Chương 2
Sở Thượng Tuyết
2024-10-19 17:21:41
Trước mắt ông là Vô Song, nàng đang cưỡi ngựa phi đến. Ánh mắt nàng ánh lên niềm vui và sự háo hức khi thấy phụ thân. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những chiến công và vinh quang dường như trở nên nhỏ bé so với niềm vui khi được gặp lại con gái.
Ngay khi ngựa của Vô Song chạy tới cạnh Cao Lăng, nàng không kiềm chế được cảm xúc, nhảy khỏi ngựa, nhào vào lòng phụ thân, ôm chầm lấy ông. Nàng dụi đầu vào ngực ông, làm nũng như một đứa trẻ, những ngày xa cách đã khiến nàng nhớ nhung ông vô cùng.
Cao Lăng vuốt ve tóc con gái, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Ông cười hiền từ, nhưng chưa kịp nói gì, Vô Song đã ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh niềm khát khao:
"Phụ thân, con cũng muốn vào cung!"
Cao Lăng nghe vậy giật mình, nhìn con gái với vẻ ngạc nhiên:
"Sao..? Sao tự nhiên con lại... không nhẽ con muốn... hoàng tử..."
Ông ngập ngừng, trong đầu chợt nghĩ đến những lời đồn đại: "Năm nay hoàng tử trong cung hầu như đều đến tuổi thiếu niên và thanh niên, nhiều hoàng tử có nét phong lưu, ưu nhã, khiến cho bao nhiêu tiểu thư và cung nữ nhốn nháo không yên. Không lẽ Vô Song cũng vì tin đồn đó mà muốn tiến cung? Chả nhẽ nhìn trúng tên nào rồi?"
Cao Lăng chưa nói xong câu, Vô Song cười cười:
"Con nghe nói trong cung rất đẹp, con muốn chiêm ngưỡng thử một lần! Phụ thân, làm ơn đi mà...!!!"
Nàng ngước lên nhìn ông, đôi mắt tròn xoe, rơm rớm nước mắt, ánh mắt nài nỉ khiến người cha như ông không thể từ chối. Trái tim Cao Lăng mềm nhũn, ông thở dài và nhẹ nhàng xoa đầu con gái, giọng dịu lại:
"Được, được, nhưng sau khi vào cung, con phải đi theo ta, không được rời xa ta nửa bước. Trong cung không tự do tự tại như ở Cao gia, nếu không may con đi vào nhầm những nơi cấm kỵ như lãnh cung thì ta cũng không thể chịu trách nhiệm được, con hiểu không?"
Vô Song ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng Cao Lăng hiểu rõ bản tính của nữ hài nhi của mình. Ông biết nàng chỉ giả vờ đồng ý, chứ khi vào cung, ngay lập tức sẽ đi khắp nơi để nghịch ngợm. Tuy nhiên, ông không lo lắng quá nhiều, vì biết rằng hoàng thượng sẽ không trách phạt con bé. Dù Vô Song có ngỗ ngược thế nào, nàng cũng chỉ ham chơi và không bao giờ làm ảnh hưởng tới người khác.
Hoàng thượng và Cao Lăng là huynh đệ sinh tử, hoàng thượng hiểu rõ tình cảm của ông dành cho Vô Song và cũng rất quý mến cô bé. Sự nuông chiều mà Vô Song nhận được cũng phần lớn là do hoàng thượng đích thân thu xếp. Ngay cả sinh thần của nàng hàng năm, hoàng thượng cũng nhọc công đến chúc phúc và đưa quà. Vì vậy, không có lý do gì mà hoàng thượng lại xuống tay với nữ hài nhi nhà Cao gia. Nếu Vô Song chỉ đơn thuần muốn thử chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong cung, điều đó lại càng đơn giản.
Nhìn con gái tươi cười rạng rỡ, lòng Cao Lăng tràn ngập niềm hạnh phúc và tự hào. Cao Lăng cảm thấy tất cả những khó khăn và thử thách mà ông đã trải qua đều đáng giá. Được nhìn thấy con gái mình lớn lên trong tình yêu thương và sự che chở, ông cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và sự an ủi. Trong ánh mắt trìu mến nhìn Vô Song, ông thầm hứa sẽ luôn bảo vệ và yêu thương nàng, dù cho cuộc đời có đưa đẩy ra sao.
Trong tiếng pháo hoa linh đình đó, dân chúng không biết Cao Lăng và Vô Song đang nói chuyện gì. Họ chỉ thấy Cao tiểu thư nhà Cao gia được phụ thân nuông chiều hết mực, ngay cả trong ngày trọng đại của bản thân Cao Lăng mà con gái vẫn có thể tự tung tự tác như vậy. Người dân thì thầm với nhau, ngưỡng mộ tình cảm của Cao Lăng và ghen tỵ với hạnh phúc của vị Cao tiểu thư kia.
Ngay khi ngựa của Vô Song chạy tới cạnh Cao Lăng, nàng không kiềm chế được cảm xúc, nhảy khỏi ngựa, nhào vào lòng phụ thân, ôm chầm lấy ông. Nàng dụi đầu vào ngực ông, làm nũng như một đứa trẻ, những ngày xa cách đã khiến nàng nhớ nhung ông vô cùng.
Cao Lăng vuốt ve tóc con gái, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Ông cười hiền từ, nhưng chưa kịp nói gì, Vô Song đã ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh niềm khát khao:
"Phụ thân, con cũng muốn vào cung!"
Cao Lăng nghe vậy giật mình, nhìn con gái với vẻ ngạc nhiên:
"Sao..? Sao tự nhiên con lại... không nhẽ con muốn... hoàng tử..."
Ông ngập ngừng, trong đầu chợt nghĩ đến những lời đồn đại: "Năm nay hoàng tử trong cung hầu như đều đến tuổi thiếu niên và thanh niên, nhiều hoàng tử có nét phong lưu, ưu nhã, khiến cho bao nhiêu tiểu thư và cung nữ nhốn nháo không yên. Không lẽ Vô Song cũng vì tin đồn đó mà muốn tiến cung? Chả nhẽ nhìn trúng tên nào rồi?"
Cao Lăng chưa nói xong câu, Vô Song cười cười:
"Con nghe nói trong cung rất đẹp, con muốn chiêm ngưỡng thử một lần! Phụ thân, làm ơn đi mà...!!!"
Nàng ngước lên nhìn ông, đôi mắt tròn xoe, rơm rớm nước mắt, ánh mắt nài nỉ khiến người cha như ông không thể từ chối. Trái tim Cao Lăng mềm nhũn, ông thở dài và nhẹ nhàng xoa đầu con gái, giọng dịu lại:
"Được, được, nhưng sau khi vào cung, con phải đi theo ta, không được rời xa ta nửa bước. Trong cung không tự do tự tại như ở Cao gia, nếu không may con đi vào nhầm những nơi cấm kỵ như lãnh cung thì ta cũng không thể chịu trách nhiệm được, con hiểu không?"
Vô Song ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng Cao Lăng hiểu rõ bản tính của nữ hài nhi của mình. Ông biết nàng chỉ giả vờ đồng ý, chứ khi vào cung, ngay lập tức sẽ đi khắp nơi để nghịch ngợm. Tuy nhiên, ông không lo lắng quá nhiều, vì biết rằng hoàng thượng sẽ không trách phạt con bé. Dù Vô Song có ngỗ ngược thế nào, nàng cũng chỉ ham chơi và không bao giờ làm ảnh hưởng tới người khác.
Hoàng thượng và Cao Lăng là huynh đệ sinh tử, hoàng thượng hiểu rõ tình cảm của ông dành cho Vô Song và cũng rất quý mến cô bé. Sự nuông chiều mà Vô Song nhận được cũng phần lớn là do hoàng thượng đích thân thu xếp. Ngay cả sinh thần của nàng hàng năm, hoàng thượng cũng nhọc công đến chúc phúc và đưa quà. Vì vậy, không có lý do gì mà hoàng thượng lại xuống tay với nữ hài nhi nhà Cao gia. Nếu Vô Song chỉ đơn thuần muốn thử chiêm ngưỡng vẻ đẹp trong cung, điều đó lại càng đơn giản.
Nhìn con gái tươi cười rạng rỡ, lòng Cao Lăng tràn ngập niềm hạnh phúc và tự hào. Cao Lăng cảm thấy tất cả những khó khăn và thử thách mà ông đã trải qua đều đáng giá. Được nhìn thấy con gái mình lớn lên trong tình yêu thương và sự che chở, ông cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và sự an ủi. Trong ánh mắt trìu mến nhìn Vô Song, ông thầm hứa sẽ luôn bảo vệ và yêu thương nàng, dù cho cuộc đời có đưa đẩy ra sao.
Trong tiếng pháo hoa linh đình đó, dân chúng không biết Cao Lăng và Vô Song đang nói chuyện gì. Họ chỉ thấy Cao tiểu thư nhà Cao gia được phụ thân nuông chiều hết mực, ngay cả trong ngày trọng đại của bản thân Cao Lăng mà con gái vẫn có thể tự tung tự tác như vậy. Người dân thì thầm với nhau, ngưỡng mộ tình cảm của Cao Lăng và ghen tỵ với hạnh phúc của vị Cao tiểu thư kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro