang hát cái gì vậy?", anh nhìn thư sinh trắng trẻo trên sân khấu, "Gọi hồn à?"Bé chồng giải thích, "Đây là vở "Du viên kinh mộng" đấy viện trưởng."Triệu Một Hữu nhìn một lát, chỉ cảm thấy cô đào trên sân khấu vung tay áo dài như người ta múa mì trong hàng lẩu, mà còn không ăn được. Anh khoát tay, "Thôi thôi, tao chịu không hiểu thú vui trí thức của bọn mày."Liễu Thất Tuyệt: "Mày phải gọi là lợn rừng không ăn được cám xịn.""Lợn rừng cũng phải có tự ái của lợn rừng." Triệu Một Hữu móc một điếu thuốc, bảo: "Muốn tao ngồi hai tiếng đồng hồ ở đây xem người ta múa mì á, đợi tao sống thêm dăm kiếp nữa nhé."-----------------------------Du's: ê sợ cái gì có cái đó luôn =)))) đúng là con người không đang đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chuẩn bị đâm đầu vào chỗ chết =))))Người ta bỏ xứ mà đi vì cái trí tuệ của Phật Đà, xong giờ mẻ múc được lên, điều đầu tiên mẻ nghĩ đến là phục hồi nhân phẩm cho nó ạ =))))) bởi tại sao mốt có hết được đầu thai làm ngừi cũng hông được quyền ý kiến =))))À và mình phải cắt nghĩa với quý vị một chiện này, về nhân vật "bé chồng" ấy mà... không phải ai xa lạ đâu ạ, tại vì mình chọn xưng hô tiếng Việt nên làm gớt hint của tác giả luôn, đến đây phải làm rõ không quý vị khó hiểu quá. Chồng của cậu Liễu aka Quý Phi aka Liễu Thất Tuyệt ở những chương đầu thật ra được gọi là "tiên sinh" nha, chính là cái từ "mình" mà mình để Quý Phi gọi chồng đó. Còn "bé chồng" từ chương này trở đi từ chính xác tác giả dùng âm Hán Việt là "tiểu tiên sinh" ạ.Với quý vị có tình cờ thắc mắc về cái bài rao thuốc dạo của quý anh viện trưởng không? =))))) nếu có thì lúc biên ra nó trong đầu mình văng vẳng cái quảng cáo "Muốn cho xanh tóc đỏ da, rủ nhau lên núi tìm hà thủ ô~" nha =))))))))) ai bít quảng cáo đó hông??? 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0