Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Em Đúng Là Còn...
2024-11-20 19:39:19
Nệm giường đàn hồi quá tốt, Thời Vân Âm bị ném lên giường lăn một vòng, cô quyết định "diễn thêm", lăn thêm một vòng nữa, định trực tiếp lăn xuống giường.
Nhưng mắt cá chân của cô bị một bàn tay lạnh như băng giữ lại, Âu Tôn kéo mạnh cô về, cười mỉa mai, "Chưa từng ngủ giường sao, vui đến thế à?"
"Ờ..." anh dùng con mắt nào để nhìn ra rằng cô đang vui chứ?
Âu Tôn một tay giữ chặt mắt cá chân của cô, một tay dùng điều khiển tắt đèn, sau đó anh kéo hờ áo choàng tắm và nằm xuống.
Giường rõ ràng rất lớn, nhưng khi người đàn ông nằm xuống, Thời Vân Âm lập tức cảm thấy không khí xung quanh dường như trở nên ngột ngạt hơn, trong hơi thở toàn bộ đều là mùi hương mạnh mẽ, áp bức của anh.
Cái gọi là "ngủ cùng" của anh, hóa ra lại là ngủ cùng với cô thật sự sao?
Thời Vân Âm thử lăn về phía mép giường, nhưng Âu Tôn đưa tay lên, đặt lên eo cô, mạnh mẽ kéo cô lại vào lòng và giữ chặt.
Mặt cô dán chặt vào lồng ngực Âu Tôn, thậm chí có thể cảm nhận được cơ ngực của anh đang chuyển động dưới chiếc áo choàng tắm, mùi hương của riêng Âu Tôn tràn vào từng lỗ chân lông khiến toàn thân cô căng cứng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn cô không phải là người bình thường, chuyện kỳ lạ nào cũng từng trải qua, nhưng chưa bao giờ cô cùng giường chung gối với một người đàn ông, càng khỏi nói đến việc nằm trong vòng tay anh như thế này.
Cô đã thề rằng, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì với những con người có huyết thống thuần chủng.
Tuyệt đối không!
Đôi mắt xanh biếc của Thời Vân Âm liếc qua chiếc đồng hồ điện tử kim loại treo trên đầu giường, cô ước tính khoảng cách, nhận ra rằng mình có thể với tới.
Nếu Âu Tôn định làm gì kỳ lạ với cô, với sức mạnh của anh, khả năng cô đánh ngất được anh có lẽ khoảng 50%.
Khi lên máy bay, cô đã quan sát qua, ở bên ngoài cabin có dù cấp cứu;
Cửa thoát hiểm ở khoảng 7 mét bên phải của phòng ăn, cách mở cửa rất đơn giản;
Chỗ để vũ khí nằm ở phía sau khoang lái, đó là một cái hộp lớn có khóa...
Thời Vân Âm liên tục suy nghĩ, trong thời gian ngắn đã nghĩ ra mấy cách để thoát hiểm.
Bàn tay lớn siết chặt ở eo cô bắt đầu di chuyển.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Âu Tôn thậm chí còn lạnh hơn nước biển, khiến cô rùng mình vì lạnh.
Thời Vân Âm hít một hơi thật sâu, tay cô bắt đầu di chuyển từ từ về phía chiếc đồng hồ điện tử...
Bàn tay lớn của Âu Tôn đột ngột dừng lại ở lưng cô, sau đó mạnh mẽ siết chặt, rồi anh vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít một hơi thật sâu.
Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của anh vang lên, mang theo chút lười biếng, như một tiếng thở dài, "Em đúng là còn mềm hơn cả kẹo bông gòn."
Tay của Thời Vân Âm bỗng khựng lại.
Kẹo bông gòn? Là ai?
"Lông hổ của kẹo bông gòn dày như vậy, em lại không có lông, ôm ngủ còn thoải mái hơn cả nó." Âu Tôn cười khẽ, "Khác biệt giữa các loài đúng là lớn thật, sao em lại không có vảy cá?"
Rõ ràng là có huyết thống của giao nhân, vậy mà lại có đôi chân đẹp như thế này, còn hơn cả những siêu mẫu hàng đầu thế giới mà anh từng gặp.
Thời Vân Âm: "..."
Kẹo bông gòn hóa ra lại là con hổ mà anh nuôi trước đây, cái tên này đúng là chẳng giống ai.
Sở thích của anh biến thái đến mức nào, vậy mà lại ôm hổ ngủ?
"Nhưng hắn giết kẹo bông gòn mất rồi." Giọng Âu Tôn đột nhiên trở nên trầm xuống, anh cắn nhẹ vào tóc cô, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng mang theo một chút lạnh lẽo rợn người, "Hắn lột da kẹo bông gòn, làm thành một chiếc áo khoác da hổ, rồi mặc nó đến chúc tết tôi. Em nói xem, có phải rất xấu xa không?"
Thời Vân Âm chỉ nghe thôi mà cũng đã nổi cả da gà, lạnh cả người.
Ai lại tàn nhẫn đến mức đó? Là kẻ thù của anh sao?
Nhưng mắt cá chân của cô bị một bàn tay lạnh như băng giữ lại, Âu Tôn kéo mạnh cô về, cười mỉa mai, "Chưa từng ngủ giường sao, vui đến thế à?"
"Ờ..." anh dùng con mắt nào để nhìn ra rằng cô đang vui chứ?
Âu Tôn một tay giữ chặt mắt cá chân của cô, một tay dùng điều khiển tắt đèn, sau đó anh kéo hờ áo choàng tắm và nằm xuống.
Giường rõ ràng rất lớn, nhưng khi người đàn ông nằm xuống, Thời Vân Âm lập tức cảm thấy không khí xung quanh dường như trở nên ngột ngạt hơn, trong hơi thở toàn bộ đều là mùi hương mạnh mẽ, áp bức của anh.
Cái gọi là "ngủ cùng" của anh, hóa ra lại là ngủ cùng với cô thật sự sao?
Thời Vân Âm thử lăn về phía mép giường, nhưng Âu Tôn đưa tay lên, đặt lên eo cô, mạnh mẽ kéo cô lại vào lòng và giữ chặt.
Mặt cô dán chặt vào lồng ngực Âu Tôn, thậm chí có thể cảm nhận được cơ ngực của anh đang chuyển động dưới chiếc áo choàng tắm, mùi hương của riêng Âu Tôn tràn vào từng lỗ chân lông khiến toàn thân cô căng cứng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn cô không phải là người bình thường, chuyện kỳ lạ nào cũng từng trải qua, nhưng chưa bao giờ cô cùng giường chung gối với một người đàn ông, càng khỏi nói đến việc nằm trong vòng tay anh như thế này.
Cô đã thề rằng, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì với những con người có huyết thống thuần chủng.
Tuyệt đối không!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt xanh biếc của Thời Vân Âm liếc qua chiếc đồng hồ điện tử kim loại treo trên đầu giường, cô ước tính khoảng cách, nhận ra rằng mình có thể với tới.
Nếu Âu Tôn định làm gì kỳ lạ với cô, với sức mạnh của anh, khả năng cô đánh ngất được anh có lẽ khoảng 50%.
Khi lên máy bay, cô đã quan sát qua, ở bên ngoài cabin có dù cấp cứu;
Cửa thoát hiểm ở khoảng 7 mét bên phải của phòng ăn, cách mở cửa rất đơn giản;
Chỗ để vũ khí nằm ở phía sau khoang lái, đó là một cái hộp lớn có khóa...
Thời Vân Âm liên tục suy nghĩ, trong thời gian ngắn đã nghĩ ra mấy cách để thoát hiểm.
Bàn tay lớn siết chặt ở eo cô bắt đầu di chuyển.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Âu Tôn thậm chí còn lạnh hơn nước biển, khiến cô rùng mình vì lạnh.
Thời Vân Âm hít một hơi thật sâu, tay cô bắt đầu di chuyển từ từ về phía chiếc đồng hồ điện tử...
Bàn tay lớn của Âu Tôn đột ngột dừng lại ở lưng cô, sau đó mạnh mẽ siết chặt, rồi anh vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít một hơi thật sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của anh vang lên, mang theo chút lười biếng, như một tiếng thở dài, "Em đúng là còn mềm hơn cả kẹo bông gòn."
Tay của Thời Vân Âm bỗng khựng lại.
Kẹo bông gòn? Là ai?
"Lông hổ của kẹo bông gòn dày như vậy, em lại không có lông, ôm ngủ còn thoải mái hơn cả nó." Âu Tôn cười khẽ, "Khác biệt giữa các loài đúng là lớn thật, sao em lại không có vảy cá?"
Rõ ràng là có huyết thống của giao nhân, vậy mà lại có đôi chân đẹp như thế này, còn hơn cả những siêu mẫu hàng đầu thế giới mà anh từng gặp.
Thời Vân Âm: "..."
Kẹo bông gòn hóa ra lại là con hổ mà anh nuôi trước đây, cái tên này đúng là chẳng giống ai.
Sở thích của anh biến thái đến mức nào, vậy mà lại ôm hổ ngủ?
"Nhưng hắn giết kẹo bông gòn mất rồi." Giọng Âu Tôn đột nhiên trở nên trầm xuống, anh cắn nhẹ vào tóc cô, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng mang theo một chút lạnh lẽo rợn người, "Hắn lột da kẹo bông gòn, làm thành một chiếc áo khoác da hổ, rồi mặc nó đến chúc tết tôi. Em nói xem, có phải rất xấu xa không?"
Thời Vân Âm chỉ nghe thôi mà cũng đã nổi cả da gà, lạnh cả người.
Ai lại tàn nhẫn đến mức đó? Là kẻ thù của anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro