Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Mỹ Nhân Ngư Kêu...
2024-11-20 19:39:19
Âu Tôn sải bước dài vào cabin, thẳng tay ném cô gái trong lòng lên chiếc ghế sofa bằng da thật.
Thời Vân Âm bị ném mạnh đến mức lăn một vòng mới ngồi vững được.
Mông cô đau ê ẩm, nhíu mày khó chịu, theo bản năng muốn tránh xa người đàn ông này.
Nhưng chiếc dây xích vàng trên vòng cổ cô vẫn nằm trong tay anh, chỉ cần Âu Tôn kéo nhẹ, cô lập tức bị kéo trở lại như “dắt thú cưng”.
Âu Tôn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm đầy yêu dị quan sát cô, bàn tay anh vươn ra chạm vào mặt cô, giống như đang vuốt ve một con hổ: “Đã không biết nói chuyện, vậy kêu thử một tiếng nghe xem nào.”
“Ơ…” Kêu cái gì chứ, đồ điên.
Thời Vân Âm cố gắng kiềm chế, không trợn mắt khinh thường. Có vẻ như người đàn ông này thực sự coi cô là thú cưng.
“Mỹ nhân ngư kêu như thế nào?” Âu Tôn bóp nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô, không biết nghĩ tới điều gì, bật cười nhạt: “Giống như tiếng kêu của phụ nữ ấy à?”
“Ơ…” Thời Vân Âm thật sự muốn quát lớn bảo anh cút đi.
Cô cắn môi, đôi mắt tròn to vô tội nhìn thẳng vào anh, hy vọng ánh mắt “ngây thơ, khờ dại” của mình sẽ khiến anh bị thuyết phục, hiểu rằng anh đang nói những lời vô nghĩa không đứng đắn với một cô gái còn “non nớt về tâm trí.”
Nhưng sự thật chứng minh cô đã thất bại—
Âu Tôn thấy cô nhìn anh chăm chú như vậy, không hiểu sao trong lòng bỗng trỗi lên một cảm giác bực bội nóng nảy.
Cô nhóc không phải người, không biết xấu hổ này, lại mê hoặc đàn ông.
Nếu hôm nay cô bị tên thương nhân kia mua về, cũng dùng ánh mắt này nhìn gã, thì không đến tối cô đã bị làm hỏng rồi.
Âu Tôn xách cô lên, thả lại sofa, thân hình cao lớn đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh: “Cho cô ấy ăn no, tắm rửa sạch sẽ.”
Nói xong, anh ném sợi xích vàng trong tay cho một người đứng bên, rồi xoay người sải bước về khoang máy bay khác.
Thời Vân Âm ngơ ngác, tên đàn ông này đúng là tính khí thất thường, cô rốt cuộc đã đắc tội gì với anh? Chỉ vì cô không biết gầm gừ giống con hổ sao?
Thôi kệ, ít ra giờ anh đã cút, cuối cùng cô cũng được yên tĩnh một chút.
Làm “thú cưng” đúng là khổ sở, cô bất giác cảm thấy thương hại cho đám động vật đáng yêu trong nhà đấu giá, mong rằng chúng đừng gặp phải loại “chủ nhân biến thái” như vậy.
Thời Vân Âm điên cuồng phàn nàn trong lòng, đang thở phào thì trước mặt bất ngờ xuất hiện một bóng người.
“Cô chính là thú cưng lần này Thất gia mua về?”
Thời Vân Âm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc đồng phục tím với mái tóc xoăn đứng trước mặt, cố tình giả vẻ không hiểu, chớp đôi mắt to tròn.
Cô ta là ai? Là tình nhân của người đàn ông kia sao? Ánh mắt cô ta nhìn cô… có vẻ không thiện ý?
Vừa mới thoát được một kẻ phiền toái, sao lại xuất hiện thêm một người nữa.
Bạch Mộng Nhã cúi đầu nhìn cô gái đang cuộn mình trên ghế sofa, trên người chỉ khoác một lớp lụa mỏng rách nát, mái tóc đen nhánh xõa tung lộn xộn trên vai, trông chẳng khác gì một đứa ăn mày không nhà.
Nhưng điều đáng giận là, những thứ này hoàn toàn không làm giảm đi vẻ đẹp kinh diễm của cô gái ấy. Làn da cô trắng sáng đến mức như phát ra ánh sáng, ngũ quan tinh xảo đầy linh động, mỗi khi chớp mắt, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt tựa như đang chuyển động, trong sự thuần khiết lại pha thêm vài phần quyến rũ.
Vậy mà vừa rồi, Thất gia lại đích thân ôm cô vào! Bạch Mộng Nhã làm quản gia đi theo bên cạnh Âu Tôn nhiều năm, ngay cả tay còn chưa từng được anh chạm qua, nói gì đến những tiếp xúc thân mật khác.
“Trên đời này không thiếu phụ nữ đẹp, cô dựa vào đâu mà xứng để Thất gia bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua?”
Bạch Mộng Nhã tràn đầy ghen tức, châm chọc nói: “Đừng có mơ rằng Thất gia sẽ cho cô lên giường của ngài ấy, đẹp thì sao chứ, cô chẳng qua chỉ là một con quái vật mang dòng máu giao nhân, cô thậm chí còn không phải là con người!”
Thời Vân Âm bị ném mạnh đến mức lăn một vòng mới ngồi vững được.
Mông cô đau ê ẩm, nhíu mày khó chịu, theo bản năng muốn tránh xa người đàn ông này.
Nhưng chiếc dây xích vàng trên vòng cổ cô vẫn nằm trong tay anh, chỉ cần Âu Tôn kéo nhẹ, cô lập tức bị kéo trở lại như “dắt thú cưng”.
Âu Tôn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm đầy yêu dị quan sát cô, bàn tay anh vươn ra chạm vào mặt cô, giống như đang vuốt ve một con hổ: “Đã không biết nói chuyện, vậy kêu thử một tiếng nghe xem nào.”
“Ơ…” Kêu cái gì chứ, đồ điên.
Thời Vân Âm cố gắng kiềm chế, không trợn mắt khinh thường. Có vẻ như người đàn ông này thực sự coi cô là thú cưng.
“Mỹ nhân ngư kêu như thế nào?” Âu Tôn bóp nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô, không biết nghĩ tới điều gì, bật cười nhạt: “Giống như tiếng kêu của phụ nữ ấy à?”
“Ơ…” Thời Vân Âm thật sự muốn quát lớn bảo anh cút đi.
Cô cắn môi, đôi mắt tròn to vô tội nhìn thẳng vào anh, hy vọng ánh mắt “ngây thơ, khờ dại” của mình sẽ khiến anh bị thuyết phục, hiểu rằng anh đang nói những lời vô nghĩa không đứng đắn với một cô gái còn “non nớt về tâm trí.”
Nhưng sự thật chứng minh cô đã thất bại—
Âu Tôn thấy cô nhìn anh chăm chú như vậy, không hiểu sao trong lòng bỗng trỗi lên một cảm giác bực bội nóng nảy.
Cô nhóc không phải người, không biết xấu hổ này, lại mê hoặc đàn ông.
Nếu hôm nay cô bị tên thương nhân kia mua về, cũng dùng ánh mắt này nhìn gã, thì không đến tối cô đã bị làm hỏng rồi.
Âu Tôn xách cô lên, thả lại sofa, thân hình cao lớn đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh: “Cho cô ấy ăn no, tắm rửa sạch sẽ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, anh ném sợi xích vàng trong tay cho một người đứng bên, rồi xoay người sải bước về khoang máy bay khác.
Thời Vân Âm ngơ ngác, tên đàn ông này đúng là tính khí thất thường, cô rốt cuộc đã đắc tội gì với anh? Chỉ vì cô không biết gầm gừ giống con hổ sao?
Thôi kệ, ít ra giờ anh đã cút, cuối cùng cô cũng được yên tĩnh một chút.
Làm “thú cưng” đúng là khổ sở, cô bất giác cảm thấy thương hại cho đám động vật đáng yêu trong nhà đấu giá, mong rằng chúng đừng gặp phải loại “chủ nhân biến thái” như vậy.
Thời Vân Âm điên cuồng phàn nàn trong lòng, đang thở phào thì trước mặt bất ngờ xuất hiện một bóng người.
“Cô chính là thú cưng lần này Thất gia mua về?”
Thời Vân Âm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc đồng phục tím với mái tóc xoăn đứng trước mặt, cố tình giả vẻ không hiểu, chớp đôi mắt to tròn.
Cô ta là ai? Là tình nhân của người đàn ông kia sao? Ánh mắt cô ta nhìn cô… có vẻ không thiện ý?
Vừa mới thoát được một kẻ phiền toái, sao lại xuất hiện thêm một người nữa.
Bạch Mộng Nhã cúi đầu nhìn cô gái đang cuộn mình trên ghế sofa, trên người chỉ khoác một lớp lụa mỏng rách nát, mái tóc đen nhánh xõa tung lộn xộn trên vai, trông chẳng khác gì một đứa ăn mày không nhà.
Nhưng điều đáng giận là, những thứ này hoàn toàn không làm giảm đi vẻ đẹp kinh diễm của cô gái ấy. Làn da cô trắng sáng đến mức như phát ra ánh sáng, ngũ quan tinh xảo đầy linh động, mỗi khi chớp mắt, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt tựa như đang chuyển động, trong sự thuần khiết lại pha thêm vài phần quyến rũ.
Vậy mà vừa rồi, Thất gia lại đích thân ôm cô vào! Bạch Mộng Nhã làm quản gia đi theo bên cạnh Âu Tôn nhiều năm, ngay cả tay còn chưa từng được anh chạm qua, nói gì đến những tiếp xúc thân mật khác.
“Trên đời này không thiếu phụ nữ đẹp, cô dựa vào đâu mà xứng để Thất gia bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua?”
Bạch Mộng Nhã tràn đầy ghen tức, châm chọc nói: “Đừng có mơ rằng Thất gia sẽ cho cô lên giường của ngài ấy, đẹp thì sao chứ, cô chẳng qua chỉ là một con quái vật mang dòng máu giao nhân, cô thậm chí còn không phải là con người!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro