Chương 3
Sở Thượng Tuyết
2024-10-19 17:21:41
Ngay khi vừa tiến cung, thái giám thân cận của hoàng đế đã triệu Cao Lăng tới Ngự Hoa Viên. Ông hiểu rằng hoàng đế muốn nói chuyện riêng, và giao phó đại quân cho thái giám sắp xếp nghỉ ngơi, đưa con gái vào Hoa Viên, nơi hoàng đế đang đợi. Vừa mới thấy hoàng đế từ xa, Cao Lăng không kìm nén được niềm vui, bước từng bước lớn và vẫy tay hớn hở:
"Hảo huynh đệ!!!"
Hoàng đế cũng đứng dậy và bước nhanh về phía Cao Lăng, đưa hai tay ra hướng về phía ông. Giọng nói của hoàng đế rưng rức, kèm theo sự tự trách:
"Vất vả, vất vả rồi, huynh đệ tốt, ta không ngờ hung nô lại giở thủ đoạn như vậy. Ngươi lấy 1 địch 5, ta còn lo sợ rằng lần này ngươi không về được. Khỏe mạnh trở về là tốt, trở về là tốt! Ngươi mà làm sao, ta biết nói gì với Vô Song, biết nói gì với biểu muội!!"
Nói xong, hoàng đế lao vào quàng vai bá cổ, ôm chặt Cao Lăng, vừa tự trách vừa khen ngợi không ngớt:
"Huynh đệ, ngươi thật là anh hùng, lần này chiến thắng vang dội, không chỉ ta mà cả thiên hạ đều phải ngưỡng mộ ngươi. Nhưng mà ngươi cũng thật là, lần sau đừng liều mạng như vậy nữa, ta lo lắng biết bao!"
Cao Lăng vỗ vai hoàng đế, cười lớn:
"Hoàng thượng, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình. Bảo vệ giang sơn là trách nhiệm của Cao gia. Dù khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không lùi bước."
Một vua một thần ôm nhau hoan hỉ, khung cảnh này khiến Vô Song trầm mặc không nói, ngỡ ngàng tới mức không cả nhớ việc hành lễ chào hoàng đế. Nàng không biết liệu cảnh tượng này là thật hay chỉ là một giấc mộng, đầu nàng quay như chong chóng. Bỗng nhiên, hoàng đế dừng lại, nhìn về phía nàng, vừa cười vừa nói:
"Vô Song ở đây cũng không tiện, hay để hài nhi của ngươi qua chơi với tiểu tử Lâm Cảnh Nghi nhà ta."
Cao Lăng ngẩn ra, nghĩ đến Cảnh Nghi, vị hoàng thái tử được hoàng đế Lâm Di Hòa đây yêu thương nhất. Không chỉ vì dung mạo anh tuấn, khôi ngô, Cảnh Nghi còn nổi tiếng toàn thành về sự thông minh, học đâu biết đó. Ý nghĩ rằng hoàng đế có ý định gán ghép hai đứa nhỏ với nhau làm ông không khỏi lo lắng, ánh mắt quét qua Di Hòa:
"Không được, nhỡ hoàng thái tử bắt nạt hài nhi nhà ta thì sao?"
Hoàng đế giả vờ không chú ý đến Cao Lăng, nhìn Vô Song, mỉm cười:
"Nó dám bắt nạt Vô Song, ta sẽ phạt nó thật nặng! Ta yêu quý hài nhi nhà ngươi, chẳng nhẽ chúng nó lại không biết!"
Nghe vậy, Cao Lăng cũng không phản đối nữa, bĩu môi, ánh mắt đầy u ám, trên người sát khí tỏa ra nồng đậm nhìn Di Hòa. Hoàng đế vui vẻ dặn dò người thị vệ trẻ bên cạnh đưa Vô Song tới cung của Cảnh Nghi. Người thị vệ trẻ dẫn nàng lặng lẽ rời đi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Cao Lăng hờn dỗi, bĩu môi:
"Nếu con bé không thích Cảnh Nghi, ngươi cũng không được bắt ép nó!"
Hoàng đế nhấp một ngụm trà, ngồi xuống bàn đá bên cạnh:
"Ngươi đừng lo. Nếu con bé không ưng Cảnh Nghi nhà ta, cũng có thể đưa nó đi gặp những đứa trẻ khác. Hơn nữa, từ nhỏ ta đã dặn lũ nhỏ nhà ta phải nhường nhịn và yêu quý hài nhi nhà ngươi. Nếu con bé gả vào hoàng cung, ta có thể bảo vệ nó thay ngươi."
Đặt ly trà xuống bàn, Di Hòa khoác tay, khuôn mặt xảo quyệt, nụ cười đầy vẻ gian trá:
"Ngươi nghĩ sau này sẽ không phải gả hài nhi đi sao? Ngươi nghĩ nếu con bé được gả vào nhà khác sẽ không chịu uỷ khuất sao? Ay da, nếu như con bé giấu ngươi, ngươi nghĩ ông bà thông gia có bênh vực con bé thay ngươi không? Ngươi phải tin vị huynh đệ tốt cùng ngươi vào sinh ra tử này chứ. Hơn nữa, mạng ta cũng là một tay ngươi cứu. Ta có ơn với ngươi, tuyệt đối phải đối xử với Vô Song thật tốt rồi! Con bé được ta yêu quý như nào, không lẽ ngươi còn không rõ sao?"
Cao Lăng chống chế:
"Hừ, rõ là muốn lừa hài nhi nhà ta gả sang nhà ngươi!"
Quả thực như Di Hòa đã nói, nhưng con bé mới 10 tuổi, Cao Lăng chưa muốn tính tới chuyện gả con gái sớm. Ông vốn dự tính rằng khi nào con bé tự nguyện nói ra mong muốn, ông mới sắp xếp chuẩn bị cho con bé. Nếu Vô Song không muốn dựng gia gả chồng, ông cũng sẽ không để con phải đối mặt với những chuyện như phụ mẫu nhà chồng, sinh con đẻ cái hay phải chấp nhận cảnh thê thê thiếp thiếp. Ông sẽ để con được an an bình bình sống đến cuối đời, tự ông có thể sắp xếp mọi thứ cho con.
Dù hoàng đế có ý tốt, ông vẫn không thể ngừng lo lắng về tương lai của Vô Song. Nhìn về phía hoàng đế, Cao Lăng khẽ thở dài.
"Hảo huynh đệ!!!"
Hoàng đế cũng đứng dậy và bước nhanh về phía Cao Lăng, đưa hai tay ra hướng về phía ông. Giọng nói của hoàng đế rưng rức, kèm theo sự tự trách:
"Vất vả, vất vả rồi, huynh đệ tốt, ta không ngờ hung nô lại giở thủ đoạn như vậy. Ngươi lấy 1 địch 5, ta còn lo sợ rằng lần này ngươi không về được. Khỏe mạnh trở về là tốt, trở về là tốt! Ngươi mà làm sao, ta biết nói gì với Vô Song, biết nói gì với biểu muội!!"
Nói xong, hoàng đế lao vào quàng vai bá cổ, ôm chặt Cao Lăng, vừa tự trách vừa khen ngợi không ngớt:
"Huynh đệ, ngươi thật là anh hùng, lần này chiến thắng vang dội, không chỉ ta mà cả thiên hạ đều phải ngưỡng mộ ngươi. Nhưng mà ngươi cũng thật là, lần sau đừng liều mạng như vậy nữa, ta lo lắng biết bao!"
Cao Lăng vỗ vai hoàng đế, cười lớn:
"Hoàng thượng, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình. Bảo vệ giang sơn là trách nhiệm của Cao gia. Dù khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không lùi bước."
Một vua một thần ôm nhau hoan hỉ, khung cảnh này khiến Vô Song trầm mặc không nói, ngỡ ngàng tới mức không cả nhớ việc hành lễ chào hoàng đế. Nàng không biết liệu cảnh tượng này là thật hay chỉ là một giấc mộng, đầu nàng quay như chong chóng. Bỗng nhiên, hoàng đế dừng lại, nhìn về phía nàng, vừa cười vừa nói:
"Vô Song ở đây cũng không tiện, hay để hài nhi của ngươi qua chơi với tiểu tử Lâm Cảnh Nghi nhà ta."
Cao Lăng ngẩn ra, nghĩ đến Cảnh Nghi, vị hoàng thái tử được hoàng đế Lâm Di Hòa đây yêu thương nhất. Không chỉ vì dung mạo anh tuấn, khôi ngô, Cảnh Nghi còn nổi tiếng toàn thành về sự thông minh, học đâu biết đó. Ý nghĩ rằng hoàng đế có ý định gán ghép hai đứa nhỏ với nhau làm ông không khỏi lo lắng, ánh mắt quét qua Di Hòa:
"Không được, nhỡ hoàng thái tử bắt nạt hài nhi nhà ta thì sao?"
Hoàng đế giả vờ không chú ý đến Cao Lăng, nhìn Vô Song, mỉm cười:
"Nó dám bắt nạt Vô Song, ta sẽ phạt nó thật nặng! Ta yêu quý hài nhi nhà ngươi, chẳng nhẽ chúng nó lại không biết!"
Nghe vậy, Cao Lăng cũng không phản đối nữa, bĩu môi, ánh mắt đầy u ám, trên người sát khí tỏa ra nồng đậm nhìn Di Hòa. Hoàng đế vui vẻ dặn dò người thị vệ trẻ bên cạnh đưa Vô Song tới cung của Cảnh Nghi. Người thị vệ trẻ dẫn nàng lặng lẽ rời đi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Cao Lăng hờn dỗi, bĩu môi:
"Nếu con bé không thích Cảnh Nghi, ngươi cũng không được bắt ép nó!"
Hoàng đế nhấp một ngụm trà, ngồi xuống bàn đá bên cạnh:
"Ngươi đừng lo. Nếu con bé không ưng Cảnh Nghi nhà ta, cũng có thể đưa nó đi gặp những đứa trẻ khác. Hơn nữa, từ nhỏ ta đã dặn lũ nhỏ nhà ta phải nhường nhịn và yêu quý hài nhi nhà ngươi. Nếu con bé gả vào hoàng cung, ta có thể bảo vệ nó thay ngươi."
Đặt ly trà xuống bàn, Di Hòa khoác tay, khuôn mặt xảo quyệt, nụ cười đầy vẻ gian trá:
"Ngươi nghĩ sau này sẽ không phải gả hài nhi đi sao? Ngươi nghĩ nếu con bé được gả vào nhà khác sẽ không chịu uỷ khuất sao? Ay da, nếu như con bé giấu ngươi, ngươi nghĩ ông bà thông gia có bênh vực con bé thay ngươi không? Ngươi phải tin vị huynh đệ tốt cùng ngươi vào sinh ra tử này chứ. Hơn nữa, mạng ta cũng là một tay ngươi cứu. Ta có ơn với ngươi, tuyệt đối phải đối xử với Vô Song thật tốt rồi! Con bé được ta yêu quý như nào, không lẽ ngươi còn không rõ sao?"
Cao Lăng chống chế:
"Hừ, rõ là muốn lừa hài nhi nhà ta gả sang nhà ngươi!"
Quả thực như Di Hòa đã nói, nhưng con bé mới 10 tuổi, Cao Lăng chưa muốn tính tới chuyện gả con gái sớm. Ông vốn dự tính rằng khi nào con bé tự nguyện nói ra mong muốn, ông mới sắp xếp chuẩn bị cho con bé. Nếu Vô Song không muốn dựng gia gả chồng, ông cũng sẽ không để con phải đối mặt với những chuyện như phụ mẫu nhà chồng, sinh con đẻ cái hay phải chấp nhận cảnh thê thê thiếp thiếp. Ông sẽ để con được an an bình bình sống đến cuối đời, tự ông có thể sắp xếp mọi thứ cho con.
Dù hoàng đế có ý tốt, ông vẫn không thể ngừng lo lắng về tương lai của Vô Song. Nhìn về phía hoàng đế, Cao Lăng khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro