Nghiệm thân. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Trong lòng hiểu nhưng không nói ra, Thượng Quan Thanh cười ha hả, biết thời biết thế nói:
- Vậy thì tốt quá. Cho tới bây giờ ta còn chưa nhìn kỹ vườn của Thiên Vương.
Hai người liền kết bạn mà đi, một đường chỉ cảnh ở bốn phía xung quanh vườn. Bộ dạng của cả hai đều vô cùng hăng hái.
Đi dạo gần nửa vòng ở trong vườn, tổng quản của Doanh gia cũng là lão bộc bên cạnh Doanh Thiên Vương, là một lão phụ nhân tên gọi Tả nhi, đến đây bẩm báo:
- Thiên Vương, Đại tổng quản, người trong cung tới đã làm xong chuyện.
Doanh Cửu Quang mừng rỡ. Nhanh như vậy đã xong việc rồi sao? Nói rõ chứng tỏ không có gì bất ngờ. Bằng không nhất định phải tốn thời gian giải quyết tốt hậu quả. Gia phong Doanh gia làm sao có thể xảy ra vấn đề được. Hắn quay đầu lại cười ha hả nói:
- Đại tổng quản, tiếp tục đi dạo một vòng, hay. . .
Thượng Quan Thanh mỉm cười.
- Nếu chuyện đã kết thúc, vậy lần sau có cơ hội sẽ trở lại đi dạo. Lão nô vẫn phải đi về phục mệnh.
- Được!
Doanh Cửu Quang gật đầu. Hai người lập tức theo lối đi tắt trở lại.
Đi tới nơi, ba cung nữ trong cung tới lập tức từ Chiến Như Ý trong phòng đi ra, Doanh Cửu Quang cướp hỏi trước: “Thế nào?”
Cầm đầu một lão cung nữ lập tức nói:
- Bẩm Thiên Vương, Chiến cô nương băng thanh ngọc khiết!”
Doanh Cửu Quang cần chính là những lời này. Hắn giơ tay lên vuốt râu, quyết đoán thốt ra một từ:
- Thưởng!”
Lão bộc Tả nhi nhanh chóng tiến lên, lần lượt lấy ra ba vòng tay trữ vật đưa cho ba người. Ba cung nữ trong lòng mừng thầm. Thiên Vương tự mình mở miệng ban cho khẳng định không nhẹ. Lúc này bọn họ cùng nhau hạ thấp người, cám ơn.
- Cảm ơn Thiên Vương ban thưởng!
Thượng Quan Thanh cũng nhìn về phía cung nữ dẫn đầu nháy mắt một cái. Người này thấy được ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu, biểu thị quả thực không có vấn đề.
Thượng Quan Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật sự băng thanh ngọc khiết tất nhiên là tốt nhất. Cũng bớt phiền phức cho hắn.
- Đại tổng quản, ngươi xem. . .
Doanh Cửu Quang lại quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Thanh báo một tiếng.
Thượng Quan Thanh hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức để ba cung nữ viết giấy nghiệm thân. Chính hắn nhận lấy, xem qua, sau đó dùng pháp dấu Đại tổng quản Thiên Cung của mình chứng nhận. Tiếp đó, hắn mới giao công văn chính thức tới trên tay Doanh Cửu Quang.
Doanh Cửu Quang nhận vào tay, nhìn kỹ xác nhận không sai. Hắn cười. Lấy được thứ này sẽ không sợ có người tác quái nói tam nói tứ. Vật ấy có khả năng công phá tất cả lời đồn.
Vì sao ngay từ đầu bí mật để Chiến Như Ý vào cung. Chính là sợ có người quấy rối. Không cần nói đến ai khác, Hạ Hầu gia nhất định sẽ là người đầu tiên quấy rối.
- Làm phiền Đại tổng quản tự mình đi một chuyến. Một chút tâm ý nho nhỏ, mong rằng không bị ghét bỏ.
Doanh Cửu Quang tự mình lấy ra một vòng tay trữ vật nhét vào trong tay Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh mỉm cười, cũng không có từ chối.
- Trong cung sẽ ngay lập tức chuẩn bị. Mong rằng Thiên Vương bên này cũng mau chóng làm tốt chuẩn bị, nghe chỉ.
- Chuyện đó, Đại tổng quản yên tâm!
Doanh Cửu Quang đáp ứng, tự mình tiễn Thượng Quan Thanh đến cửa chính.
Rất nhanh, sau khi Doanh Thiên Vương ra lệnh một tiếng, toàn bộ phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa. Đây cũng coi như chính thức công khai chuyện Chiến Như Ý sẽ vào cung làm phi c.
Vải lụa đỏ thẫm buộc thành hoa treo lên. Miêu Nghị đứng ở một góc bên ngoài phủ, chính mắt nhìn thấy một cảnh tượng bận rộn này. Hắn biết chuyện này đã thành kết cục xác định. Bằng không sẽ không đường hoàng như vậy.
Càng lúc này càng không xảy ra chuyện gì. Miêu Nghị hạ lệnh, lại triệu tập hơn vạn nhân mã vội vàng chạy tới, do Dương Triệu Thanh tự mình trấn thủ, canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng khả năng thủ vệ không để ý sẽ xuất hiện vấn đề.
Động tĩnh bên ngoài cũng kinh động người ở bên trong. Chiến Bình Hầu xuất hiện ở bên ngoài phủ, chậm rãi đi tới phía bên này. Hắn từ từ đi tới chỗ Miêu Nghị đang đứng dưới tàng cây.
Thấy hắn tiến lại gần Tổng Trấn đại nhân, Dương Triệu Thanh lo lắng hắn có ý đồ gì, lập tức dẫn theo mấy người ngăn cản. Dương Triệu Thanh chắp tay hỏi:
- Không biết hầu gia có gì phân phó?
Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Bình. Từ lúc còn ở Lục Chỉ Tinh, hắn đã từng nhìn thấy Chiến Bình vội vàng tới giải vây cjp Chiến Như Ý, biết thân phận của Chiến Bình.
Chiến Bình hờ hững liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào. Không để ý tới sự ngăn cản của đám người Dương Triệu Thanh, Chiến Bình tiếp tục tiến về phía Miêu Nghị.
Điều này làm cho đám người Dương Triệu Thanh có chút khó xử. Nhưng thật ra Miêu Nghị đã giơ tay lên một cái, ra hiệu bọn họ tránh ra. Dựa vào thực lực của Chiến Bình, nếu hắn thật sự muốn có ý đồ gì đối với mình, đám người Dương Triệu Thanh cũng không ngăn cản được.
Chiến Bình đi tới dưới tàng cây, đối diện với Miêu Nghị, mặt không đổi sắc, ánh mắt có chút phức tạp.
Miêu Nghị dần dần mỉm cười, chắp tay nói:
- Chúc mừng hầu gia!
Chiến Bình tất nhiên biết Miêu Nghị đang chúc mừng cái gì. Hắn xoay người mặt hướng về phía dưới chân núi, đứng chắp tay, giọng nói bình tĩnh nói:
- Cả đời này ta sống cũng không được tự do, cho nên ta có một mơ ước, hi vọng nữ nhi của ta có thể được sống tự do. Ta vẫn cho rằng dựa vào điều kiện của nàng có thể thực hiện được lý tưởng này. Chí ít có thể sống tự do hơn so với ta. Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ phát sinh chuyện như vậy. Ta không nghĩ tới nàng sẽ có một ngày sống hoàn toàn mất đi tự do, còn không bằng ta. Về điểm này ta khó có thể tiếp nhận được, cũng không nguyện ý tiếp nhận!
Miêu Nghị giả vờ hồ đồ nói:
- Lời này thực sự khiến hạ quan giật mình. Phải biết rằng hiện tại thiên hạ không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ hầu gia.
Chiến Bình đột nhiên nói ra lời lẽ kinh người:
- Ngươi đã chọc tới quá nhiều thị phi. Nếu như tiếp tục ở trong đống nước đục lăn lộn, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Như Ý thích ngươi. Ta vẫn hi vọng nàng có thể tìm được một người mình thích. Như vậy cho dù là chịu khổ chịu tội chắc hẳn nàng sẽ thừa nhận được. Ít nhất là chính nàng lựa chọn. Cho nên ta không muốn nhìn thấy ngươi gặp chuyện không may. Đi đi! Dẫn theo Như Ý cùng rời đi, rời khỏi nơi này, xa chạy cao bay!
Miêu Nghị sửng sốt, cau mày nói:
- Hạ quan nghe không hiểu hầu gia đang nói cái gì?
Mắt đang nhìn về phía trước, Chiến Bình chợt nghiêng đầu nhìn hắn.
- Ta nói Như Ý thích ngươi. Ngươi thật sự nghe không hiểu hay là đang giả vờ hồ đồ?
Miêu Nghị ha hả cười:
- Hầu gia nói đùa. Nàng hận không giết được ta mới là sự thật.
- Vậy thì tốt quá. Cho tới bây giờ ta còn chưa nhìn kỹ vườn của Thiên Vương.
Hai người liền kết bạn mà đi, một đường chỉ cảnh ở bốn phía xung quanh vườn. Bộ dạng của cả hai đều vô cùng hăng hái.
Đi dạo gần nửa vòng ở trong vườn, tổng quản của Doanh gia cũng là lão bộc bên cạnh Doanh Thiên Vương, là một lão phụ nhân tên gọi Tả nhi, đến đây bẩm báo:
- Thiên Vương, Đại tổng quản, người trong cung tới đã làm xong chuyện.
Doanh Cửu Quang mừng rỡ. Nhanh như vậy đã xong việc rồi sao? Nói rõ chứng tỏ không có gì bất ngờ. Bằng không nhất định phải tốn thời gian giải quyết tốt hậu quả. Gia phong Doanh gia làm sao có thể xảy ra vấn đề được. Hắn quay đầu lại cười ha hả nói:
- Đại tổng quản, tiếp tục đi dạo một vòng, hay. . .
Thượng Quan Thanh mỉm cười.
- Nếu chuyện đã kết thúc, vậy lần sau có cơ hội sẽ trở lại đi dạo. Lão nô vẫn phải đi về phục mệnh.
- Được!
Doanh Cửu Quang gật đầu. Hai người lập tức theo lối đi tắt trở lại.
Đi tới nơi, ba cung nữ trong cung tới lập tức từ Chiến Như Ý trong phòng đi ra, Doanh Cửu Quang cướp hỏi trước: “Thế nào?”
Cầm đầu một lão cung nữ lập tức nói:
- Bẩm Thiên Vương, Chiến cô nương băng thanh ngọc khiết!”
Doanh Cửu Quang cần chính là những lời này. Hắn giơ tay lên vuốt râu, quyết đoán thốt ra một từ:
- Thưởng!”
Lão bộc Tả nhi nhanh chóng tiến lên, lần lượt lấy ra ba vòng tay trữ vật đưa cho ba người. Ba cung nữ trong lòng mừng thầm. Thiên Vương tự mình mở miệng ban cho khẳng định không nhẹ. Lúc này bọn họ cùng nhau hạ thấp người, cám ơn.
- Cảm ơn Thiên Vương ban thưởng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Thanh cũng nhìn về phía cung nữ dẫn đầu nháy mắt một cái. Người này thấy được ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu, biểu thị quả thực không có vấn đề.
Thượng Quan Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật sự băng thanh ngọc khiết tất nhiên là tốt nhất. Cũng bớt phiền phức cho hắn.
- Đại tổng quản, ngươi xem. . .
Doanh Cửu Quang lại quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Thanh báo một tiếng.
Thượng Quan Thanh hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức để ba cung nữ viết giấy nghiệm thân. Chính hắn nhận lấy, xem qua, sau đó dùng pháp dấu Đại tổng quản Thiên Cung của mình chứng nhận. Tiếp đó, hắn mới giao công văn chính thức tới trên tay Doanh Cửu Quang.
Doanh Cửu Quang nhận vào tay, nhìn kỹ xác nhận không sai. Hắn cười. Lấy được thứ này sẽ không sợ có người tác quái nói tam nói tứ. Vật ấy có khả năng công phá tất cả lời đồn.
Vì sao ngay từ đầu bí mật để Chiến Như Ý vào cung. Chính là sợ có người quấy rối. Không cần nói đến ai khác, Hạ Hầu gia nhất định sẽ là người đầu tiên quấy rối.
- Làm phiền Đại tổng quản tự mình đi một chuyến. Một chút tâm ý nho nhỏ, mong rằng không bị ghét bỏ.
Doanh Cửu Quang tự mình lấy ra một vòng tay trữ vật nhét vào trong tay Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh mỉm cười, cũng không có từ chối.
- Trong cung sẽ ngay lập tức chuẩn bị. Mong rằng Thiên Vương bên này cũng mau chóng làm tốt chuẩn bị, nghe chỉ.
- Chuyện đó, Đại tổng quản yên tâm!
Doanh Cửu Quang đáp ứng, tự mình tiễn Thượng Quan Thanh đến cửa chính.
Rất nhanh, sau khi Doanh Thiên Vương ra lệnh một tiếng, toàn bộ phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa. Đây cũng coi như chính thức công khai chuyện Chiến Như Ý sẽ vào cung làm phi c.
Vải lụa đỏ thẫm buộc thành hoa treo lên. Miêu Nghị đứng ở một góc bên ngoài phủ, chính mắt nhìn thấy một cảnh tượng bận rộn này. Hắn biết chuyện này đã thành kết cục xác định. Bằng không sẽ không đường hoàng như vậy.
Càng lúc này càng không xảy ra chuyện gì. Miêu Nghị hạ lệnh, lại triệu tập hơn vạn nhân mã vội vàng chạy tới, do Dương Triệu Thanh tự mình trấn thủ, canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng khả năng thủ vệ không để ý sẽ xuất hiện vấn đề.
Động tĩnh bên ngoài cũng kinh động người ở bên trong. Chiến Bình Hầu xuất hiện ở bên ngoài phủ, chậm rãi đi tới phía bên này. Hắn từ từ đi tới chỗ Miêu Nghị đang đứng dưới tàng cây.
Thấy hắn tiến lại gần Tổng Trấn đại nhân, Dương Triệu Thanh lo lắng hắn có ý đồ gì, lập tức dẫn theo mấy người ngăn cản. Dương Triệu Thanh chắp tay hỏi:
- Không biết hầu gia có gì phân phó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Bình. Từ lúc còn ở Lục Chỉ Tinh, hắn đã từng nhìn thấy Chiến Bình vội vàng tới giải vây cjp Chiến Như Ý, biết thân phận của Chiến Bình.
Chiến Bình hờ hững liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào. Không để ý tới sự ngăn cản của đám người Dương Triệu Thanh, Chiến Bình tiếp tục tiến về phía Miêu Nghị.
Điều này làm cho đám người Dương Triệu Thanh có chút khó xử. Nhưng thật ra Miêu Nghị đã giơ tay lên một cái, ra hiệu bọn họ tránh ra. Dựa vào thực lực của Chiến Bình, nếu hắn thật sự muốn có ý đồ gì đối với mình, đám người Dương Triệu Thanh cũng không ngăn cản được.
Chiến Bình đi tới dưới tàng cây, đối diện với Miêu Nghị, mặt không đổi sắc, ánh mắt có chút phức tạp.
Miêu Nghị dần dần mỉm cười, chắp tay nói:
- Chúc mừng hầu gia!
Chiến Bình tất nhiên biết Miêu Nghị đang chúc mừng cái gì. Hắn xoay người mặt hướng về phía dưới chân núi, đứng chắp tay, giọng nói bình tĩnh nói:
- Cả đời này ta sống cũng không được tự do, cho nên ta có một mơ ước, hi vọng nữ nhi của ta có thể được sống tự do. Ta vẫn cho rằng dựa vào điều kiện của nàng có thể thực hiện được lý tưởng này. Chí ít có thể sống tự do hơn so với ta. Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ phát sinh chuyện như vậy. Ta không nghĩ tới nàng sẽ có một ngày sống hoàn toàn mất đi tự do, còn không bằng ta. Về điểm này ta khó có thể tiếp nhận được, cũng không nguyện ý tiếp nhận!
Miêu Nghị giả vờ hồ đồ nói:
- Lời này thực sự khiến hạ quan giật mình. Phải biết rằng hiện tại thiên hạ không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ hầu gia.
Chiến Bình đột nhiên nói ra lời lẽ kinh người:
- Ngươi đã chọc tới quá nhiều thị phi. Nếu như tiếp tục ở trong đống nước đục lăn lộn, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Như Ý thích ngươi. Ta vẫn hi vọng nàng có thể tìm được một người mình thích. Như vậy cho dù là chịu khổ chịu tội chắc hẳn nàng sẽ thừa nhận được. Ít nhất là chính nàng lựa chọn. Cho nên ta không muốn nhìn thấy ngươi gặp chuyện không may. Đi đi! Dẫn theo Như Ý cùng rời đi, rời khỏi nơi này, xa chạy cao bay!
Miêu Nghị sửng sốt, cau mày nói:
- Hạ quan nghe không hiểu hầu gia đang nói cái gì?
Mắt đang nhìn về phía trước, Chiến Bình chợt nghiêng đầu nhìn hắn.
- Ta nói Như Ý thích ngươi. Ngươi thật sự nghe không hiểu hay là đang giả vờ hồ đồ?
Miêu Nghị ha hả cười:
- Hầu gia nói đùa. Nàng hận không giết được ta mới là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro