Chương 11
Sở Thượng Tuyết
2024-10-19 17:21:41
Hôm ấy, Cao Lăng ngồi trong thư phòng, đôi tay run run mân mê từng đường nét chạm khắc tinh xảo của bảo kiếm mà Vô Song đã tặng ông, đôi mắt ông lơ đãng nhìn vào những họa tiết tinh tế, mỗi đường chạm khắc như mang lại cho ông những kí ức ngọt ngào về con gái. Ông nhớ lại cảnh Vô Song khẽ cười, đôi mắt long lanh như hai vì sao, khi nữ hài nhi nhỏ nhắn đích thân chọn quà tặng cho ông. Cảm giác tự hào, hạnh phúc lẫn nỗi đau xót, chộn rộn trong lòng.
Ông đang chìm đắm trong những kỉ niệm đó, thì bất ngờ hạ nhân trong phủ hớt hải chạy vào, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi và phấn khích:
"Thưa, đại nhân, đã tìm thấy Cao tiểu thư!"
Câu nói như một luồng điện xẹt qua tâm trí Cao Lăng, ông ngẩng phắt dậy, ánh mắt mở to đầy hy vọng và lo lắng:
"Cái gì? Tìm thấy con bé rồi sao? Nói rõ ràng đi, nó ở đâu?"
Hạ nhân thở dốc, chưa kịp trả lời thì đã bị Cao Lăng vội vàng túm lấy tay hắn mà lay, liên tục hỏi tiếp, những câu hỏi tuôn ra như suối, không để hạ nhân có cơ hội nghỉ ngơi:
"Là ai tìm thấy? Con bé thế nào? Nó có bị thương không? Có an toàn không? Có gầy đi không? Có bị bắt nạt không?"
Hạ nhân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng chưa kịp hoàn hồn để trả lời, đã thấy Cao Lăng bước thấp bước cao phóng ra ngoài. Đôi mắt ông sáng lên niềm hy vọng, gương mặt thoáng hiện lên vẻ khấp khởi lẫn lo lắng. Tim ông đập mạnh, chân như muốn rụng rời, nhưng lòng ông chỉ có một mong ước duy nhất: "nhìn thấy nữ hài nhi của mình bình an vô sự." Ông vừa chạy vừa hét to:
"Vô Song! Vô Song!"
Ông bước ra đến cửa, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn hạ nhân, giọng gấp gáp:
"Nhanh, dẫn ta đến chỗ con bé!"
Hạ nhân vội vã dẫn đường, lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Những ngày qua, Cao Lăng đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát và lo lắng không nguôi về sự an nguy của Vô Song. Giờ đây, hy vọng như ngọn lửa sáng bừng lên trong tâm hồn ông, kéo ông đi với từng bước chân vội vã. Hạ nhân dẫn ông nhanh chóng tiến về phía cổng phủ, nơi một chiếc xe ngựa đã dừng lại.
Cao Lăng thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống từ xe, ông gần như không tin vào mắt mình, nước mắt ông trực trào, mọi thứ trước mắt như nhoè đi. Vô Song, nữ hài nhi của ông, đang bước xuống, tinh thần rạng rỡ và đầy sức sống. Đôi mắt nàng lấp lánh, tràn đầy niềm vui, đôi môi khẽ nở một nụ cười tươi tắn.
"Vô Song!" - Cao Lăng thốt lên, giọng nghẹn ngào.
Vô Song ngẩng đầu nhìn thấy cha, nước mắt trào ra, nàng chạy đến ôm chầm lấy ông:
"Phụ thân, Vô Song đây rồi, Vô Song an toàn!"
Cao Lăng quỳ xuống, ôm chặt lấy nữ hài nhi, không nói nên lời. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ông, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Những ngày tháng lo lắng, đau khổ như tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi thấy con gái bình an trở về.
"Con không sao chứ?" - Cao Lăng hỏi, giọng run run, ánh mắt quét qua toàn thân nàng, ông muốn chắc chắn rằng nàng không bị bất cứ thương tổn nào.
"Cảm tạ trời đất... Cảm tạ trời đất..." - Ông run run.
Vô Song mỉm cười:
"Vô Song không sao."
Nhìn phụ thân gầy rộc đi, khuôn mặt tiều tụy và hốc hác thấy rõ, Vô Song đau lòng. Đôi mắt nàng rưng rưng:
"Phụ thân, Vô Song xin lỗi vì đã làm người lo lắng."
Cao Lăng ôm chặt lấy con gái, vuốt ve mái tóc nàng, giọng trầm ấm nhưng không giấu nổi xúc động:
"Con không cần phải xin lỗi. Chỉ cần con trở về an toàn, mọi lo lắng của ta đều tan biến hết."
Ông đang chìm đắm trong những kỉ niệm đó, thì bất ngờ hạ nhân trong phủ hớt hải chạy vào, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi và phấn khích:
"Thưa, đại nhân, đã tìm thấy Cao tiểu thư!"
Câu nói như một luồng điện xẹt qua tâm trí Cao Lăng, ông ngẩng phắt dậy, ánh mắt mở to đầy hy vọng và lo lắng:
"Cái gì? Tìm thấy con bé rồi sao? Nói rõ ràng đi, nó ở đâu?"
Hạ nhân thở dốc, chưa kịp trả lời thì đã bị Cao Lăng vội vàng túm lấy tay hắn mà lay, liên tục hỏi tiếp, những câu hỏi tuôn ra như suối, không để hạ nhân có cơ hội nghỉ ngơi:
"Là ai tìm thấy? Con bé thế nào? Nó có bị thương không? Có an toàn không? Có gầy đi không? Có bị bắt nạt không?"
Hạ nhân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng chưa kịp hoàn hồn để trả lời, đã thấy Cao Lăng bước thấp bước cao phóng ra ngoài. Đôi mắt ông sáng lên niềm hy vọng, gương mặt thoáng hiện lên vẻ khấp khởi lẫn lo lắng. Tim ông đập mạnh, chân như muốn rụng rời, nhưng lòng ông chỉ có một mong ước duy nhất: "nhìn thấy nữ hài nhi của mình bình an vô sự." Ông vừa chạy vừa hét to:
"Vô Song! Vô Song!"
Ông bước ra đến cửa, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn hạ nhân, giọng gấp gáp:
"Nhanh, dẫn ta đến chỗ con bé!"
Hạ nhân vội vã dẫn đường, lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Những ngày qua, Cao Lăng đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát và lo lắng không nguôi về sự an nguy của Vô Song. Giờ đây, hy vọng như ngọn lửa sáng bừng lên trong tâm hồn ông, kéo ông đi với từng bước chân vội vã. Hạ nhân dẫn ông nhanh chóng tiến về phía cổng phủ, nơi một chiếc xe ngựa đã dừng lại.
Cao Lăng thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống từ xe, ông gần như không tin vào mắt mình, nước mắt ông trực trào, mọi thứ trước mắt như nhoè đi. Vô Song, nữ hài nhi của ông, đang bước xuống, tinh thần rạng rỡ và đầy sức sống. Đôi mắt nàng lấp lánh, tràn đầy niềm vui, đôi môi khẽ nở một nụ cười tươi tắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vô Song!" - Cao Lăng thốt lên, giọng nghẹn ngào.
Vô Song ngẩng đầu nhìn thấy cha, nước mắt trào ra, nàng chạy đến ôm chầm lấy ông:
"Phụ thân, Vô Song đây rồi, Vô Song an toàn!"
Cao Lăng quỳ xuống, ôm chặt lấy nữ hài nhi, không nói nên lời. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ông, nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Những ngày tháng lo lắng, đau khổ như tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng khi thấy con gái bình an trở về.
"Con không sao chứ?" - Cao Lăng hỏi, giọng run run, ánh mắt quét qua toàn thân nàng, ông muốn chắc chắn rằng nàng không bị bất cứ thương tổn nào.
"Cảm tạ trời đất... Cảm tạ trời đất..." - Ông run run.
Vô Song mỉm cười:
"Vô Song không sao."
Nhìn phụ thân gầy rộc đi, khuôn mặt tiều tụy và hốc hác thấy rõ, Vô Song đau lòng. Đôi mắt nàng rưng rưng:
"Phụ thân, Vô Song xin lỗi vì đã làm người lo lắng."
Cao Lăng ôm chặt lấy con gái, vuốt ve mái tóc nàng, giọng trầm ấm nhưng không giấu nổi xúc động:
"Con không cần phải xin lỗi. Chỉ cần con trở về an toàn, mọi lo lắng của ta đều tan biến hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro