Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Thất Gia Chưa T...
2024-11-20 19:39:19
Đấu giá viên vô cớ cảm thấy luồng sát khí nguy hiểm, không biết mình đã nói sai điều gì, đành cắn răng tiếp tục: “Thất gia, ngài xem bây giờ…”
“Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Đôi môi mỏng của Âu Tôn lạnh lùng thốt ra sáu chữ.
Ngắn gọn, súc tích, không thể phản bác.
Đấu giá viên kinh hãi: “Thất gia! Như vậy không được đâu! giao nhân này là vật phẩm của Đông Lăng chúng tôi, hiện đã được đấu giá thành công… huống hồ, cô ấy, cô ấy là…” Anh ta lắp bắp, không nói nên lời.
Ngón tay thon dài của Âu Tôn khẽ lướt qua eo nhỏ của cô gái, động tác tưởng như vô tình nhưng lại mang đầy ý nghĩa chiếm hữu.
Anh nói mà như ra lệnh: “Giá đấu giá thành công là ba mươi tỷ, tôi trả gấp ba.”
Đây là mức giá cao chưa từng có trong lịch sử đấu giá ngầm Đông Lăng!
Vừa nghe thấy lời của Âu Tôn, Diệp Phong lập tức lấy séc ra, điền và đưa cho anh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Âu Tôn buông nhẹ, tờ séc rơi xuống đất.
Đấu giá viên run rẩy nói: “Thất gia, tôi không dám nhận số tiền này, điều này không phù hợp với quy tắc của Đông Lăng chúng tôi…”
Đôi môi đỏ thẫm của Âu Tôn hơi nhếch lên, lạnh nhạt đáp: “Nếu tôi phá hủy nơi này, thì quy tắc cũng không còn nữa.”
Rõ ràng là một lời đe dọa ngang ngược đến cực điểm, nhưng anh nói ra lại như thể đang bàn về thời tiết hôm nay.
“Ơ…” Đấu giá viên rùng mình, lập tức cứng họng không nói nên lời.
Âu Tôn không nói thêm gì, bế thẳng Thời Vân Âm rời đi.
Diệp Phong cùng đám người mặc đồ đen lập tức theo sau.
“Thất gia…” Đấu giá viên há miệng, nhìn bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông, cuối cùng không dám đuổi theo.
Âu Tôn là ai? Đằng sau anh là tập đoàn Âu Thị nắm giữ huyết mạch kinh tế của Hạ Quốc, cùng tổ chức thế lực mạnh mẽ Thịnh Môn dưới tay. E là dốc toàn bộ nhà đấu giá ngầm Đông Lăng cũng không đắc tội nổi.
Mà cô gái mang dòng máu giao nhân bí ẩn ấy, bị Âu Tôn ôm trong tay, vậy mà không còn vùng vẫy ồn ào nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Đấu giá viên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh biếc đang nhìn sang của Thời Vân Âm.
Trong đôi mắt cô gái ấy là niềm hân hoan và phấn khởi khi sắp thoát khỏi nơi đây, đồng thời lóe lên tia lạnh lẽo mang đậm ý báo thù.
Cô không ồn ào vùng vẫy, chỉ vì biết rằng có thể dựa vào Âu Tôn để hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Bên cạnh, gã thương nhân vẫn đang giận dữ chửi bới. Đấu giá viên thì ngồi bệt xuống đất, yếu ớt nói: "Ông đừng chửi nữa! Thật ra, cho dù ông có đấu giá thành công, ông cũng không thể đưa cô ấy đi. Ông chủ căn bản không hề định bán cô ấy… Ông chủ xem trọng cô ấy như vậy, sao có thể nỡ lòng?"
Mà cô gái với thân thế kỳ lạ kia, một khi rời khỏi khu vực cấm của Hạ Quốc, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…
Vừa bước ra khỏi nhà đấu giá ngầm, những bông tuyết bay lả tả liền rơi xuống người.
Thời Vân Âm nghiêng đầu tựa vào vai Âu Tôn, vô thức đưa tay ra bắt lấy bông tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn sáng ngời treo trên bầu trời đêm.
Thật đẹp…
Đôi mắt xanh biếc của cô gái như ngập tràn ánh trăng, ánh lên niềm vui sướng, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.
Những người đi theo sau Âu Tôn chỉ nghĩ rằng cô là một đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt tâm lý, chơi với tuyết cũng đủ vui, nhưng không ai nhận ra trong nụ cười ấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng giá.
Ba năm rồi…
Cô vẫn còn sống…
Cô đã thoát ra ngoài!
Có những người, có những chuyện, giờ đã đến lúc tính sổ rồi.
Không xa đó, một chiếc máy bay tư nhân khổng lồ đậu trên bãi cỏ.
Đây là mẫu máy bay tư nhân tiên tiến nhất thế giới, lối lên cabin kết nối với một cầu thang nâng, được trải thảm nhung đỏ, hai bên là tùy tùng và quản gia đứng chờ.
Khi Âu Tôn ôm Thời Vân Âm đi tới, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi người cung kính chào: “Thất gia…”
Chỉ là ánh mắt họ đều thoáng vẻ kinh ngạc. Không phải Thất gia đến để mua thú cưng sao? Sao lại mang về… một cô gái?
Hơn nữa, còn là ôm về!
Đúng là chưa từng thấy! Thất gia từ trước đến giờ chưa từng ôm sinh vật giống cái nào cả. Ngay cả mấy con hổ anh mua đều là giống đực!
“Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Đôi môi mỏng của Âu Tôn lạnh lùng thốt ra sáu chữ.
Ngắn gọn, súc tích, không thể phản bác.
Đấu giá viên kinh hãi: “Thất gia! Như vậy không được đâu! giao nhân này là vật phẩm của Đông Lăng chúng tôi, hiện đã được đấu giá thành công… huống hồ, cô ấy, cô ấy là…” Anh ta lắp bắp, không nói nên lời.
Ngón tay thon dài của Âu Tôn khẽ lướt qua eo nhỏ của cô gái, động tác tưởng như vô tình nhưng lại mang đầy ý nghĩa chiếm hữu.
Anh nói mà như ra lệnh: “Giá đấu giá thành công là ba mươi tỷ, tôi trả gấp ba.”
Đây là mức giá cao chưa từng có trong lịch sử đấu giá ngầm Đông Lăng!
Vừa nghe thấy lời của Âu Tôn, Diệp Phong lập tức lấy séc ra, điền và đưa cho anh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Âu Tôn buông nhẹ, tờ séc rơi xuống đất.
Đấu giá viên run rẩy nói: “Thất gia, tôi không dám nhận số tiền này, điều này không phù hợp với quy tắc của Đông Lăng chúng tôi…”
Đôi môi đỏ thẫm của Âu Tôn hơi nhếch lên, lạnh nhạt đáp: “Nếu tôi phá hủy nơi này, thì quy tắc cũng không còn nữa.”
Rõ ràng là một lời đe dọa ngang ngược đến cực điểm, nhưng anh nói ra lại như thể đang bàn về thời tiết hôm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ơ…” Đấu giá viên rùng mình, lập tức cứng họng không nói nên lời.
Âu Tôn không nói thêm gì, bế thẳng Thời Vân Âm rời đi.
Diệp Phong cùng đám người mặc đồ đen lập tức theo sau.
“Thất gia…” Đấu giá viên há miệng, nhìn bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của người đàn ông, cuối cùng không dám đuổi theo.
Âu Tôn là ai? Đằng sau anh là tập đoàn Âu Thị nắm giữ huyết mạch kinh tế của Hạ Quốc, cùng tổ chức thế lực mạnh mẽ Thịnh Môn dưới tay. E là dốc toàn bộ nhà đấu giá ngầm Đông Lăng cũng không đắc tội nổi.
Mà cô gái mang dòng máu giao nhân bí ẩn ấy, bị Âu Tôn ôm trong tay, vậy mà không còn vùng vẫy ồn ào nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Đấu giá viên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh biếc đang nhìn sang của Thời Vân Âm.
Trong đôi mắt cô gái ấy là niềm hân hoan và phấn khởi khi sắp thoát khỏi nơi đây, đồng thời lóe lên tia lạnh lẽo mang đậm ý báo thù.
Cô không ồn ào vùng vẫy, chỉ vì biết rằng có thể dựa vào Âu Tôn để hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Bên cạnh, gã thương nhân vẫn đang giận dữ chửi bới. Đấu giá viên thì ngồi bệt xuống đất, yếu ớt nói: "Ông đừng chửi nữa! Thật ra, cho dù ông có đấu giá thành công, ông cũng không thể đưa cô ấy đi. Ông chủ căn bản không hề định bán cô ấy… Ông chủ xem trọng cô ấy như vậy, sao có thể nỡ lòng?"
Mà cô gái với thân thế kỳ lạ kia, một khi rời khỏi khu vực cấm của Hạ Quốc, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…
Vừa bước ra khỏi nhà đấu giá ngầm, những bông tuyết bay lả tả liền rơi xuống người.
Thời Vân Âm nghiêng đầu tựa vào vai Âu Tôn, vô thức đưa tay ra bắt lấy bông tuyết, sau đó ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn sáng ngời treo trên bầu trời đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật đẹp…
Đôi mắt xanh biếc của cô gái như ngập tràn ánh trăng, ánh lên niềm vui sướng, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.
Những người đi theo sau Âu Tôn chỉ nghĩ rằng cô là một đứa trẻ chưa trưởng thành về mặt tâm lý, chơi với tuyết cũng đủ vui, nhưng không ai nhận ra trong nụ cười ấy lại ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng giá.
Ba năm rồi…
Cô vẫn còn sống…
Cô đã thoát ra ngoài!
Có những người, có những chuyện, giờ đã đến lúc tính sổ rồi.
Không xa đó, một chiếc máy bay tư nhân khổng lồ đậu trên bãi cỏ.
Đây là mẫu máy bay tư nhân tiên tiến nhất thế giới, lối lên cabin kết nối với một cầu thang nâng, được trải thảm nhung đỏ, hai bên là tùy tùng và quản gia đứng chờ.
Khi Âu Tôn ôm Thời Vân Âm đi tới, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi người cung kính chào: “Thất gia…”
Chỉ là ánh mắt họ đều thoáng vẻ kinh ngạc. Không phải Thất gia đến để mua thú cưng sao? Sao lại mang về… một cô gái?
Hơn nữa, còn là ôm về!
Đúng là chưa từng thấy! Thất gia từ trước đến giờ chưa từng ôm sinh vật giống cái nào cả. Ngay cả mấy con hổ anh mua đều là giống đực!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro