Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Cô Nhóc Anh Nhặ...
2024-11-20 19:39:19
Bàn tay lớn của Âu Tôn vuốt ve cổ cô, giọng nói trở lại vẻ thờ ơ, "Nhưng không sao, tôi sẽ lột da những thứ hắn thích, làm thành áo khoác. Kẹo bông gòn không còn nữa, em sẽ thay nó mặc vào."
"Ơ..."
"Đến lúc đó, em mặc nó đi quét mộ cho hắn, cho hắn nhìn thấy thú cưng mới của tôi xinh đẹp đến mức nào."
"Ơ..." Thời Vân Âm càng nghe càng cảm thấy người đàn ông này... từ "biến thái" đã không đủ để mô tả nữa.
Dường như nhận ra phản ứng của cô gái trong lòng mình, Âu Tôn bất ngờ nâng mặt cô lên.
Trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc của cô gái giống như viên minh châu sáng nhất, trong suốt, tinh khiết, đẹp đẽ đến kinh ngạc.
Anh nheo mắt, ngắm nhìn đôi mắt ấy, giọng nói đầy ý cười bỗng trở nên nguy hiểm, "Nếu em dám phản bội tôi, đôi mắt này sẽ bị khoét ra làm cúc áo cho chiếc áo khoác."
Trong mắt Thời Vân Âm thoáng hiện lên sự giận dữ và sát ý.
Anh dám!
"Có vẻ em cũng không phải hoàn toàn không hiểu tiếng người, sợ rồi sao?" Âu Tôn vỗ nhẹ lên má cô, "Vì thế ngoan ngoãn làm thú cưng của Âu Tôn tôi, tôi sẽ đích thân dạy em đọc sách."
Thời Vân Âm không quan tâm đến những gì anh nói lắm, dù sao cô cũng không ở lại bên cạnh anh lâu.
Cô cố tình ngáp thật lớn, tỏ vẻ mình đã buồn ngủ.
Âu Tôn cũng không làm khó dễ cô nữa, chỉ có điều lại siết cô vào lòng, hai cánh tay anh siết chặt như sợ cô sẽ biến mất giống như kẹo bông gòn, chặt đến mức Thời Vân Âm cảm thấy sắp không thở nổi.
Cô thử dùng chân đá anh, muốn anh buông lỏng ra một chút, như thế này làm sao mà ngủ được chứ!
Nếu anh ôm con hổ như vậy, chẳng lẽ con hổ không cắn chết anh sao?!
Sau đó, Âu Tôn vươn chân dài, kẹp chặt cả đôi chân cô, tiện thể giữ luôn tay cô dưới nách anh.
Thời Vân Âm: "..."
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, ánh sáng vàng kim chiếu xuống máy bay.
Bên ngoài khoang máy bay vang lên tiếng nói chuyện, Thời Vân Âm khẽ cử động tai, lập tức mở mắt.
Gần như cùng lúc đó, cánh tay đang ôm lấy eo của cô cũng chuyển động, người đàn ông từ từ mở mắt.
Ánh mắt của hai người chạm nhau...
Âu Tôn đột nhiên đưa tay ra, chạm vào trán của cô gái.
Thời Vân Âm nghĩ đến việc tối qua bị anh ôm chặt đến mức xương cốt như sắp vỡ vụn, tức giận gạt tay anh ra, đôi mắt xanh biếc trừng anh đầy giận dữ.
Cả đêm, anh giống như một con bạch tuộc, bám chặt lấy cô không buông, cô cũng không biết bản thân đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ biết hiện tại toàn thân ê ẩm không chịu nổi.
Nhưng trong mắt của Âu Tôn, biểu cảm của cô lại giống như một người đang nổi cáu vì bị đánh thức.
"Đồ nhóc con, tính khí còn khá lớn."
Âu Tôn bất ngờ tung chăn đứng dậy, bước xuống giường với đôi chân dài, đi thẳng đến cửa cabin và mở ra.
Hai người đang đứng ở cửa lập tức cúi đầu khi nhìn thấy anh: "Thất gia…"
Âu Tôn lạnh lùng nhíu mày, "Sáng sớm mà ríu ra ríu rít, bị chim sẻ nhập hồn à?"
Bạch Mộng Nhã cúi đầu không dám nói gì, Diệp Phong vội vàng giải thích: "Thất gia, bây giờ đã 9 giờ 49 sáng rồi. Ngài vẫn chưa dậy, tôi và quản gia Bạch có chút lo lắng…"
Do những chuyện xảy ra trước đây, giấc ngủ của Thất gia vốn không được tốt, thường thì mỗi đêm anh chỉ ngủ được vài giờ ngắn ngủi, thậm chí có những đêm không ngủ.
Nhưng hôm nay đã gần 10 giờ sáng, mà Thất gia vẫn chưa thức dậy, điều này khiến bọn họ không khỏi lo lắng rằng có điều gì bất thường đã xảy ra.
Âu Tôn nhìn đồng hồ, đôi mắt lạnh thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Cơ thể anh luôn lạnh, hàn khí nặng, chưa bao giờ có thể ngủ trọn vẹn một đêm.
Nhưng tối qua ôm Thời Vân Âm ngủ, càng về đêm cơ thể cô càng nóng, giống như băng lạnh gặp nham thạch, khiến anh có một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Điều kỳ lạ là, vừa nãy khi anh chạm vào trán cô, nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường.
Phải chăng giao nhân khi đến đêm sẽ trở nên nóng như lửa?
Chậc...
Cô nhóc anh nhặt về đúng là một kho báu thú vị.
"Ơ..."
"Đến lúc đó, em mặc nó đi quét mộ cho hắn, cho hắn nhìn thấy thú cưng mới của tôi xinh đẹp đến mức nào."
"Ơ..." Thời Vân Âm càng nghe càng cảm thấy người đàn ông này... từ "biến thái" đã không đủ để mô tả nữa.
Dường như nhận ra phản ứng của cô gái trong lòng mình, Âu Tôn bất ngờ nâng mặt cô lên.
Trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc của cô gái giống như viên minh châu sáng nhất, trong suốt, tinh khiết, đẹp đẽ đến kinh ngạc.
Anh nheo mắt, ngắm nhìn đôi mắt ấy, giọng nói đầy ý cười bỗng trở nên nguy hiểm, "Nếu em dám phản bội tôi, đôi mắt này sẽ bị khoét ra làm cúc áo cho chiếc áo khoác."
Trong mắt Thời Vân Âm thoáng hiện lên sự giận dữ và sát ý.
Anh dám!
"Có vẻ em cũng không phải hoàn toàn không hiểu tiếng người, sợ rồi sao?" Âu Tôn vỗ nhẹ lên má cô, "Vì thế ngoan ngoãn làm thú cưng của Âu Tôn tôi, tôi sẽ đích thân dạy em đọc sách."
Thời Vân Âm không quan tâm đến những gì anh nói lắm, dù sao cô cũng không ở lại bên cạnh anh lâu.
Cô cố tình ngáp thật lớn, tỏ vẻ mình đã buồn ngủ.
Âu Tôn cũng không làm khó dễ cô nữa, chỉ có điều lại siết cô vào lòng, hai cánh tay anh siết chặt như sợ cô sẽ biến mất giống như kẹo bông gòn, chặt đến mức Thời Vân Âm cảm thấy sắp không thở nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thử dùng chân đá anh, muốn anh buông lỏng ra một chút, như thế này làm sao mà ngủ được chứ!
Nếu anh ôm con hổ như vậy, chẳng lẽ con hổ không cắn chết anh sao?!
Sau đó, Âu Tôn vươn chân dài, kẹp chặt cả đôi chân cô, tiện thể giữ luôn tay cô dưới nách anh.
Thời Vân Âm: "..."
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, ánh sáng vàng kim chiếu xuống máy bay.
Bên ngoài khoang máy bay vang lên tiếng nói chuyện, Thời Vân Âm khẽ cử động tai, lập tức mở mắt.
Gần như cùng lúc đó, cánh tay đang ôm lấy eo của cô cũng chuyển động, người đàn ông từ từ mở mắt.
Ánh mắt của hai người chạm nhau...
Âu Tôn đột nhiên đưa tay ra, chạm vào trán của cô gái.
Thời Vân Âm nghĩ đến việc tối qua bị anh ôm chặt đến mức xương cốt như sắp vỡ vụn, tức giận gạt tay anh ra, đôi mắt xanh biếc trừng anh đầy giận dữ.
Cả đêm, anh giống như một con bạch tuộc, bám chặt lấy cô không buông, cô cũng không biết bản thân đã ngủ thiếp đi như thế nào, chỉ biết hiện tại toàn thân ê ẩm không chịu nổi.
Nhưng trong mắt của Âu Tôn, biểu cảm của cô lại giống như một người đang nổi cáu vì bị đánh thức.
"Đồ nhóc con, tính khí còn khá lớn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Tôn bất ngờ tung chăn đứng dậy, bước xuống giường với đôi chân dài, đi thẳng đến cửa cabin và mở ra.
Hai người đang đứng ở cửa lập tức cúi đầu khi nhìn thấy anh: "Thất gia…"
Âu Tôn lạnh lùng nhíu mày, "Sáng sớm mà ríu ra ríu rít, bị chim sẻ nhập hồn à?"
Bạch Mộng Nhã cúi đầu không dám nói gì, Diệp Phong vội vàng giải thích: "Thất gia, bây giờ đã 9 giờ 49 sáng rồi. Ngài vẫn chưa dậy, tôi và quản gia Bạch có chút lo lắng…"
Do những chuyện xảy ra trước đây, giấc ngủ của Thất gia vốn không được tốt, thường thì mỗi đêm anh chỉ ngủ được vài giờ ngắn ngủi, thậm chí có những đêm không ngủ.
Nhưng hôm nay đã gần 10 giờ sáng, mà Thất gia vẫn chưa thức dậy, điều này khiến bọn họ không khỏi lo lắng rằng có điều gì bất thường đã xảy ra.
Âu Tôn nhìn đồng hồ, đôi mắt lạnh thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Cơ thể anh luôn lạnh, hàn khí nặng, chưa bao giờ có thể ngủ trọn vẹn một đêm.
Nhưng tối qua ôm Thời Vân Âm ngủ, càng về đêm cơ thể cô càng nóng, giống như băng lạnh gặp nham thạch, khiến anh có một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Điều kỳ lạ là, vừa nãy khi anh chạm vào trán cô, nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường.
Phải chăng giao nhân khi đến đêm sẽ trở nên nóng như lửa?
Chậc...
Cô nhóc anh nhặt về đúng là một kho báu thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro