Chương 6
Sở Thượng Tuyết
2024-10-19 17:21:41
Hoàng đế cười lớn, tiến tới xoa đầu Vô Song:
"Con bé này, thật ngoan. Vậy hoàng nhi nhà ta không có bắt nạt con đấy chứ?"
Vô Song bẽn lẽn, cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng:
"Không... Không có, thưa hoàng thượng, trái lại huynh ấy rất tốt với con!"
Nhìn Vô Song, hoàng đế hiểu tâm ý của con bé, quay mặt về sau, nở một nụ cười bỉ ổi chưa từng thấy với Cao Lăng, thỏ thẻ nhẹ nhàng, chỉ để ông với phụ thân nàng nghe được:
"Tiểu nữ nhà ngươi thích tiểu tử nhà ta rồi huynh đệ tốt! Ta phải làm sao..."
Cao Lăng xạm mặt, tay nổi lên từng gân máu:
"Im đi!"
Trong lòng ông gào thét đầy câu chửi rủa, thầm nghĩ rằng: "Nếu ông đây không phải quan hệ vua thần với hắn thì ông đây sẽ nhào vô cạp nát đầu hắn. Đúng, chính là phải cạp nát đầu hắn, hắn dám lừa gạt cướp mất nữ hài nhi của ta a, là cướp mất hài nhi của ta aaaaaa..." Tuy vậy nhưng ông vẫn cố nặn ra một nụ cười vặn vẹo với Cảnh Nghi:
"Đa tạ hoàng thái tử đã tiếp đón Vô Song."
Hoàng đế Di Hoà đứng bên cạnh nhìn nhìn dò xét nét mặt Cao Lăng, chinh chiến cùng nhau bấy lâu, ông tự biết Cao Lăng nghĩ gì, bụng miệng cười, chỉ hận không thể phá vỡ hình tượng trước mặt con cái mà cười ha hả trước mặt hắn. Cao Lăng liếc qua, hậm hực, tên nhãi ranh này còn dám cười ông?
Bực càng thêm bực, Cao Lăng liền nhanh tay túm lấy Di Hoà, kéo lê xềnh xệch hắn qua một bàn đá khác ngồi:
"Ngươi qua đây, tên khốn khiếp, cẩu hoàng đế nhà ngươi!" - Miệng ông lẩm bẩm, đôi mắt hằn học.
Hoàng đế vừa cười vừa trêu chọc:
"Nè nè, đừng làm vậy trước mặt tiểu tử nhà ta. Mà, đây là khi quân phạm thượng đó ngươi biết không, là tội đáng muôn chết a~"
Cao Lăng đáp lại, giọng vẫn gầm ghè:
"Ta đang muốn giết ngươi đây, tên khốn!"
Hoàng đế phá lên cười, ông không ngờ tên ngốc này lại bị chọc tới mức này, trên chiến trường hắn bình tĩnh, mưu trí biết bao.
Hai người kéo kéo níu níu nhau qua một bàn đá không xa, rồi Cao Lăng mạnh tay đẩy Di Hoà ngồi xuống, đập bàn rầm rầm có vẻ như đang cãi nhau, để lại Vô Song với Cảnh Nghi ngơ ngác dõi theo họ. Hai người chỉ biết gượng cười với nhau khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Sau một hồi một vua một thần to tiếng quát tháo, có vẻ như họ đã bàn xong chuyện. Họ quay lại với Vô Song và Cảnh Nghi, Cao Lăng sa sầm mặt mày hậm hực dẫn con gái ra về, còn Di Hoà ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi nhìn theo Vô Song, trong ánh mắt hiện lên dáng vẻ một nữ hài tử hái hoa bắt bướm chạy nhảy tung tăng trong vườn. Nàng nở nụ cười rực rỡ, làm tươi mới cả bầu không khí xung quanh.
Đôi mắt của nàng như hai viên ngọc sáng bóng, lung linh dưới ánh nắng ban mai. Đôi môi hồng hào mềm mại. Mái tóc vàng dài mượt mà bay phất phơ theo làn gió nhẹ, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và dễ thương.
Nàng mặc chiếc váy màu xanh biển nhẹ nhàng, như là một phần của thiên nhiên xanh mát. Đôi chân nhỏ nhắn được bao bọc bởi đôi giày màu trắng tinh khôi, mỗi bước đi của nàng thật duyên dáng.
Với vẻ đẹp trong sáng của mình, nữ hài nhi trở thành điểm nhấn tuyệt vời trong khung cảnh rộn ràng của vườn hoa. Ánh nắng ban mai hắt lên trên mái tóc vàng của nàng, tạo nên một bức tranh tuyệt vời của sự tươi trẻ và tinh khiết.
Cảnh Nghi dõi theo Vô Song tới khi nàng khuất hẳn, nở nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý...
...
...
...
Sau đó, chiếu chỉ ban hôn cho Cảnh Nghi và Vô Song được ban ra.
"Con bé này, thật ngoan. Vậy hoàng nhi nhà ta không có bắt nạt con đấy chứ?"
Vô Song bẽn lẽn, cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng:
"Không... Không có, thưa hoàng thượng, trái lại huynh ấy rất tốt với con!"
Nhìn Vô Song, hoàng đế hiểu tâm ý của con bé, quay mặt về sau, nở một nụ cười bỉ ổi chưa từng thấy với Cao Lăng, thỏ thẻ nhẹ nhàng, chỉ để ông với phụ thân nàng nghe được:
"Tiểu nữ nhà ngươi thích tiểu tử nhà ta rồi huynh đệ tốt! Ta phải làm sao..."
Cao Lăng xạm mặt, tay nổi lên từng gân máu:
"Im đi!"
Trong lòng ông gào thét đầy câu chửi rủa, thầm nghĩ rằng: "Nếu ông đây không phải quan hệ vua thần với hắn thì ông đây sẽ nhào vô cạp nát đầu hắn. Đúng, chính là phải cạp nát đầu hắn, hắn dám lừa gạt cướp mất nữ hài nhi của ta a, là cướp mất hài nhi của ta aaaaaa..." Tuy vậy nhưng ông vẫn cố nặn ra một nụ cười vặn vẹo với Cảnh Nghi:
"Đa tạ hoàng thái tử đã tiếp đón Vô Song."
Hoàng đế Di Hoà đứng bên cạnh nhìn nhìn dò xét nét mặt Cao Lăng, chinh chiến cùng nhau bấy lâu, ông tự biết Cao Lăng nghĩ gì, bụng miệng cười, chỉ hận không thể phá vỡ hình tượng trước mặt con cái mà cười ha hả trước mặt hắn. Cao Lăng liếc qua, hậm hực, tên nhãi ranh này còn dám cười ông?
Bực càng thêm bực, Cao Lăng liền nhanh tay túm lấy Di Hoà, kéo lê xềnh xệch hắn qua một bàn đá khác ngồi:
"Ngươi qua đây, tên khốn khiếp, cẩu hoàng đế nhà ngươi!" - Miệng ông lẩm bẩm, đôi mắt hằn học.
Hoàng đế vừa cười vừa trêu chọc:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nè nè, đừng làm vậy trước mặt tiểu tử nhà ta. Mà, đây là khi quân phạm thượng đó ngươi biết không, là tội đáng muôn chết a~"
Cao Lăng đáp lại, giọng vẫn gầm ghè:
"Ta đang muốn giết ngươi đây, tên khốn!"
Hoàng đế phá lên cười, ông không ngờ tên ngốc này lại bị chọc tới mức này, trên chiến trường hắn bình tĩnh, mưu trí biết bao.
Hai người kéo kéo níu níu nhau qua một bàn đá không xa, rồi Cao Lăng mạnh tay đẩy Di Hoà ngồi xuống, đập bàn rầm rầm có vẻ như đang cãi nhau, để lại Vô Song với Cảnh Nghi ngơ ngác dõi theo họ. Hai người chỉ biết gượng cười với nhau khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Sau một hồi một vua một thần to tiếng quát tháo, có vẻ như họ đã bàn xong chuyện. Họ quay lại với Vô Song và Cảnh Nghi, Cao Lăng sa sầm mặt mày hậm hực dẫn con gái ra về, còn Di Hoà ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi nhìn theo Vô Song, trong ánh mắt hiện lên dáng vẻ một nữ hài tử hái hoa bắt bướm chạy nhảy tung tăng trong vườn. Nàng nở nụ cười rực rỡ, làm tươi mới cả bầu không khí xung quanh.
Đôi mắt của nàng như hai viên ngọc sáng bóng, lung linh dưới ánh nắng ban mai. Đôi môi hồng hào mềm mại. Mái tóc vàng dài mượt mà bay phất phơ theo làn gió nhẹ, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và dễ thương.
Nàng mặc chiếc váy màu xanh biển nhẹ nhàng, như là một phần của thiên nhiên xanh mát. Đôi chân nhỏ nhắn được bao bọc bởi đôi giày màu trắng tinh khôi, mỗi bước đi của nàng thật duyên dáng.
Với vẻ đẹp trong sáng của mình, nữ hài nhi trở thành điểm nhấn tuyệt vời trong khung cảnh rộn ràng của vườn hoa. Ánh nắng ban mai hắt lên trên mái tóc vàng của nàng, tạo nên một bức tranh tuyệt vời của sự tươi trẻ và tinh khiết.
Cảnh Nghi dõi theo Vô Song tới khi nàng khuất hẳn, nở nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý...
...
...
...
Sau đó, chiếu chỉ ban hôn cho Cảnh Nghi và Vô Song được ban ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro