Chương 7
Sở Thượng Tuyết
2024-10-19 17:21:41
Không lâu sau, trong một lần Vô Song cùng phụ thân tới kinh đô phía Bắc khảo sát, đúng dịp kinh đô tổ chức lễ lớn, chợ phiên rất nhộn nhịp với đủ loại hàng quán, nàng háo hức với những điều mới mẻ và náo nhiệt của chợ phiên. Chợ phiên đông đúc, người người chen chúc, hàng hóa bày bán đủ mọi loại. Vô Song bị cuốn hút bởi những gian hàng đầy màu sắc, tiếng rao bán nồng nhiệt và những món đồ thủ công tinh xảo. Nàng mải mê ngắm nghía và chọn lựa, không để ý rằng mình đã dần lạc xa phụ thân.
Lúc dừng lại trước một con ngõ nhỏ tối tăm, nàng mới nhận ra mình đã đi quá xa. Quay đầu nhìn quanh, nàng không thấy bóng dáng của phụ thân đâu nữa. Cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng, Vô Song hớt hả đi tìm Cao Lăng, mong rằng có thể nhanh chóng quay về bên phụ thân.
Đang lúc nàng lo lắng tìm kiếm, bỗng một bàn tay từ phía sau áp lên miệng nàng, và trước khi kịp phản ứng, một mùi hương lạ xộc vào mũi. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt và tối sầm lại. Nàng ngất đi trong vòng tay kẻ lạ mặt, không kịp kêu lên một tiếng.
Khi tỉnh lại, Vô Song cảm thấy đầu óc choáng váng và không thể cử động. Nàng nhận ra mình bị trói chặt, miệng bị bịt kín, mắt chỉ thấy một màn tối đen. Tiếng động xung quanh là những âm thanh lạ lẫm, tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất, tiếng cười nói xa xa. Nàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, lòng đầy sợ hãi và lo lắng không biết chuyện gì đang đợi mình phía trước.
Trong bóng tối, Vô Song tự nhủ phải giữ bình tĩnh và tìm cách thoát khỏi tình huống này. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng lắng nghe kỹ hơn, hy vọng có thể xác định được phương hướng. Tiếng cười nói càng lúc càng rõ hơn, có vẻ như là tiếng của những người đàn ông. Họ đang bàn tán về việc bán người, tống tiền, và những chuyện kinh tởm khác.
Khi mắt đã thích nghi với bóng tối, nàng nhìn quanh, phát hiện đây là một ngôi nhà bỏ hoang, bên cạnh là các nữ hài nhi cùng tuổi với mình nằm la liệt. Một vài người trong số họ vẫn còn ngất xỉu, một số khác đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn mê mụ vì thuốc mê.
Nàng bắt đầu tìm cách cởi dây trói. Tay nàng lần mò xung quanh, cảm nhận từng nút thắt của sợi dây thừng. Nàng kiên nhẫn loay hoay một hồi. Cuối cùng, sau một thời gian ngắn, nàng cảm thấy sợi dây bắt đầu lỏng ra. Nàng cẩn thận không làm phát ra bất cứ âm thanh nào, tiếp tục tháo dây trói cho đến khi tay nàng hoàn toàn tự do.
Ngay lập tức, Vô Song móc từ trong tay áo ra những ám khí dài nhọn mà nàng luôn mang theo để phòng thân. Nàng biết rằng mình phải hành động nhanh chóng và quyết đoán. Tiếp tục giả vờ nằm xuống, mắt hướng về phía cửa, bắt, nghe ngóng dấu hiệu của kẻ địch. Nàng thủ thế, chuẩn bị tấn công bất kỳ ai đến gần.
Tiếng bước chân lại gần hơn, và giọng nói của một người đàn ông vang lên:
"Lũ nhóc này ngủ lâu quá nhỉ? Chúng ta phải chuyển hàng sớm thôi, không lại gặp rắc rối."
Vô Song hít một hơi sâu, tập trung tinh thần. Nếu để bọn bắt cóc phát hiện ra nàng đã cởi trói, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Người đàn ông bước vào phòng, tay cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng vàng vọt chiếu rọi khắp nơi. Hắn ta tiến lại, kiểm tra từng nữ hài nhi một, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khi hắn đến gần Vô Song, nàng đã sẵn sàng. Với một động tác nhanh như chớp, nàng phóng ám khí về phía hắn, mũi nhọn xuyên thẳng ngay cổ họng.
Hắn không kịp kêu lên, đôi mắt trợn trừng, ngã xuống ngay lập tức, chiếc đèn lồng rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn vang vọng trong căn phòng tối tăm. Ánh sáng vàng vọt lay lắt rồi tắt ngấm, để lại một khoảng tối âm u.
Lúc dừng lại trước một con ngõ nhỏ tối tăm, nàng mới nhận ra mình đã đi quá xa. Quay đầu nhìn quanh, nàng không thấy bóng dáng của phụ thân đâu nữa. Cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng, Vô Song hớt hả đi tìm Cao Lăng, mong rằng có thể nhanh chóng quay về bên phụ thân.
Đang lúc nàng lo lắng tìm kiếm, bỗng một bàn tay từ phía sau áp lên miệng nàng, và trước khi kịp phản ứng, một mùi hương lạ xộc vào mũi. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt và tối sầm lại. Nàng ngất đi trong vòng tay kẻ lạ mặt, không kịp kêu lên một tiếng.
Khi tỉnh lại, Vô Song cảm thấy đầu óc choáng váng và không thể cử động. Nàng nhận ra mình bị trói chặt, miệng bị bịt kín, mắt chỉ thấy một màn tối đen. Tiếng động xung quanh là những âm thanh lạ lẫm, tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất, tiếng cười nói xa xa. Nàng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, lòng đầy sợ hãi và lo lắng không biết chuyện gì đang đợi mình phía trước.
Trong bóng tối, Vô Song tự nhủ phải giữ bình tĩnh và tìm cách thoát khỏi tình huống này. Nàng hít một hơi sâu, cố gắng lắng nghe kỹ hơn, hy vọng có thể xác định được phương hướng. Tiếng cười nói càng lúc càng rõ hơn, có vẻ như là tiếng của những người đàn ông. Họ đang bàn tán về việc bán người, tống tiền, và những chuyện kinh tởm khác.
Khi mắt đã thích nghi với bóng tối, nàng nhìn quanh, phát hiện đây là một ngôi nhà bỏ hoang, bên cạnh là các nữ hài nhi cùng tuổi với mình nằm la liệt. Một vài người trong số họ vẫn còn ngất xỉu, một số khác đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn mê mụ vì thuốc mê.
Nàng bắt đầu tìm cách cởi dây trói. Tay nàng lần mò xung quanh, cảm nhận từng nút thắt của sợi dây thừng. Nàng kiên nhẫn loay hoay một hồi. Cuối cùng, sau một thời gian ngắn, nàng cảm thấy sợi dây bắt đầu lỏng ra. Nàng cẩn thận không làm phát ra bất cứ âm thanh nào, tiếp tục tháo dây trói cho đến khi tay nàng hoàn toàn tự do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức, Vô Song móc từ trong tay áo ra những ám khí dài nhọn mà nàng luôn mang theo để phòng thân. Nàng biết rằng mình phải hành động nhanh chóng và quyết đoán. Tiếp tục giả vờ nằm xuống, mắt hướng về phía cửa, bắt, nghe ngóng dấu hiệu của kẻ địch. Nàng thủ thế, chuẩn bị tấn công bất kỳ ai đến gần.
Tiếng bước chân lại gần hơn, và giọng nói của một người đàn ông vang lên:
"Lũ nhóc này ngủ lâu quá nhỉ? Chúng ta phải chuyển hàng sớm thôi, không lại gặp rắc rối."
Vô Song hít một hơi sâu, tập trung tinh thần. Nếu để bọn bắt cóc phát hiện ra nàng đã cởi trói, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Người đàn ông bước vào phòng, tay cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng vàng vọt chiếu rọi khắp nơi. Hắn ta tiến lại, kiểm tra từng nữ hài nhi một, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khi hắn đến gần Vô Song, nàng đã sẵn sàng. Với một động tác nhanh như chớp, nàng phóng ám khí về phía hắn, mũi nhọn xuyên thẳng ngay cổ họng.
Hắn không kịp kêu lên, đôi mắt trợn trừng, ngã xuống ngay lập tức, chiếc đèn lồng rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn vang vọng trong căn phòng tối tăm. Ánh sáng vàng vọt lay lắt rồi tắt ngấm, để lại một khoảng tối âm u.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro