Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn
Chương 10
2024-11-21 19:49:57
Cái tên Đỗ Lăng Quyên này Tần Thất Huyền cũng có chút ấn tượng, danh vọng của nàng ấy trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn không tệ, thực lực tương đương với Bùi Thanh Mai, mỗi người thu nạp một nhóm tiểu đệ.
Hai người mà gặp mặt là y rằng sẽ nổi lên tranh chấp, không vừa mắt đối phương.
Tần Thất Huyền nói: "Đúng lúc Ẩn Vụ cốc ở gần hơn, ta qua bên kia xem thử đã.”
Giọng nói sang sảng của Đỗ Lăng Quyên truyền đến, "Sư muội hành hiệp trượng nghĩa! Ta thay Đa Hà cảm ơn ngươi.”
Bùi Thanh Mai thì cười lạnh nói: "Ha ha, ngươi được lắm.”
Tần Thất Huyền ngay lập tức học tập kỹ năng chọn lọc từ ngữ mấu chốt của hệ thống, nàng cũng nói theo: "Đa tạ sư tỷ khích lệ, ta vẫn luôn rất được.”
Nói xong, nàng nhanh chóng tắt Huyền Âm Cốt, dọn dẹp qua rồi chuẩn bị xuất môn. Về phần Bùi Thanh Mai có tức đến hộc máu hay không, cái đó không liên quan đến nàng.
Tần Thất Huyền thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, rất nhanh đã chạy tới Ẩn Vụ cốc.
Ẩn Vụ cốc quanh năm phủ kín sương mù, linh điền ở đây có thể nói là linh điền kém cỏi bậc nhất của tông môn, linh khí mỏng manh, thổ nhưỡng cũng hơi cứng, dưới lòng đất có khá nhiều sỏi đá. Đệ tử bị phân cho linh điền ở đây, hơn phân nửa là tân thủ mới nhập môn không lâu, tư chất thực lực đều thuộc dạng lót đáy.
Tần Thất Huyền vừa tới đã nghe thấy trong cốc truyền đến tiếng nức nở đứt quãng, nàng ngước mắt nhìn qua sơn cốc tràn ngập sương mù, không khí trầm lặng, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống hệt như hiện trường phim ma. Men theo tiếng khóc tìm tới, Tần Thất Huyền tìm thấy Quách Đa Hà đang ngồi chồm hổm giữa một mảnh linh điền héo rũ mà khóc lóc.
Dáng người của Quách Đa Hà nhỏ gầy, thoạt nhìn không quá 15-16 tuổi, giờ phút này tóc tai nàng ấy rối bời, hai con mắt sưng như quả hạch đào, chắc cũng phải khóc một khoảng thời gian rất dài rồi.
“Quách Đa Hà, ta là Tần Thất Huyền, Linh Cốc trong mảnh linh điền cuối cùng này của ngươi đã chết gần nửa rồi, ngươi có chắc muốn ta thi triển Xuân Phong Hóa Vũ cho nó không?”
Quách Đa Hà ngồi chồm hổm dưới đất không chú ý có người đến đây, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, nàng ấy sợ tới mức cả người run lên, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Tần Thất Huyền, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắp bắp nói: "Ta, ta, ta chắc chắn, xin, kính xin sư tỷ ra tay.”
Cuối cùng, còn không xác định hỏi lại: "Ngài thật sự là Tần Thất Huyền sư tỷ sao?”
Tần Thất Huyền vẫn luôn cảm thấy mình rất có danh tiếng trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn, dù sao vì tích lũy linh thạch mà nàng đã tưới nước cho rất nhiều đệ tử rồi, vả lại vết kiếm trên mặt nàng cũng rất rõ ràng.
Thực ra vết sẹo cũng không xấu, từ đuôi lông mày xẻ xuống cánh mũi, trông có hơi giống hình tia chớp. Thế cho nên nàng luôn cảm thấy trong cơ thể của nguyên thân cất giấu một bí mật to lớn tuyệt thế gì đó, đáng tiếc không tiếp thu được ký ức, nên nàng không biết gì cả.
Hiện giờ bị nghi ngờ thân phận, Tần Thất Huyền cũng không giận, nàng đang tính lấy lệnh bài thân phận từ trong ống tay áo ra cho Quách Đa Hà dưới mặt đất xem, chợt nghe nàng ấy nhỏ giọng nói thầm: "Mới một tháng không gặp mà trông sư tỷ đầy đặn hơn không ít nha?”
Tần Thất Huyền: “…”
À, Quách Đa Hà ngồi dưới đất, với góc độ từ dưới nhìn lên mà nói, chỉ sợ ba lớp nọng cằm còn chưa tiêu sưng của nàng càng nhìn càng thấy ghê người, khiến cho người ta phải giật mình, khó trách người khác không dám nhận.
“Đây là lệnh bài thân phận của ta.” Sau khi lấy lệnh bài thân phận ra cho Quách Đa Hà xem, nàng ấy lập tức đứng lên, cúi đầu khom lưng 90 độ: “Sư tỷ, xin sư tỷ cứu giúp linh điền của ta.” Dứt lời, lại vội vàng vàng lấy linh châu trong túi ra, “Một viên, hai viên…”
Sau khi viên thứ hai được đưa ra, vẻ mặt Quách Đa Hà khẩn trương móc tiếp ra một vài món đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như mấy hạt giống cây cỏ, mấy linh quả v.v…
Hai người mà gặp mặt là y rằng sẽ nổi lên tranh chấp, không vừa mắt đối phương.
Tần Thất Huyền nói: "Đúng lúc Ẩn Vụ cốc ở gần hơn, ta qua bên kia xem thử đã.”
Giọng nói sang sảng của Đỗ Lăng Quyên truyền đến, "Sư muội hành hiệp trượng nghĩa! Ta thay Đa Hà cảm ơn ngươi.”
Bùi Thanh Mai thì cười lạnh nói: "Ha ha, ngươi được lắm.”
Tần Thất Huyền ngay lập tức học tập kỹ năng chọn lọc từ ngữ mấu chốt của hệ thống, nàng cũng nói theo: "Đa tạ sư tỷ khích lệ, ta vẫn luôn rất được.”
Nói xong, nàng nhanh chóng tắt Huyền Âm Cốt, dọn dẹp qua rồi chuẩn bị xuất môn. Về phần Bùi Thanh Mai có tức đến hộc máu hay không, cái đó không liên quan đến nàng.
Tần Thất Huyền thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, rất nhanh đã chạy tới Ẩn Vụ cốc.
Ẩn Vụ cốc quanh năm phủ kín sương mù, linh điền ở đây có thể nói là linh điền kém cỏi bậc nhất của tông môn, linh khí mỏng manh, thổ nhưỡng cũng hơi cứng, dưới lòng đất có khá nhiều sỏi đá. Đệ tử bị phân cho linh điền ở đây, hơn phân nửa là tân thủ mới nhập môn không lâu, tư chất thực lực đều thuộc dạng lót đáy.
Tần Thất Huyền vừa tới đã nghe thấy trong cốc truyền đến tiếng nức nở đứt quãng, nàng ngước mắt nhìn qua sơn cốc tràn ngập sương mù, không khí trầm lặng, chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống hệt như hiện trường phim ma. Men theo tiếng khóc tìm tới, Tần Thất Huyền tìm thấy Quách Đa Hà đang ngồi chồm hổm giữa một mảnh linh điền héo rũ mà khóc lóc.
Dáng người của Quách Đa Hà nhỏ gầy, thoạt nhìn không quá 15-16 tuổi, giờ phút này tóc tai nàng ấy rối bời, hai con mắt sưng như quả hạch đào, chắc cũng phải khóc một khoảng thời gian rất dài rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quách Đa Hà, ta là Tần Thất Huyền, Linh Cốc trong mảnh linh điền cuối cùng này của ngươi đã chết gần nửa rồi, ngươi có chắc muốn ta thi triển Xuân Phong Hóa Vũ cho nó không?”
Quách Đa Hà ngồi chồm hổm dưới đất không chú ý có người đến đây, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, nàng ấy sợ tới mức cả người run lên, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Tần Thất Huyền, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắp bắp nói: "Ta, ta, ta chắc chắn, xin, kính xin sư tỷ ra tay.”
Cuối cùng, còn không xác định hỏi lại: "Ngài thật sự là Tần Thất Huyền sư tỷ sao?”
Tần Thất Huyền vẫn luôn cảm thấy mình rất có danh tiếng trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn, dù sao vì tích lũy linh thạch mà nàng đã tưới nước cho rất nhiều đệ tử rồi, vả lại vết kiếm trên mặt nàng cũng rất rõ ràng.
Thực ra vết sẹo cũng không xấu, từ đuôi lông mày xẻ xuống cánh mũi, trông có hơi giống hình tia chớp. Thế cho nên nàng luôn cảm thấy trong cơ thể của nguyên thân cất giấu một bí mật to lớn tuyệt thế gì đó, đáng tiếc không tiếp thu được ký ức, nên nàng không biết gì cả.
Hiện giờ bị nghi ngờ thân phận, Tần Thất Huyền cũng không giận, nàng đang tính lấy lệnh bài thân phận từ trong ống tay áo ra cho Quách Đa Hà dưới mặt đất xem, chợt nghe nàng ấy nhỏ giọng nói thầm: "Mới một tháng không gặp mà trông sư tỷ đầy đặn hơn không ít nha?”
Tần Thất Huyền: “…”
À, Quách Đa Hà ngồi dưới đất, với góc độ từ dưới nhìn lên mà nói, chỉ sợ ba lớp nọng cằm còn chưa tiêu sưng của nàng càng nhìn càng thấy ghê người, khiến cho người ta phải giật mình, khó trách người khác không dám nhận.
“Đây là lệnh bài thân phận của ta.” Sau khi lấy lệnh bài thân phận ra cho Quách Đa Hà xem, nàng ấy lập tức đứng lên, cúi đầu khom lưng 90 độ: “Sư tỷ, xin sư tỷ cứu giúp linh điền của ta.” Dứt lời, lại vội vàng vàng lấy linh châu trong túi ra, “Một viên, hai viên…”
Sau khi viên thứ hai được đưa ra, vẻ mặt Quách Đa Hà khẩn trương móc tiếp ra một vài món đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như mấy hạt giống cây cỏ, mấy linh quả v.v…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro