Tần! (Thượng)
Dược Thiên Sầu
2024-07-21 08:19:09
Thân thể Vân Tri Thu chậm rãi ngã xuống, đè lên người Miêu Nghị, thở dài:
- Thiếp biết rõ trong lòng chàng thực sự không vui. Chàng nói chàng thích nhiều nữ nhân thiếp tin. Từ trên người đám nam nhân Vân gia thiếp có thể nhìn thấy. Nào có nam nhân nào không thích bên cạnh mình có nhiều mỹ nữ như vậy? Thế nhưng tính của chàng là không chịu áp bách, áp đặt cho chàng, nhất định chàng sẽ không thích. Nhưng mà chàng cũng có thể đổi vị trí mà suy nghĩ. Người làm phu nhân như thiếp cũng không ngại, vậy thì chàng cứ việc hưởng diễm phúc, trái ôm phải ấp là được. Không nên suy nghĩ những chuyện ủy khuất, bức bách kia nữa. Nam nhân muốn thành đại sự chẳng lẽ một chút ủy khuất cũng không chịu nổi sao? Khi chàng đứng trên đỉnh phong nhất chàng sẽ phát hiện ra một chút ủy khuất này cũng không coi vào đâu.
Cánh tay Miêu Nghị vuốt ve lưng nàng:
- Phu nhân, về sau khi trên đầu đeo một đống loạn thất bát tao này không nên nằm lên trên người ta.
Trong hậu hoa viên, phụ tử sau khi gặp mặt, Tần Vi Vi có thể nói là vui tới phát khóc. Có thể được Dương Khánh đồng ý và chúc phúc, Tần Vi Vi rất là cao hứng.
Lại không biết trong lòng Dương Khánh hối hận vô cùng. Sớm biết có kết quả như vậy, năm đó hắn nên đồng ý. Nhi nữ cũng không cần luân lạc tới mức làm thiếp cho người ta. Người hại nữ nhi chính là người làm phụ thân như hắn. Trong lòng hắn áy náy khó có thể nói nên lời.
- Đừng khóc.
Dưới đình, hương hoa bốn phía, Dương Khánh tự tay giúp Tần Vi Vi lau nước mắt. Yêu thương nói:
- Nữ nhi lớn cuối cùng cũng không thể ở cả đời bên phụ thân được. Tâm tình của phụ thân rất là phức tạp. Vi Vi, mặc kệ có thành gia lập thất hay không, làm người không dễ, làm việc cũng không dễ. Con đã có lựa chọn như vậy, cũng nên hiểu rõ mình muốn gì. Nếu như chỉ vì tướng mạo của hắn thì tuyệt đối không thể nào gả cho hắn một cách đơn giản như vậy. Trên đời này, muốn bất kỳ thứ gì đó cũng phải trả giá. Trả giá sẽ có vất vả, có chua xót. Nếu như muốn không làm mà hưởng nhất định sẽ có kết cục rất thảm. Cho nên không nên vì tướng mạo của hắn mà gả cho hắn. Như vậy tâm con không ở đó, cho dù con gả cho hắn thì thế nào chứ? Nếu như chỉ có một mình con tình nguyện, tuyệt đối sẽ không xuất hiện kết quả mà con khát vọng. Làm nữ nhi và nữ nhân hoàn toàn khác nhau, con hiểu chưa?
- Vâng... Vâng.... Vâng.
Mặc kệ nghe có hiểu hay không, Tần Vi Vi đều rơi lệ gật đầu. Chỉ bằng vào việc phụ thân có thể nói ra những lời này với nàng, nàng cũng rất là cảm động.
Dương Khánh lại giúp nàng lau nước mắt:
- Có mấy lời một nam nhân như ta nói với con không tiện. Sau này ta sẽ bảo Thanh Mai, Thanh Cúc nói với con nhiều hơn. Các nàng dù sao cũng là người từng trải, con có chỗ nào không hiểu nên thỉnh giáo các nàng nhiều hơn. Các nàng cũng mong con tốt hơn, cho nên sẽ không giấu diếm gì.
- Vâng...
Tần Vi Vi vẫn gật đầu.
Dương Khánh dùng hai tay đặt lên vai nàng, cảm khái vô hạn, nói:
- Thành gia lập thất là chuyện vốn nên cao hứng, không nên khóc sướt mướt như vậy. Sau khi trở về Trấn Đình điện, con đã không thích hợp làm điện chủ Trấn Đình điện nữa. Sẽ nhanh chóng có sắp xếp, con chuẩn bị bàn giao lại là được. Những chuyện khác không cần con suy nghĩ, phụ thân sẽ sắp xếp giúp con.
- Vâng.
Tần Vi Vi nghẹn nghào.
Vỗ vỗ bả vai nàng, Dương Khánh không có lưu luyến mà quay người rời đi.
Cho tới lúc này Tần Vi Vi mới phát hiện ra bàn tay của phụ thân ôn hòa, khoan hậu như vậy. Không giống như là nghĩa phụ của mình, mà giống như phụ thân ruột chính thức vậy, khiến cho nàng càng khóc càng thương tâm.
Vì vậy, về sau Tần Vi Vi trở lại Trấn Đình điện.
Việc vui lớn như vậy không dấu diếm được quá lâu. Rất nhanh bên Trấn Đình điện đã biết rõ, pháp chỉ từ Nhật Hành cung cũng tới, miễn nhiệm chức vị điện chủ Trấn Đình điện của Tần Vi Vi. Nói là có phân công khác. Người kế nhiệm rất nhanh sẽ tới, bảo Tần Vi Vi giao lại toàn bộ sự vụ trở lại Nhật Hành cung phục mệnh. Nói trắng ra là chờ thành gia lập thất.
Trong khuê phòng, Tần Vi Vi một thân váy trắng, tóc dài xõa tới vai, ngồi trên bàn trang điểm. Đối với ngày sắp tới kia nàng vừa khẩn trương, gần đây nghĩ ngợi rất nhiều.
Hồng Miên, Lục Liễu dường như cũng trở nên hân hoan. Chủ nhân rốt cuộc cũng sắp lập gia đình. Vòng đi một vòng, cuối cùng đối tượng phải gả lại là người nọ.
Cho dù tâm tình vui sướng, nhưng mà vẫn khó có thể làm mất đi một tia bất mãn trong lòng nhị nữ. Hồng Miên chải đầu cho Tần Vi Vi lầm bầm oán hận nói:
- Tiểu thư vốn nên là chính thất, nếu không phải Tổng quản đại nhân năm đó dùng gậy đánh uyên ương thì làm sao có phần của họ Vân kia.
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm vào gương, nói:
- Về sau loại chuyện như vậy không được phép nói ra, đối với tất cả mọi người không có chỗ tốt đâu.
- Biết rồi. Tiểu tỳ cảm thấy bất công cho tiểu thư mà thôi. Cho nên cũng chỉ dám nói trước mặt tiểu thư.
Hồng Miên nói thầm một tiếng.
Trong gương, cùng bận rộn với Hồng Miên còn có Lục Liễu, trên mặt nàng hiện lên dấu vết của năm tháng. Nhìn thấy vậy Tần Vi Vi cảm khái, tiếng than vang lên:
- Hai người các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy ủy khuất các ngươi. Các ngươi yên tâm đi, sau hôn lễ giữa ta và đại nhân. Ta sẽ bảo đại nhân nhanh chóng thu các ngươi vào làm thiếp. Không thể cả đời không biết tư vị của nữ nhân được.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhị nữ thoáng cái đỏ lên.
Hai người là của hồi môn, chuyện kia trên cơ bản sớm muộn gì cũng tới. Cho nên sau khi nghe thấy tin tức hôn lễ hai người mới vui sướng như vậy. Trong lòng cao hứng, nhưng mà bị Tần Vi Vi nói ra thẳng như vậy, hai nàng sao có thể chịu nổi được?
Nhưng mà có những lời này của chủ nhân lại khiến cho hai người vừa thẹn thùng, lại vừa cảm thấy may mắn. Không phải tất cả thị nữ thiếp thân của các nữ chủ nhân đều có vận may như vậy. Có một ít thị nữ thiếp thân gặp phải chủ nhân cả đời không thành gia lập thất, vậy thì cũng chỉ có thể thủ tiết cả đời theo chủ nhân. Còn có một ít người thảm hại hơn chính là nữ chủ nhân có tham niệm rất mạnh, không có cho phu quân mình chung đụng với thị nữ thiếp thân. Những thị nữ thiếp thân này không phải các nàng chưa từng gặp. Lớn tuổi, lâu ngày luôn treo khuôn mặt cau có, giống như người ta thiếu nợ tiền các nàng vậy. Trên mặt giống như viết hai chữ tuyệt tình, nhìn qua cũng thấy sợ hãi. Loại người này đúng như chủ nhân nói, chính thức là cả đời cũng không biết được tư vị làm nữ nhân.
Bên Nhật Hành cung cũng không phải dùng để đón tiếp. Vân Tri Thu tọa trấn Ngọc Đô phong sẽ xử lý sau, chỉ cần sắp xếp bên này sơ sơ là được.
Sau khi thỏa đáng, Vân Tri Thu đem người đi tới đô thành, tiến hành bàn giao với Tông Trấn. Xem như chính thức trở thành Quân sử Thần lộ.
Đô thành phồn hoa như mộng như ảo, giống như một bức họa vậy. Vân Tri Thu vừa mới tiếp nhận kim điện bận rộn nhều việc. Nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi các nghi thức phiền phức. Còn có các lộ cung chủ triều kiến, các khách nhân tới mừng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải làm.
- Thiếp biết rõ trong lòng chàng thực sự không vui. Chàng nói chàng thích nhiều nữ nhân thiếp tin. Từ trên người đám nam nhân Vân gia thiếp có thể nhìn thấy. Nào có nam nhân nào không thích bên cạnh mình có nhiều mỹ nữ như vậy? Thế nhưng tính của chàng là không chịu áp bách, áp đặt cho chàng, nhất định chàng sẽ không thích. Nhưng mà chàng cũng có thể đổi vị trí mà suy nghĩ. Người làm phu nhân như thiếp cũng không ngại, vậy thì chàng cứ việc hưởng diễm phúc, trái ôm phải ấp là được. Không nên suy nghĩ những chuyện ủy khuất, bức bách kia nữa. Nam nhân muốn thành đại sự chẳng lẽ một chút ủy khuất cũng không chịu nổi sao? Khi chàng đứng trên đỉnh phong nhất chàng sẽ phát hiện ra một chút ủy khuất này cũng không coi vào đâu.
Cánh tay Miêu Nghị vuốt ve lưng nàng:
- Phu nhân, về sau khi trên đầu đeo một đống loạn thất bát tao này không nên nằm lên trên người ta.
Trong hậu hoa viên, phụ tử sau khi gặp mặt, Tần Vi Vi có thể nói là vui tới phát khóc. Có thể được Dương Khánh đồng ý và chúc phúc, Tần Vi Vi rất là cao hứng.
Lại không biết trong lòng Dương Khánh hối hận vô cùng. Sớm biết có kết quả như vậy, năm đó hắn nên đồng ý. Nhi nữ cũng không cần luân lạc tới mức làm thiếp cho người ta. Người hại nữ nhi chính là người làm phụ thân như hắn. Trong lòng hắn áy náy khó có thể nói nên lời.
- Đừng khóc.
Dưới đình, hương hoa bốn phía, Dương Khánh tự tay giúp Tần Vi Vi lau nước mắt. Yêu thương nói:
- Nữ nhi lớn cuối cùng cũng không thể ở cả đời bên phụ thân được. Tâm tình của phụ thân rất là phức tạp. Vi Vi, mặc kệ có thành gia lập thất hay không, làm người không dễ, làm việc cũng không dễ. Con đã có lựa chọn như vậy, cũng nên hiểu rõ mình muốn gì. Nếu như chỉ vì tướng mạo của hắn thì tuyệt đối không thể nào gả cho hắn một cách đơn giản như vậy. Trên đời này, muốn bất kỳ thứ gì đó cũng phải trả giá. Trả giá sẽ có vất vả, có chua xót. Nếu như muốn không làm mà hưởng nhất định sẽ có kết cục rất thảm. Cho nên không nên vì tướng mạo của hắn mà gả cho hắn. Như vậy tâm con không ở đó, cho dù con gả cho hắn thì thế nào chứ? Nếu như chỉ có một mình con tình nguyện, tuyệt đối sẽ không xuất hiện kết quả mà con khát vọng. Làm nữ nhi và nữ nhân hoàn toàn khác nhau, con hiểu chưa?
- Vâng... Vâng.... Vâng.
Mặc kệ nghe có hiểu hay không, Tần Vi Vi đều rơi lệ gật đầu. Chỉ bằng vào việc phụ thân có thể nói ra những lời này với nàng, nàng cũng rất là cảm động.
Dương Khánh lại giúp nàng lau nước mắt:
- Có mấy lời một nam nhân như ta nói với con không tiện. Sau này ta sẽ bảo Thanh Mai, Thanh Cúc nói với con nhiều hơn. Các nàng dù sao cũng là người từng trải, con có chỗ nào không hiểu nên thỉnh giáo các nàng nhiều hơn. Các nàng cũng mong con tốt hơn, cho nên sẽ không giấu diếm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vâng...
Tần Vi Vi vẫn gật đầu.
Dương Khánh dùng hai tay đặt lên vai nàng, cảm khái vô hạn, nói:
- Thành gia lập thất là chuyện vốn nên cao hứng, không nên khóc sướt mướt như vậy. Sau khi trở về Trấn Đình điện, con đã không thích hợp làm điện chủ Trấn Đình điện nữa. Sẽ nhanh chóng có sắp xếp, con chuẩn bị bàn giao lại là được. Những chuyện khác không cần con suy nghĩ, phụ thân sẽ sắp xếp giúp con.
- Vâng.
Tần Vi Vi nghẹn nghào.
Vỗ vỗ bả vai nàng, Dương Khánh không có lưu luyến mà quay người rời đi.
Cho tới lúc này Tần Vi Vi mới phát hiện ra bàn tay của phụ thân ôn hòa, khoan hậu như vậy. Không giống như là nghĩa phụ của mình, mà giống như phụ thân ruột chính thức vậy, khiến cho nàng càng khóc càng thương tâm.
Vì vậy, về sau Tần Vi Vi trở lại Trấn Đình điện.
Việc vui lớn như vậy không dấu diếm được quá lâu. Rất nhanh bên Trấn Đình điện đã biết rõ, pháp chỉ từ Nhật Hành cung cũng tới, miễn nhiệm chức vị điện chủ Trấn Đình điện của Tần Vi Vi. Nói là có phân công khác. Người kế nhiệm rất nhanh sẽ tới, bảo Tần Vi Vi giao lại toàn bộ sự vụ trở lại Nhật Hành cung phục mệnh. Nói trắng ra là chờ thành gia lập thất.
Trong khuê phòng, Tần Vi Vi một thân váy trắng, tóc dài xõa tới vai, ngồi trên bàn trang điểm. Đối với ngày sắp tới kia nàng vừa khẩn trương, gần đây nghĩ ngợi rất nhiều.
Hồng Miên, Lục Liễu dường như cũng trở nên hân hoan. Chủ nhân rốt cuộc cũng sắp lập gia đình. Vòng đi một vòng, cuối cùng đối tượng phải gả lại là người nọ.
Cho dù tâm tình vui sướng, nhưng mà vẫn khó có thể làm mất đi một tia bất mãn trong lòng nhị nữ. Hồng Miên chải đầu cho Tần Vi Vi lầm bầm oán hận nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu thư vốn nên là chính thất, nếu không phải Tổng quản đại nhân năm đó dùng gậy đánh uyên ương thì làm sao có phần của họ Vân kia.
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm vào gương, nói:
- Về sau loại chuyện như vậy không được phép nói ra, đối với tất cả mọi người không có chỗ tốt đâu.
- Biết rồi. Tiểu tỳ cảm thấy bất công cho tiểu thư mà thôi. Cho nên cũng chỉ dám nói trước mặt tiểu thư.
Hồng Miên nói thầm một tiếng.
Trong gương, cùng bận rộn với Hồng Miên còn có Lục Liễu, trên mặt nàng hiện lên dấu vết của năm tháng. Nhìn thấy vậy Tần Vi Vi cảm khái, tiếng than vang lên:
- Hai người các ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy ủy khuất các ngươi. Các ngươi yên tâm đi, sau hôn lễ giữa ta và đại nhân. Ta sẽ bảo đại nhân nhanh chóng thu các ngươi vào làm thiếp. Không thể cả đời không biết tư vị của nữ nhân được.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhị nữ thoáng cái đỏ lên.
Hai người là của hồi môn, chuyện kia trên cơ bản sớm muộn gì cũng tới. Cho nên sau khi nghe thấy tin tức hôn lễ hai người mới vui sướng như vậy. Trong lòng cao hứng, nhưng mà bị Tần Vi Vi nói ra thẳng như vậy, hai nàng sao có thể chịu nổi được?
Nhưng mà có những lời này của chủ nhân lại khiến cho hai người vừa thẹn thùng, lại vừa cảm thấy may mắn. Không phải tất cả thị nữ thiếp thân của các nữ chủ nhân đều có vận may như vậy. Có một ít thị nữ thiếp thân gặp phải chủ nhân cả đời không thành gia lập thất, vậy thì cũng chỉ có thể thủ tiết cả đời theo chủ nhân. Còn có một ít người thảm hại hơn chính là nữ chủ nhân có tham niệm rất mạnh, không có cho phu quân mình chung đụng với thị nữ thiếp thân. Những thị nữ thiếp thân này không phải các nàng chưa từng gặp. Lớn tuổi, lâu ngày luôn treo khuôn mặt cau có, giống như người ta thiếu nợ tiền các nàng vậy. Trên mặt giống như viết hai chữ tuyệt tình, nhìn qua cũng thấy sợ hãi. Loại người này đúng như chủ nhân nói, chính thức là cả đời cũng không biết được tư vị làm nữ nhân.
Bên Nhật Hành cung cũng không phải dùng để đón tiếp. Vân Tri Thu tọa trấn Ngọc Đô phong sẽ xử lý sau, chỉ cần sắp xếp bên này sơ sơ là được.
Sau khi thỏa đáng, Vân Tri Thu đem người đi tới đô thành, tiến hành bàn giao với Tông Trấn. Xem như chính thức trở thành Quân sử Thần lộ.
Đô thành phồn hoa như mộng như ảo, giống như một bức họa vậy. Vân Tri Thu vừa mới tiếp nhận kim điện bận rộn nhều việc. Nhưng mà vẫn không thể tránh khỏi các nghi thức phiền phức. Còn có các lộ cung chủ triều kiến, các khách nhân tới mừng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro