Tần! (Hạ)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Miêu Nghị tuy rằng cũng được Vân Tri Thu bổ nhiệm làm Hành tẩu Thần lộ trước tiên, nhưng mà hắn không có nhúng tay vào bất luận một chuyện gì. Trên cơ bản không có lộ diện. Hiện tại có Vân Tri Thu chấp chưởng, dưới lại có Dương Khánh vất vả. Ai cũng không cho hắn làm gì, hắn vốn một đường chém giết đi lên lúc này lại trở thành người rảnh rỗi.
Bởi vậy hoặc là đóng cửa tu luyện, hoặc là cùng với Lâm Bình Bình chèo thuyền du ngoạn trên Ngọc Hồ. Nếu như có thể cả đời nhãn nhã như vậy là tốt nhất. Chỉ là chuyện này cũng không thể thành hiện thực được.
Ngược lại, Lâm Bình Bình so với hắn còn cảm khái vạn phần hơn. Nàng cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại thành như vậy. Không ngờ phu nhân của Miêu Nghị lại trở thành chủ nhân của đô thành phồn hoa này. Thành chủ nhân của thần lộ, giang sơn vạn dặm có vô số tín đồ.
Trên làn sóng xanh có gió khẽ thổi. Ánh trời chiều nhuộm mặt nước. Trên con thuyền hoa nhỏ, Miêu Nghị đang nằm trên chiếc ghế, nhìn như đã ngủ lúc này lại lên tiếng:
- Lâm Bình Bình, chức vị hiện tại của ngươi cũng không đủ nữa rồi. Tu vi của ngươi làm phủ chủ cũng đủ. Trong thần lộ ngươi có thể tùy tiện chọn. Vừa ý phủ nào thì nói một tiếng, ta giúp ngươi sắp xếp.
Lâm Bình Bình ở một bên lại khó xử nói:
- Ti chức đã quen nhàn rỗi. Làm không được việc. Chuyện lục đục nội bộ chỉ sợ ti chức khó có thể đảm nhiệm.
Miêu Nghị nhắm mắt hắng giọng:
- Ngươi nên biết ta có hai tầng thân phận. Một ở trong Tinh Túc hải. Trong Tinh Túc hải ta cũng có một tòa cung điện. Vừa vặn không có ai trông coi, ngươi có nguyện ý tới đó không?
Lâm Bình Bình im lặng một lát rồi nói:
- Nếu như đại nhân cảm thấy nó quan trọng, ti chức tự nhiên sẽ tuân mệnh.
- Nghe giống như không quá tình nguyện.
Miêu Nghị lười biếng nói:
- Có ý kiến gì thì cứ việc nói thẳng ra.
Lâm Bình Bình thở dài:
- Ti chức cũng không biết bản thân thế nào. Quyến luyến sự phồn hoa của thế gian này. Thích nhìn người thế gian chậm rãi già đi. Nhìn một vòng đời mới lại bắt đầu, vòng đi vòng lại, nhìn trăm lần không biết chán.
Nắng chiều đỏ rực phủ lên trên mặt hồ, Miêu Nghị đột nhiên vươn tay, chỉ về phía nàng:
- Ta hứa cho ngươi cả đời tiêu diêu tự tại. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta vẫn có năng lực như vậy. Chức quan nhàn nhã này vẫn giữ lại cho ngươi.
Lâm Bình Bình sửng sốt, đột nhiên phát hiện ra đại nhân mất đi vẻ hăng hái ngày xưa, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ nhàm chán...
Mà nhị gia An Như Ngọc ở Thiên Ngoại Thiên lúc này đã đi tới Ngọc Đô Phong. Lý do đầu tiên là tới chúc mừng Vân Tri Thu, ý đồ chính thức là tới tìm Vân Tri Thu bàn chuyện hôn lễ của nhi nữ.
Nói thật, tới tìm Vân Tri Thu bàn chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nhưng mà không có biện pháp, vị này tương lai chính là chính thất trong nhà. Mọi việc đều do nàng quản. Tăng thêm Vân Tri Thu lại là quân sử Thần lộ quân, rõ ràng là đương gia. Đắc tội với Vân Tri Thu, nữ nhi mình cả đời sợ rằng sẽ khổ sở, không tìm Vân Tri Thu bàn bạc thì có thể tìm ai đây?
Khi nói chuyện, Vân Tri Thu gọi Dương Khánh tới, cùng nhau thương nghị. Dù sao Dương Khánh cũng gả nữ nhi, không thể không nghe ý kiến của người ta.
Chọn ngày tốt vào nửa tháng sau.
Vốn Vân Tri Thu muốn trắng trợn xử lý, không muốn ủy khuất ba người mới. Kết quả An Như Ngọc và Dương Khánh đều nhất trí phản đối, nhất trí yêu cầu đơn giản một chút. Lý do là lấy thiếp không có đạo lý làm lớn.
Đến mức như vậy, An Như Ngọc không muốn áp đảo, danh tiếng quá thịnh, hơn lúc Vân Tri Thu xuất giá. Sợ đắc tội với Vân Tri Thu gây phiền toái cho nữ nhi của mình. Dương Khánh cũng lo lắng như vậy, nếu đã làm thiếp thì phải có giác ngộ của làm thiếp.
Vân Tri Thu thấy khuyên bảo không được, cũng thuận theo ý hai người. Kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút đắc ý nho nhỏ. Coi như các ngươi thức thời, không có quên ai mới là chính thất.
Chuyện đã quyết định xong, lúc này An Như Ngọc mới an tâm rời đi. Nàng thực sự muốn giải quyết xong cọc tâm sự này trước khi hai phu thê chịu phạt. Nàng không muốn trước khi nữ nhi xuất giá lại có chút bóng mờ.
Hôn sự giao cho Dương Khánh và Diêm Tu cùng nhau xử lý. Do nội ngoại tổng quản cùng nhau phụ trách. Miêu Nghị không có tâm tư đi quản. Giống như lời hắn nói với Vân Tri Thu, hắn chỉ cần chờ tới lúc vào động phòng là được.
Kết quả nào biết Vân Tri Thu lại hung hăng dẫm lên chân hắn một cước.
Miêu Nghị đồng thời nạp ba thiếp, lại là Mục Phàm Quân tự mình tứ hôn. Tự nhiên giới tu hành cũng nghe được phong thanh. Đại đa số người không rõ tình huống cảm thấy rất là kỳ quái. Tiên thánh Mục Phàm Quân này ưu ái Miêu Nghị kia tới như vậy sao? Diễm phúc vì sao lại không rơi lên đầu bọn họ chứ?
Bởi vậy, thanh danh Miêu tặc lại tăng thêm vài phần ly kỳ. Người chưa từng thấy qua lại rất muốn thấy phong thái của hắn.
Một thị nữ của Tử Lộ Âu Dương Quang tới, còn mang theo thị nữ của Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên, tham dự chuẩn bị hôn sự. Không thể tới lúc đó sau khi cử hành hôn lễ sau, ngay cả nơi động phòng cũng không biết được.
Ngay khi Ngọc Đô Phong đang chuẩn bị hôn sự rầm rộ, Dương Khánh ở trong phủ tổng quản không có thời gian tu luyện, đang cố gắng hiểu rõ tình huống thần lộ các nơi thì đột nhiên Thanh Cúc chạy vào, vẻ mặt cực kỳ không bình thường. Thanh âm có chút run rẩy nói:
- Đại nhân. Có người muốn gặp người.
- Ai?
Dương Khánh ngẩng đầu hỏi, cũng phát hiện ra được phản ứng của Thanh Cúc không đúng.
Thanh Cúc đặt một cái đĩa ngọc trên bàn, bờ môi mím lại, không nói gì.
Dương Khánh hoài nghi, cầm đĩa ngọc lên xem xét. Thân thể bỗng nhiên đứng lên, hai mắt mở to, hô hấp dồn dập, bên trong đĩa ngọc chỉ có rải rác mấy chữ. Bờ sông Trác thủy, Tần.
Thấy hắn giống như bị sét đánh trúng giữa trời quang, Thanh Mai nhanh chóng nhìn về phía Thanh Cúc ra điều hỏi thăm. Rõ ràng nàng không hiểu tình huống lúc này.
Thật lâu sau Dương Khánh mới phục hồi lại tinh thuần, gian nan nói ra một câu:
- Nàng căn bản không biết ta là ai, sao lại tìm tới nơi này? Là nàng sao?
Thanh Cúc lắc đầu nói:
- Người phía dưới truyền tới, tiểu tỳ không có đi ra ngoài gặp.
- Hẳn là bị động tĩnh của hôn sự làm kinh động, mời vào.
Dương Khánh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sau khi Thanh Cúc rời đi, Thanh Mai nhanh chóng hỏi:
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Khánh đưa miếng ngọc trong tay mình, nói:
- Ngươi tự mình xem đi.
Thanh Mai lúc này mới nhìn qua. Sau khi xem xong lập tức ngây người, hai mắt trợn lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.
Khách dưới chân núi, người phía dưới lập tức đi mời lên. Thanh Mai chờ ở cửa phủ tổng quản, mười ngón tay đan vào nhau, ít nhiều có chút tâm thần bất định, bất an không thôi.
Không bao lâu sau khách tới, là một nữ nhân tư thái uyển chuyển. Y phục mộc mạc, đeo mũ rộng vành, tấm lụa đen che mặt. Làm cho người ta không nhìn rõ khuôn mặt nàng. Nhưng mà mỗi cái giơ tay nhấc chân khó có thể giấu được vẻ thanh cao.
Bởi vậy hoặc là đóng cửa tu luyện, hoặc là cùng với Lâm Bình Bình chèo thuyền du ngoạn trên Ngọc Hồ. Nếu như có thể cả đời nhãn nhã như vậy là tốt nhất. Chỉ là chuyện này cũng không thể thành hiện thực được.
Ngược lại, Lâm Bình Bình so với hắn còn cảm khái vạn phần hơn. Nàng cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại thành như vậy. Không ngờ phu nhân của Miêu Nghị lại trở thành chủ nhân của đô thành phồn hoa này. Thành chủ nhân của thần lộ, giang sơn vạn dặm có vô số tín đồ.
Trên làn sóng xanh có gió khẽ thổi. Ánh trời chiều nhuộm mặt nước. Trên con thuyền hoa nhỏ, Miêu Nghị đang nằm trên chiếc ghế, nhìn như đã ngủ lúc này lại lên tiếng:
- Lâm Bình Bình, chức vị hiện tại của ngươi cũng không đủ nữa rồi. Tu vi của ngươi làm phủ chủ cũng đủ. Trong thần lộ ngươi có thể tùy tiện chọn. Vừa ý phủ nào thì nói một tiếng, ta giúp ngươi sắp xếp.
Lâm Bình Bình ở một bên lại khó xử nói:
- Ti chức đã quen nhàn rỗi. Làm không được việc. Chuyện lục đục nội bộ chỉ sợ ti chức khó có thể đảm nhiệm.
Miêu Nghị nhắm mắt hắng giọng:
- Ngươi nên biết ta có hai tầng thân phận. Một ở trong Tinh Túc hải. Trong Tinh Túc hải ta cũng có một tòa cung điện. Vừa vặn không có ai trông coi, ngươi có nguyện ý tới đó không?
Lâm Bình Bình im lặng một lát rồi nói:
- Nếu như đại nhân cảm thấy nó quan trọng, ti chức tự nhiên sẽ tuân mệnh.
- Nghe giống như không quá tình nguyện.
Miêu Nghị lười biếng nói:
- Có ý kiến gì thì cứ việc nói thẳng ra.
Lâm Bình Bình thở dài:
- Ti chức cũng không biết bản thân thế nào. Quyến luyến sự phồn hoa của thế gian này. Thích nhìn người thế gian chậm rãi già đi. Nhìn một vòng đời mới lại bắt đầu, vòng đi vòng lại, nhìn trăm lần không biết chán.
Nắng chiều đỏ rực phủ lên trên mặt hồ, Miêu Nghị đột nhiên vươn tay, chỉ về phía nàng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta hứa cho ngươi cả đời tiêu diêu tự tại. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta vẫn có năng lực như vậy. Chức quan nhàn nhã này vẫn giữ lại cho ngươi.
Lâm Bình Bình sửng sốt, đột nhiên phát hiện ra đại nhân mất đi vẻ hăng hái ngày xưa, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ nhàm chán...
Mà nhị gia An Như Ngọc ở Thiên Ngoại Thiên lúc này đã đi tới Ngọc Đô Phong. Lý do đầu tiên là tới chúc mừng Vân Tri Thu, ý đồ chính thức là tới tìm Vân Tri Thu bàn chuyện hôn lễ của nhi nữ.
Nói thật, tới tìm Vân Tri Thu bàn chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nhưng mà không có biện pháp, vị này tương lai chính là chính thất trong nhà. Mọi việc đều do nàng quản. Tăng thêm Vân Tri Thu lại là quân sử Thần lộ quân, rõ ràng là đương gia. Đắc tội với Vân Tri Thu, nữ nhi mình cả đời sợ rằng sẽ khổ sở, không tìm Vân Tri Thu bàn bạc thì có thể tìm ai đây?
Khi nói chuyện, Vân Tri Thu gọi Dương Khánh tới, cùng nhau thương nghị. Dù sao Dương Khánh cũng gả nữ nhi, không thể không nghe ý kiến của người ta.
Chọn ngày tốt vào nửa tháng sau.
Vốn Vân Tri Thu muốn trắng trợn xử lý, không muốn ủy khuất ba người mới. Kết quả An Như Ngọc và Dương Khánh đều nhất trí phản đối, nhất trí yêu cầu đơn giản một chút. Lý do là lấy thiếp không có đạo lý làm lớn.
Đến mức như vậy, An Như Ngọc không muốn áp đảo, danh tiếng quá thịnh, hơn lúc Vân Tri Thu xuất giá. Sợ đắc tội với Vân Tri Thu gây phiền toái cho nữ nhi của mình. Dương Khánh cũng lo lắng như vậy, nếu đã làm thiếp thì phải có giác ngộ của làm thiếp.
Vân Tri Thu thấy khuyên bảo không được, cũng thuận theo ý hai người. Kỳ thực trong lòng nàng vẫn có chút đắc ý nho nhỏ. Coi như các ngươi thức thời, không có quên ai mới là chính thất.
Chuyện đã quyết định xong, lúc này An Như Ngọc mới an tâm rời đi. Nàng thực sự muốn giải quyết xong cọc tâm sự này trước khi hai phu thê chịu phạt. Nàng không muốn trước khi nữ nhi xuất giá lại có chút bóng mờ.
Hôn sự giao cho Dương Khánh và Diêm Tu cùng nhau xử lý. Do nội ngoại tổng quản cùng nhau phụ trách. Miêu Nghị không có tâm tư đi quản. Giống như lời hắn nói với Vân Tri Thu, hắn chỉ cần chờ tới lúc vào động phòng là được.
Kết quả nào biết Vân Tri Thu lại hung hăng dẫm lên chân hắn một cước.
Miêu Nghị đồng thời nạp ba thiếp, lại là Mục Phàm Quân tự mình tứ hôn. Tự nhiên giới tu hành cũng nghe được phong thanh. Đại đa số người không rõ tình huống cảm thấy rất là kỳ quái. Tiên thánh Mục Phàm Quân này ưu ái Miêu Nghị kia tới như vậy sao? Diễm phúc vì sao lại không rơi lên đầu bọn họ chứ?
Bởi vậy, thanh danh Miêu tặc lại tăng thêm vài phần ly kỳ. Người chưa từng thấy qua lại rất muốn thấy phong thái của hắn.
Một thị nữ của Tử Lộ Âu Dương Quang tới, còn mang theo thị nữ của Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên, tham dự chuẩn bị hôn sự. Không thể tới lúc đó sau khi cử hành hôn lễ sau, ngay cả nơi động phòng cũng không biết được.
Ngay khi Ngọc Đô Phong đang chuẩn bị hôn sự rầm rộ, Dương Khánh ở trong phủ tổng quản không có thời gian tu luyện, đang cố gắng hiểu rõ tình huống thần lộ các nơi thì đột nhiên Thanh Cúc chạy vào, vẻ mặt cực kỳ không bình thường. Thanh âm có chút run rẩy nói:
- Đại nhân. Có người muốn gặp người.
- Ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Khánh ngẩng đầu hỏi, cũng phát hiện ra được phản ứng của Thanh Cúc không đúng.
Thanh Cúc đặt một cái đĩa ngọc trên bàn, bờ môi mím lại, không nói gì.
Dương Khánh hoài nghi, cầm đĩa ngọc lên xem xét. Thân thể bỗng nhiên đứng lên, hai mắt mở to, hô hấp dồn dập, bên trong đĩa ngọc chỉ có rải rác mấy chữ. Bờ sông Trác thủy, Tần.
Thấy hắn giống như bị sét đánh trúng giữa trời quang, Thanh Mai nhanh chóng nhìn về phía Thanh Cúc ra điều hỏi thăm. Rõ ràng nàng không hiểu tình huống lúc này.
Thật lâu sau Dương Khánh mới phục hồi lại tinh thuần, gian nan nói ra một câu:
- Nàng căn bản không biết ta là ai, sao lại tìm tới nơi này? Là nàng sao?
Thanh Cúc lắc đầu nói:
- Người phía dưới truyền tới, tiểu tỳ không có đi ra ngoài gặp.
- Hẳn là bị động tĩnh của hôn sự làm kinh động, mời vào.
Dương Khánh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sau khi Thanh Cúc rời đi, Thanh Mai nhanh chóng hỏi:
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Khánh đưa miếng ngọc trong tay mình, nói:
- Ngươi tự mình xem đi.
Thanh Mai lúc này mới nhìn qua. Sau khi xem xong lập tức ngây người, hai mắt trợn lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.
Khách dưới chân núi, người phía dưới lập tức đi mời lên. Thanh Mai chờ ở cửa phủ tổng quản, mười ngón tay đan vào nhau, ít nhiều có chút tâm thần bất định, bất an không thôi.
Không bao lâu sau khách tới, là một nữ nhân tư thái uyển chuyển. Y phục mộc mạc, đeo mũ rộng vành, tấm lụa đen che mặt. Làm cho người ta không nhìn rõ khuôn mặt nàng. Nhưng mà mỗi cái giơ tay nhấc chân khó có thể giấu được vẻ thanh cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro