Nguy cơ tới gần. (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Chiến Như Ý cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề giao nhận.
Sau khi giao nhận tất cả thỏa đáng, nàng xoay người rời đi. Chỉ có điều khi đi tới cửa, nàng dừng lại một chút, nhắc nhở:
- Ngươi cũng nên cẩn thận về lão bản nương của khách sạn này. Tiếp xúc với ngươi chắc hẳn không có lòng tốt gì.
Miêu Nghị tất nhiên sẽ không nói hắn sống ở chỗ này có Khấu gia chiếu cố, trái lại an toàn hơn. Chí ít hiện nay Khấu gia không có lý do hại hắn. Hắn chắp tay cười nói:
- Nhớ kỹ, tình hình đặc biệt, ta sẽ không tiễn. Thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại, hắn phải cố gắng hết lực tránh lộ diện cùng với Chiến Như Ý.
Chiến Như Ý không nói cái gì nữa, nói đi là đi. Nàng chỉ dẫn theo hai thủ hạ thân tín. Những người khác đều để lại cho Miêu Nghị. Nàng trực tiếp đi qua thông đạo phía trên khách sạn Khuyết Nguyệt, rời khỏi thành phố quỷ.
Mà trong lòng Miêu Nghị lại sầu lo. Đối mặt với quái vật khổng lồ như Tín Nghĩa Các vậy, hắn căn bản không thể ngăn cản. Hắn đang suy nghĩ, nên tìm ai tới thì bảo vệ. Chỉ có điều hắn vẫn cảm thấy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này càng thỏa đáng hơn. . .
Một thuyền chậm rãi bồng bềnh ở giữa sông. Bên trong khoang thuyền, một hán tử khóe miệng có vết máu, sắc mặt trắng bệch bị người ta dùng đao gác ở trên cổ. Hán tử giơ tay lên cách bức rèm che, chỉ về phía một nam tử đang đi không nhanh không chậm trên bờ.
- Hắn! Hắn chính là Đào Nguyên Lãng người chịu trách nhiệm về chín khúc sông phía nam. Ta do hắn chỉ huy. Hắn sẽ gặp mặt phía trên một cách không định kỳ. Hắn biết chỗ của quan trên ở đâu!
Dứt lời, tay hắn không còn sức rũ xuống. Trên mặt hắn lộ ra vẻ sầu thảm. Chính hắn cũng không biết rõ, tại sao mình lại bị lộ.
Ngồi ngay ngắn phía sau, đang chậm rãi thưởng thức trà là lão già mặc y phục màu xanh. Hắn hơi nâng mắt lên, nghiêng đầu nhìn sang một bên. Người áo đen bên cạnh lập tức lấy ra tinh linh liên hệ.
Nam tử đi lại trên bờ, sau khi đi một đoạn đường, hắn rẽ vào một ngõ nhỏ. Lúc hắn sắp đi tới đầu ngõ nhỏ, chợt có một cỗ kiệu đột nhiên xuất hiện ngăn cản ở đầu ngõ, cũng chặn tầm mắt của người đi đường phía bên ngoài. Hai người áo đen từ hai phía trái và phải của ngõ hẻm tiến vào. Bọn họ sóng vai đi tới.
Nam tử muốn ra khỏi ngõ nhỏ, ngay lập tức phát hiện ra có điểm không đúng. Hắn lại nhận thấy được phía sau có chấn động pháp lực rất nhỏ. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Một người áo đen xuất hiện ở phía sau hắn. Một thanh kiếm đặt vào phía trên cổ của hắn, khiến hắn không dám dễ dàng nhúc nhích.
Ngay sau đó, hai tay người áo đen ấn ở trên bả vai của hắn, nhanh chóng khống chế hắn. Hắn còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên khí tức bị tắc nghẽn. Trước mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.
Cỗ kiệu ngăn cản tầm mắt của người đi đường phía ngoài, lúc này đã rời khỏi đầu ngõ nhỏ. Trong ngõ hẻm trống không. Cũng không có bất kỳ người nào. Thật giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì vậy.
Đợi đến khi hắn ltỉnh táo lại, nhận thấy được thân thể đang lắc lư. Hắn ý thức được mình có khả năng đang ở trên thuyền.
Hắn mở mắt ra vừa nhìn, liền thấy được một lão già mặc y phục màu xanh đang an vị ở trước mặt hắn. Hắn bò dậy. Đột nhiên đầu vai bị ấn xuống. Phía sau đầu gối bị đau. Hắn lại quỳ xuống. Hắn bị người ta ấn quỳ gối ở trước mặt lão già mặc y phục màu xanh. Pháp lực của hắn bị khống chế, không thể động đậy. Hắn ngẩng đầu lãnh đạm nói:
- Các ngươi là ai, muốn làm gì?
Bên cạnh lại có một người bị đẩy ra. Chính là người chèo thuyền năm trước từng giúp người Miêu Nghị đi tới Tín Nghĩa Các. Người chèo thuyền nhìn nam tử đang quỳ một chút, lắc đầu nói:
- Không phải hắn.
Lão già mặc y phục màu xanh vung tay lên, sai người ta dẫn người chèo thuyền đi xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào nam tử đang quỳ, thản nhiên nói:
- Đào Nguyên Lãng? Nói đi, Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức đang ở chỗ nào?
Nam tử cả kinh. Hắn lập tức ý thức được phía bên mình đã có kẻ phản bội. Bằng không làm sao có thể biết người dẫn đội là ai. Hắn lạnh lùng bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, còn dám đụng đến ta. Có đúng là chán sống rồi hay không?
Lão già mặc y phục màu xanh lười nói thừa với loại nhân vật nhỏ này.
- Bắt giặc phải bắt vua trước. Trước bắt kẻ dẫn đầu chặt đứt liên hệ trên dưới, tránh để lộ ra tin tức. Sau đó một lưới bắt hết cho ta.
Người áo đen đứng bên cạnh gật đầu. Bàn tay lật một cái. Trong tay áo của hắn lập tức xuất hiện hai con rắn nhỏ màu xanh, chậm rãi bò ra. So với chiếc đũa, chúng còn nhỏ hơn vài phần. Đôi mắt chúng màu đen sáng ngời, ở trong miệng mơ hồ có khí đen phun ra nuốt vào, phát ra mùi tanh hôi ép người. Người áo đen đưa tay nắm lấy cằm của Đào Nguyên Lãng, khiến đầu hắn không thể nhúc nhích. Hai con rắn nhỏ lập tức đưa đầu vào trong mũi của Đào Nguyên Lãng mũi, bắt đầu uốn éo thân thể chui vào trong lỗ mũi của hắn.
Đào Nguyên Lãng sợ đến hồn phi phách tán, trong miệng kêu lên những tiếng không rõ:
- Ta nói. . .
Người áo đen đưa tay tóm lấy hai con rắn nhỏ kéo lại. Hắn cũng thả cằm của Đào Nguyên Lãng ra. . .
Hai chiếc thuyền gặp nhau ở giữa dòng sông. Lão già mặc y phục màu xanh lên một chiếc thuyền khác. Hắn bước nhanh vào buồng nhỏ trên tàu.
Bên trong, Tào Phượng Trì ngồi ở trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ nghe lão già mặc y phục màu xanh đứng báo cáo. Nàng kinh ngạc nói:
- Thiên Đình phái người tới dẫn đầu đội, chính là Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức sao?
- Đúng vậy!
Lão già mặc y phục màu xanh gật đầu.
- Chỉ có điều chúng ta động thủ vẫn muộn một bước. Theo thủ hạ của Chiến Như Ý khai ra, trước đây không lâu Chiến Như Ý đã rời đi. Nàng giao tất cả nhân mã dưới trướng cho Ngưu Hữu Đức thống lĩnh. Ngưu Hữu Đức hiện tại đang dừng chân ở ngay khách sạn Khuyết Nguyệt. Về hình dáng của Chiến Như Ý, lão nô cũng đã từng tra hỏi. Quả thực có thể phù hợp với nữa nhân đấu giá Phá Pháp Cung kia. Như vậy Ngưu Hữu Đức tám chín phần mười chính là đối tượng bỏ trốn đã đấu giá được đào tiên. Về phía khách sạn Khuyết Nguyệt bên kia, lão nô đã phái người theo dõi!
Chân mày Tào Phượng Trì nhíu chặt lại.
- Nói cách khác, hiện tại người chỉ huy thống lĩnh cơ sở ngầm của Thiên Đình ở bên này chính là Ngưu Hữu Đức. . .
Trong mắt nàng lóe lên vẻ rầu rĩ. Trong lòng có thể nói là vô cùng rầu rĩ. Nàng và người ngoài ánh sáng của Hạ Hầu gia tuy rằng không qua lại, nhưng không đại biểu nàng không biết gì về tình hình của đại ca của mình Hạ Hầu Long Thành.
Sau khi giao nhận tất cả thỏa đáng, nàng xoay người rời đi. Chỉ có điều khi đi tới cửa, nàng dừng lại một chút, nhắc nhở:
- Ngươi cũng nên cẩn thận về lão bản nương của khách sạn này. Tiếp xúc với ngươi chắc hẳn không có lòng tốt gì.
Miêu Nghị tất nhiên sẽ không nói hắn sống ở chỗ này có Khấu gia chiếu cố, trái lại an toàn hơn. Chí ít hiện nay Khấu gia không có lý do hại hắn. Hắn chắp tay cười nói:
- Nhớ kỹ, tình hình đặc biệt, ta sẽ không tiễn. Thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại, hắn phải cố gắng hết lực tránh lộ diện cùng với Chiến Như Ý.
Chiến Như Ý không nói cái gì nữa, nói đi là đi. Nàng chỉ dẫn theo hai thủ hạ thân tín. Những người khác đều để lại cho Miêu Nghị. Nàng trực tiếp đi qua thông đạo phía trên khách sạn Khuyết Nguyệt, rời khỏi thành phố quỷ.
Mà trong lòng Miêu Nghị lại sầu lo. Đối mặt với quái vật khổng lồ như Tín Nghĩa Các vậy, hắn căn bản không thể ngăn cản. Hắn đang suy nghĩ, nên tìm ai tới thì bảo vệ. Chỉ có điều hắn vẫn cảm thấy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này càng thỏa đáng hơn. . .
Một thuyền chậm rãi bồng bềnh ở giữa sông. Bên trong khoang thuyền, một hán tử khóe miệng có vết máu, sắc mặt trắng bệch bị người ta dùng đao gác ở trên cổ. Hán tử giơ tay lên cách bức rèm che, chỉ về phía một nam tử đang đi không nhanh không chậm trên bờ.
- Hắn! Hắn chính là Đào Nguyên Lãng người chịu trách nhiệm về chín khúc sông phía nam. Ta do hắn chỉ huy. Hắn sẽ gặp mặt phía trên một cách không định kỳ. Hắn biết chỗ của quan trên ở đâu!
Dứt lời, tay hắn không còn sức rũ xuống. Trên mặt hắn lộ ra vẻ sầu thảm. Chính hắn cũng không biết rõ, tại sao mình lại bị lộ.
Ngồi ngay ngắn phía sau, đang chậm rãi thưởng thức trà là lão già mặc y phục màu xanh. Hắn hơi nâng mắt lên, nghiêng đầu nhìn sang một bên. Người áo đen bên cạnh lập tức lấy ra tinh linh liên hệ.
Nam tử đi lại trên bờ, sau khi đi một đoạn đường, hắn rẽ vào một ngõ nhỏ. Lúc hắn sắp đi tới đầu ngõ nhỏ, chợt có một cỗ kiệu đột nhiên xuất hiện ngăn cản ở đầu ngõ, cũng chặn tầm mắt của người đi đường phía bên ngoài. Hai người áo đen từ hai phía trái và phải của ngõ hẻm tiến vào. Bọn họ sóng vai đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử muốn ra khỏi ngõ nhỏ, ngay lập tức phát hiện ra có điểm không đúng. Hắn lại nhận thấy được phía sau có chấn động pháp lực rất nhỏ. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Một người áo đen xuất hiện ở phía sau hắn. Một thanh kiếm đặt vào phía trên cổ của hắn, khiến hắn không dám dễ dàng nhúc nhích.
Ngay sau đó, hai tay người áo đen ấn ở trên bả vai của hắn, nhanh chóng khống chế hắn. Hắn còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên khí tức bị tắc nghẽn. Trước mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.
Cỗ kiệu ngăn cản tầm mắt của người đi đường phía ngoài, lúc này đã rời khỏi đầu ngõ nhỏ. Trong ngõ hẻm trống không. Cũng không có bất kỳ người nào. Thật giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì vậy.
Đợi đến khi hắn ltỉnh táo lại, nhận thấy được thân thể đang lắc lư. Hắn ý thức được mình có khả năng đang ở trên thuyền.
Hắn mở mắt ra vừa nhìn, liền thấy được một lão già mặc y phục màu xanh đang an vị ở trước mặt hắn. Hắn bò dậy. Đột nhiên đầu vai bị ấn xuống. Phía sau đầu gối bị đau. Hắn lại quỳ xuống. Hắn bị người ta ấn quỳ gối ở trước mặt lão già mặc y phục màu xanh. Pháp lực của hắn bị khống chế, không thể động đậy. Hắn ngẩng đầu lãnh đạm nói:
- Các ngươi là ai, muốn làm gì?
Bên cạnh lại có một người bị đẩy ra. Chính là người chèo thuyền năm trước từng giúp người Miêu Nghị đi tới Tín Nghĩa Các. Người chèo thuyền nhìn nam tử đang quỳ một chút, lắc đầu nói:
- Không phải hắn.
Lão già mặc y phục màu xanh vung tay lên, sai người ta dẫn người chèo thuyền đi xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào nam tử đang quỳ, thản nhiên nói:
- Đào Nguyên Lãng? Nói đi, Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức đang ở chỗ nào?
Nam tử cả kinh. Hắn lập tức ý thức được phía bên mình đã có kẻ phản bội. Bằng không làm sao có thể biết người dẫn đội là ai. Hắn lạnh lùng bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, còn dám đụng đến ta. Có đúng là chán sống rồi hay không?
Lão già mặc y phục màu xanh lười nói thừa với loại nhân vật nhỏ này.
- Bắt giặc phải bắt vua trước. Trước bắt kẻ dẫn đầu chặt đứt liên hệ trên dưới, tránh để lộ ra tin tức. Sau đó một lưới bắt hết cho ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người áo đen đứng bên cạnh gật đầu. Bàn tay lật một cái. Trong tay áo của hắn lập tức xuất hiện hai con rắn nhỏ màu xanh, chậm rãi bò ra. So với chiếc đũa, chúng còn nhỏ hơn vài phần. Đôi mắt chúng màu đen sáng ngời, ở trong miệng mơ hồ có khí đen phun ra nuốt vào, phát ra mùi tanh hôi ép người. Người áo đen đưa tay nắm lấy cằm của Đào Nguyên Lãng, khiến đầu hắn không thể nhúc nhích. Hai con rắn nhỏ lập tức đưa đầu vào trong mũi của Đào Nguyên Lãng mũi, bắt đầu uốn éo thân thể chui vào trong lỗ mũi của hắn.
Đào Nguyên Lãng sợ đến hồn phi phách tán, trong miệng kêu lên những tiếng không rõ:
- Ta nói. . .
Người áo đen đưa tay tóm lấy hai con rắn nhỏ kéo lại. Hắn cũng thả cằm của Đào Nguyên Lãng ra. . .
Hai chiếc thuyền gặp nhau ở giữa dòng sông. Lão già mặc y phục màu xanh lên một chiếc thuyền khác. Hắn bước nhanh vào buồng nhỏ trên tàu.
Bên trong, Tào Phượng Trì ngồi ở trên ghế, nhìn ngoài cửa sổ nghe lão già mặc y phục màu xanh đứng báo cáo. Nàng kinh ngạc nói:
- Thiên Đình phái người tới dẫn đầu đội, chính là Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức sao?
- Đúng vậy!
Lão già mặc y phục màu xanh gật đầu.
- Chỉ có điều chúng ta động thủ vẫn muộn một bước. Theo thủ hạ của Chiến Như Ý khai ra, trước đây không lâu Chiến Như Ý đã rời đi. Nàng giao tất cả nhân mã dưới trướng cho Ngưu Hữu Đức thống lĩnh. Ngưu Hữu Đức hiện tại đang dừng chân ở ngay khách sạn Khuyết Nguyệt. Về hình dáng của Chiến Như Ý, lão nô cũng đã từng tra hỏi. Quả thực có thể phù hợp với nữa nhân đấu giá Phá Pháp Cung kia. Như vậy Ngưu Hữu Đức tám chín phần mười chính là đối tượng bỏ trốn đã đấu giá được đào tiên. Về phía khách sạn Khuyết Nguyệt bên kia, lão nô đã phái người theo dõi!
Chân mày Tào Phượng Trì nhíu chặt lại.
- Nói cách khác, hiện tại người chỉ huy thống lĩnh cơ sở ngầm của Thiên Đình ở bên này chính là Ngưu Hữu Đức. . .
Trong mắt nàng lóe lên vẻ rầu rĩ. Trong lòng có thể nói là vô cùng rầu rĩ. Nàng và người ngoài ánh sáng của Hạ Hầu gia tuy rằng không qua lại, nhưng không đại biểu nàng không biết gì về tình hình của đại ca của mình Hạ Hầu Long Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro